Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64: Duyên Phận Đúng Là Vô Thường

Chương 64: Duyên Phận Đúng Là Vô Thường


Khuôn mặt ấy, nàng tự nhiên sẽ không quên, chính là thanh mai trúc mã, cũng từng là vị hôn phu của thời còn bé của nàng.

"Là...là La đại ca..."

Lâm Thanh Tuyết thấp giọng thì thào.

Mà La Thạch thì cũng nhìn chằm chằm về phía thiếu nữ, sau đó có chút sợ bất đắc dĩ dời đi ánh mắt.

Nhiều năm gặp lại, mặc dù dung mạo của Lâm Thanh Tuyết vẫn trẻ trung như xưa, nhưng khí chất hay tu vi thì đã khác xa một trời một vực.

La Thạch âm thầm thở dài một tiếng.

Cách biệt quá lớn, giống như hồng câu.

Nàng là thiên chi kiêu tử của đại tông môn, tương lai chú định vấn đỉnh Chân Nhân.

Mà y, chỉ là một gã tán tu thực lực nhỏ yếu, địa vị hèn mọn, chỉ là một con cóc ghẻ, sao dám mơ mộng ăn thịt thiên nga.

"Vân đạo hữu biết bản toạ cho mời các ngươi tới đây là vì chuyện gì sao?"

Khương Ly thản nhiên hỏi.

"Xin mời Đế Tôn chỉ dạy!"

Vân Trường Tử run rẩy nói, trong lòng cực kỳ khẩn trương.

"Chớ nên khẩn trương! Bản toạ không có ý định làm khó dễ Thiên Đạo Tông các ngươi. Bản toạ gọi các ngươi tới là muốn làm mối."

Khương Ly cười nhạt nói.

"Làm mối?"

Tất cả mọi người, bao quát La Thạch đều sững sờ tại chỗ.

Vân Trường Tử thân là lão hồ ly, từ biểu hiện trên mặt của Lâm Thanh Tuyết và La Thạch ban nãy, lão lập tức đoán ra nội tình. Nội tâm âm thầm kích động, cuồng hỉ.

Khương Ly muốn làm mối, tự nhiên là muốn ban hôn cho đệ tử nhà mình và thanh niên mặc áo bào tro bên người hắn.

Mặc dù lão không rõ thân phận của La Thạch là gì, nhưng có thể đứng ở hầu ở bên cạnh Khương Ly, tất nhiên không phải hạng người đơn giản.

Nếu hôn sự này thành công, như vậy, Thiên Đạo Tông có thể ôm đùi một vị Đế Quân, địa vị tất nhiên như nước lên thuyền.

Không chỉ Vân Trường Tử, đám cao tầng của Thiên Đạo Tông sau khi hồi phục tâm thần cũng kích động không kém, dồn dập đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Tuyết.

Khương Ly lại nói:

"Vị bằng hữu này của ta tên là La Thạch, cùng đệ tử của quý t·ông x·em như thanh mai trúc mã, từ nhỏ có hôn ước trong người. Chỉ là bởi vì một vài biến cố phát sinh mà không thể đến với nhau."

"Hôm nay, bản toạ muốn tác thành cho cuộc hôn sự cho bọn họ, các ngươi có ý kiến gì không?"

"Không có ý kiến, không có ý kiến, mọi sự xin nghe theo lời của Đế Tôn!"

Vân Trường Tử lẫn cao tầng Thiên Đạo Tông lập tức trăm miệng một lời hô lên. Nói đùa, cơ hội để Thiên Đạo Tông quật khởi đang ở ngay trước mặt, trừ phi đầu của bọn họ bị lừa đá mới dám từ chối.

"Đương nhiên, chuyện hôn nhân đại sự, đều là ngươi tình ta nguyện...."

Khương Ly nói đến đây, đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Tuyết, cười ôn hoà hỏi:

"Ngươi là Lâm Thanh Tuyết đi, có đồng ý với cuộc hôn sự này hay không?"

Lập tức, cả đám Vân Trường Tử nhao nhao khẩn trương nhìn về phía thiếu nữ, chỉ lo nàng đầu óc phát rồ, từ chối ý tốt của hắn.

Đừng nhìn thái độ của Khương Ly cực kỳ ôn hoà, lúc trước còn khai đàn giảng đạo, tạo phúc cho chúng sinh, mà nghĩ hắn là người hiền lành.

