Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 67: Không Cần Quan Tâm Tới Những Người Đã C·h·ế·t

Chương 67: Không Cần Quan Tâm Tới Những Người Đã C·h·ế·t


Khí tức của thanh niên mặc kim bào tuy không lộ, nhưng Khương Ly vừa nhìn liền nhận ra, gã là một tên nhị phẩm hậu kỳ, còn thiếu nữ kia là một tên nhất phẩm đỉnh cao Chân Nhân.

Tám gã thị vệ, ngoại trừ một gã nhị phẩm sơ kỳ ra, những người khác đều là nhất phẩm Chân Nhân.

Bách Lý Đăng Phong mặc dù nói năng hữu lễ, nhưng mới mở miệng liền chuyển ra tên tuổi của Tuyệt Tình Cốc, hiển nhiên là có ý lấy thế đè người.

Mà lại, ánh mắt của gã càng nhỏ bé không thể nhận ra, đảo qua người Xích Tuyết một lượt, trong mắt loé lên vẻ kinh diễm.

Sở tác sở vi của gã, tự nhiên không thể giấu diếm được Khương Ly và Xích Tuyết.

Lập tức đoán ra, thanh niên mặc kim bào vừa đến tướng mạo bên ngoài tuy rằng đường hoàng, nhưng hơn phân nửa chẳng phải hạng người lương thiện gì.

"Chậu hoa này bổn toạ đã mua, sẽ không thể nào đưa cho người khác!"

"Nhưng là ngươi không hiểu chỗ quý báu của Thiên Hương Lan. Ngươi không hiểu hoa, lại chiếm được hoa, rõ ràng là lãng phí. Nếu ngươi chịu bỏ qua yêu thích, ta liền cho ngươi một vạn nguyên thạch, được chứ?"

Nữ tử tên Lê Tuyết Nguyệt nhíu mày nói.

"Hiểu thì sao, mà không hiểu thì sao? Thiên Hương Lan thuộc về ta...mà lại, bổn toạ cũng không thiếu một vạn nguyên thạch!"

Khương Ly lắc lắc đầu, nắm tay Xích Tuyết, cất bước rời đi.

Đã thấy tên thanh niên mặc kim bào gọi là Bách Lý Đăng Phong nọ chợt bước lên một bước, vươn tay ngăn ở trước người Khương Ly, bên trong nụ cười tuấn lãng, còn ẩn hiện một tia âm lãnh.

"Một vạn nguyên thạch đã không ít! Đạo hữu chớ nên được nước làm tới!"

"Ồ...có ý tứ...nếu Khương mỗ không nhường hoa cho nàng, lẽ nào chỉ là nhị phẩm hậu kỳ như ngươi, còn dám ra tay với ta sao?"

Khương Ly dừng bước chân, cười nhạt nói.

Mà Xích Tuyết cũng liếc về phía đối phương như nhìn một thằng ngu.

Đừng thấy phu quân của nàng ngày thường hiền lành, nhã nhặn, nhưng nếu khiến hắn nổi cơn tam bành lên, vậy thì toàn bộ Kiêu Dương Thành nhất định sẽ bị lật úp.

"Chỉ là nhị phẩm hậu kỳ...khẩu khí của bằng hữu thật lớn, cũng không sợ chém gió quá to, gãy đầu lưỡi hay sao?"

Ánh mắt của Bách Lý Đăng Phong dần dần lạnh xuống.

Cốt linh của gã chưa đầy hai trăm tuổi, đã có tu vi nhị phẩm hậu kỳ, tương lai đột phá tam phẩm Chân Vương đều có cơ hội rất lớn, được thế nhân khen tặng là một trong Yến quốc tứ công tử.

Tuy rằng ở trong Yến quốc tứ công tử, gã thuộc vào hạng bét, nhưng tư chất như vậy đối với võ giả bình thường đã cực kỳ khủng bố.

Nhưng thanh niên trước mắt lại dám nói gã chỉ là nhị phẩm hậu kỳ.

Tu vi của Khương Ly lại là cái gì, khẩu khí càng không cuồng đến thế?

Bản thân đường đường là nhị phẩm lão quái, lấy lễ nói chuyện với hắn, lại bị đối phương trở giọng châm biếm!

Nếu không phải còn muốn giữ phong độ trước mặt mỹ nhân, Bách Lý Đăng Phong hơn phân nửa đã xuất thủ trừng phạt.

Nụ cười trên khuôn mặt của gã không giảm, nhưng thần niệm hơi động, âm thầm gieo xuống một đạo ấn ký lên người Khương Ly, hiển nhiên là dự định ngày sau trả thù.

Ấn ký đó, không gạt được Khương Ly, chỉ là hắn căn bản không quan tâm, cũng không đem ấn ký xoá đi.

Nếu tên tiểu bối trước mặt đã muốn c·hết, vậy thì hắn không ngại thành toàn cho đối phương.

Nhưng để Khương Ly kinh ngạc đó là thái độ của Lê Tuyết Nguyệt.

Nàng nhẹ nhàng bước lên một bước, tới bên người Khương Ly, nói với Bách Lý Đăng Phong.

"Được rồi, Bách Lý huynh, Thiên Hương Lan tuy tốt, nhưng nếu vị công tử này đã bỏ tiền mua, liền thuộc về hắn. Chớ nên ỷ thế h·iếp người!"

Trong lúc nói chuyện, nàng lặng lẽ dùng thần niệm xoá đi ấn ký của Bách Lý Đăng Phong.