Văn không chọc Vương Bát, võ không chọc Bạch lão ma!

Vị Bạch Tôn trước mặt chính là một gã ma đầu hung danh hiển hách, quát tháo Đông Hoang, nếu làm hắn phật ý, kết cục của Thiên Đạo Tông rất có khả năng là vạn kiếp bất phục.

Có điều, bọn họ lo lắng đều hoàn toàn dư thừa.

Lâm Thanh Tuyết kỳ thực vẫn rất có hảo cảm với La Thạch.

Chỉ có điều, trước kia thân phận của hai người chênh lệch quá lớn, lại bởi vì áp lực từ gia tộc cùng sư tôn, cộng thêm lo lắng cho an nguy của La gia, nàng mới chấp nhận giải trừ hôn ước.

Nếu không, nàng rất nguyện ý cùng La Thạch kết duyên vợ chồng.

Thế là sau khi sững sờ chốc lát, Lâm Thanh Tuyết vội ngượng ngùng đáp:

"Đa tạ Đế Tôn thành toàn, vãn bối nguyện ý kết hôn với La đại ca!"

Khương Ly cười ha ha, quay đầu hỏi La Thạch:

"La huynh đệ, ý ngươi thế nào?"

Bấy giờ, La Thạch vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, hạnh phúc đến quá mức đột nhiên, để y cảm thấy đầu óc ông ông tác hưởng.

Đợi nghe được lời của Khương Ly mới hồi thần trở lại, tiếp theo quỳ xuống dập đầu, lệ nóng doanh tròng hô:

"Cảm tạ ân đức của Đế Tôn. Đại ân đại đức không biết lấy gì báo đáp...."

"Tốt, giữa chúng ta không cần nói những lời đó, cũng không cần quỳ gối!"

Không đợi y nói xong, Khương Ly đã nhẹ nhàng phất tay, để La Thạch không thể quỳ gối, đồng thời nhấc chỉ điểm về phía mi tâm của La Thạch và Lâm Thanh Tuyết.

"Đây xem như là quà tân hôn, bản toạ tặng cho các ngươi đi!"

La Thạch lẫn Lâm Thanh Tuyết đều ngây người, sau đó kích động không ngớt, liên tục bái tạ. Bọn họ mặc dù không biết Khương Ly đánh vào cơ thể mình là thứ gì, nhưng có thể cảm nhận được, loại lực lượng kia đang không ngừng cải thiện tư chất của bọn họ.

Khương Ly phong ấn vào trong cơ thể cả hai, chính là Bản Nguyên Chi Khí, mặc dù số lượng vô cùng ít ỏi, nhưng có thể không ngừng cải tạo thân thể, tư chất của bọn lên, tăng lên thành tựu của La Thạch và Lâm Thanh Tuyết trong tương lai.

Bản Nguyên Chi Khí chính là bảo vật mà Chuẩn Thánh cường giả cũng phải thèm đỏ mắt, đối với hai gã phàm cảnh võ giả, càng là thiên đại cơ duyên, có thể gặp, không thể cầu.

"Đi thôi, lúc nào kết hôn liền gửi cho ta một phong thư mời, nếu rảnh rỗi bản toạ sẽ tới uống rượu mừng!"

Làm xong hết thảy mọi chuyện, Khương Ly khoát tay nói.

Đám La Thạch, Lâm Thanh Tuyết lẫn cao tầng Thiên Đạo Tông lần nữa thiên ân vạn tạ, sau đó cáo từ rời đi.

Trước khi bước ra đại điện, La Thạch chợt quay đầu, cung kính hỏi hắn:

"Xin hỏi Đế Tôn, vãn bốn cùng ngài mới gặp gỡ lần đầu, vì sao ngài lại đối xử tốt với ta như vậy?"

Khương Ly mỉm cười:

"Ngươi rốt cuộc cũng hỏi đến chuyện này. Vấn đề của ngươi, ta sẽ không giải đáp, nhưng ngươi chỉ cần biết, hai ta hữu duyên với nhau. Đi thôi, nhớ đối xử tốt với nàng, chớ nên lưu lại tiếc nuối trong lòng!"

"Vãn bối hiểu rõ!"

La Thạch đi rồi, trong đại điện chỉ còn một mình Khương Ly ngồi cô độc ở trên chủ vị, trong đôi mắt t·ang t·hương như có điều suy nghĩ, hồi lâu sau mới thấp giọng thì thào:

"Duyên phận đúng là vô thường!"

Hắn trước nay chưa từng bắn tên không đích, sở dĩ tác hợp cho La Thạch và Lâm Thanh Tuyết, là bởi vì bọn họ đúng là cố nhân của hắn.

La Thạch vốn là kiếp sau của Khương Bác, mà Lâm Thanh Tuyết thì là kiếp sau của Ngạo Tuyết.

Năm đó, hai người bọn họ có duyên kết thành vợ chồng, lại bởi vì ân oán của hai nhà Khương Ngạo mà cuối cùng không lấy được kết cục tốt.

Sau khi Ngạo gia bị diệt, Ngạo Tuyết thương tâm quá độ nên lâm bệnh mất sớm, Khương Bác sống cô độc gần trăm năm, chờ đợi cùng Khương Ly gặp mặt một lần, cuối cùng tạ thế.

Chuyện năm ấy, hắn vẫn nhớ rõ như in.

Hôm nay, Khương Ly chấp chưởng Nhân Quả của thế gian, tuỳ ý liền có thể từ trong nhân quả, nhìn thấy sinh tử luân hồi của phàm nhân lẫn phàm cảnh võ giả.

Hắn nhìn ra được, Khương Bách và Ngạo Tuyết đều đã luân hồi ba thế, mỗi một thế đều có duyên gặp gỡ, nhưng bởi vì nhiều nguyên do khách quan và chủ quan mà không đến được với nhau.

Đây là thế thứ bốn của bọn họ, nếu không gặp được Khương Ly, cả hai chỉ sợ tiếp tục có duyên không phận.

Trong đầu âm thầm hồi tưởng lại tràng cảnh nhiều năm trước, năm đó, hắn tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, tìm tới Thiên Hương Thôn cùng Khương Bác uống rượu.

"Nhị đệ, những năm này ở chiến trường, ngươi tốt sao?"

"Rất tốt, ở đó có những bằng hữu vào sinh ra tử của ta"

“Rất tốt, vậy là được rồi, vậy là được rồi...”

"Tuyết nhi, ta đã gặp được nhị đệ rồi, tâm nguyện đã xong, bây giờ liền đi tới tìm ngươi, ngươi chờ ta đã mấy kiếp luân hồi, ta còn muốn cùng ngươi gặp gỡ thêm một lần, chỉ là ta không có đủ tự tin, có thể ở trong biển người một lần nữa tìm thấy ngươi."

Hồi tưởng chấm dứt, Khương Ly bỗng dưng cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, một sợi nhân quả từ từ biến mất, dung nhập vào trong Nhân Quả Chưởng Vị.

....

Thiên Hương Thôn, mưa phùn lất phất, Khương Ly lần nữa đạp ở trên đường cái, lần nữa ghé vào nghỉ chân ở trong một quán rượu nhỏ ven đường.

"Khách quan, ngươi là..."

Vương chưởng quỹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi, bởi vì làm việc vất vả khổ cực mà dung mạo có chút già nua, kham khổ.

Nhưng vừa nhìn thấy Khương Ly, hắn lập tức sững sờ, chỉ cảm thấy thanh niên trẻ tuổi trước mặt cực kỳ quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu.

Khương Ly mỉm cười nói:

"Ta họ Khương, gần hai mươi năm trước, ta từng cùng Vương huynh uống rượu một lần"

Vương chưởng quỹ nghe thế thì vỗ đầu một cái, vội vàng bỏ xuống công việc trên tay chạy tới đồng thời sai thê tử lấy rượu quý cất giữ nhiều năm chiêu đãi Khương Ly.

Vương gia nương tử mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn buồn bực vào phòng lấy rượu.

Thế là Khương Ly cùng Vương chưởng quỹ ngồi uống rượu, nói chuyện trời đất, giống như bằng hữu lâu năm gặp lại.

Trước khi rời đi, mặc cho Vương chưởng quỹ hết lòng từ chối, Khương Ly vẫn để xuống vài lượng bạc, đồng thời âm thầm truyền vào người bọn họ một tia chân lực.

Chút ít chân lực mặc dù không thể khiến cho hai vợ chồng Vương chưởng quỹ trở thành võ giả, lại giúp bọn họ tương lai bách tật vô tai, bình yên sống đến cuối đời.

Chương 64: Duyên Phận Đúng Là Vô Thường