Rõ ràng chỉ là thần niệm của nhất phẩm Chân Nhân, lại đủ để xoá đi ấn ký của nhị phẩm hậu kỳ. Thần niệm của nàng tựa hồ có chỗ độc đáo, không hổ là cháu gái của Lê Minh Chiến Vương.

Khương Ly âm thầm kinh ngạc, nữ tử xinh đẹp trước mặt tâm địa ngược lại không tệ, xem ở trên mặt nàng, Khương Ly liền tha cho Bách Lý Đăng Phong một mạng.

"Công tử, đi nhanh đi, ngày sau làm việc, nên lưu tâm một ít. Kiêu Dương Thành cũng không phải chỗ thái bình..."

Lê Tuyết Nguyệt vẫn chưa quá coi trọng Khương Ly, theo cái nhìn của nàng, Khương Ly hơn phân nửa là một gã nhị phẩm Chân Nhân. Nhưng coi như là nhị phẩm Chân Nhân, đắc tội với Bách Lý Đăng Phong cũng vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì phụ thân của Bách Lý Đăng Phong, chính là đại trưởng lão của Tuyệt Tình Cốc, mà cốc chủ Tuyệt Tình Cốc, Tuyệt Tình Vương chính là một vị tam phẩm Chân Vương cường giả.

Có điều, vì một bông hoa mà nguyện ý đắc tội với Bách Lý Đăng Phong, thiên hạ có mấy người.

Lẽ nào thanh niên trẻ tuổi này cũng là một người yêu hoa?

"Đa tạ lời khuyên nhủ của cô nương!"

Khương Ly nắm tay Xích Tuyết thản nhiên bước đi, từ đầu đến cuối, không thèm nhìn thêm Lê Tuyết Nguyệt một lần.

Thái độ hững hờ, tuyệt đối không phải nguỵ trang như đám Bách Lý Đăng Phong, để Lê Tuyết Nguyệt âm thầm kinh ngạc, dáng vẻ của Khương Ly nhìn như phàm nhân, nhưng cũng rất bất phàm, chẳng biết lai lịch ra sao.

Trong mắt hơi lộ ra một tia dị thải, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười xinh đẹp, vẻn vẹn là tán thành với khí độ của Khương Ly.

Chỉ có quân tử yêu hoa, mới có khí độ tiêu sái như thế.

Nhưng tia dị thải ấy rơi vào trong mắt Bách Lý Đăng Phong, lại khiến nội tâm gã lạnh lẽo.

"Hừ! Bản công tử ngày ngày lấy lòng ả, ả lại chưa từng hướng về ta nở nụ cười. Người kia đoạt đi kỳ hoa, ngược lại làm cho ả nở nụ cười. Quả nhiên là kỹ nữ! Đáng tiếc, nàng dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay Lê Minh Chiến Vương, phụ thân từng giao phó, để cho ta nhất định phải chiếm được hảo cảm của nàng, từ đó, phụ thân mới có cơ hội chiếm được vị trí phó cốc chủ của Tuyệt Tình Cốc..."

Sắc mặt vẫn như cũ nho nhã, lịch thiệp, nhưng ánh mắt của Bách Lý Đăng Phong càng lúc càng âm trầm.

Gã cũng phát hiện được, Lê Tuyết Nguyệt xoá đi ấn ký mà mình gieo ở trên người Khương Ly, hiển nhiên là có ý che chở đối phương.

Trong lòng càng kiên định muốn thu thập hắn. Chỉ là một tên tán tu, lại dám không để gã ở trong mắt, thực là muốn c·hết.

"Bằng hữu, không dám lưu lại họ tên sao?"

Bách Lý Đăng Phong cao giọng nói.

"Ngươi sẽ không hi vọng biết được họ tên của ta..."

Khương Ly chưa từng quay đầu, nhưng trong giọng nói, thình lình nhiều thêm một chút lệ khí.

Chút lệ khí ấy, để cho hai mắt của Bách Lý Đăng Phong co rụt, lập tức cảm thấy thần hồn run rẩy, máu huyết sôi trào như sắp nổ tung.

Sắc mặt của gã đại biến!

Thanh niên kia rốt cuộc là ai? Lại sở hữu lệ khí mạnh mẽ như vậy, ở Kiêu Dương Thành tuyệt đối không phải hạng người vô danh!

Thậm chí có thể sánh ngang với người thứ nhất trong Yến Quốc tứ công tử, Sát công tử Kinh Vô Mệnh!

"Tra! Tra ra lai lịch của hắn! Bản công tử cũng muốn xem xem, hắn rốt cuộc là ai, dám ngông cuồng đến mức ngay cả danh tự cũng chả thèm để lại!"

Bách Lý Đăng Phong truyền âm dặn dò thủ hạ, trong lòng cười gằn.

Khương Ly lợi hại hơn nữa thì đã làm sao? Chỉ cần không phải Chân Vương, chính mình liền có biện pháp bóp c·hết hắn.

Lê Tuyết Nguyệt chán ghét liếc Bách Lý Đăng Phong một chút, nhàn nhạt nói:

"Tiểu nữ thân thể không khoẻ, muốn về phòng nghỉ ngơi...Bách Lý huynh xin cứ tự nhiên!"

Ánh mắt của Bách Lý Đăng Phong như trước nhẹ nhàng bình đạm, nhưng nội tâm đã tràn ngập lửa giận.

Hay cho một đứa kỹ nữ có mới nới cũ, một ngày nào đó, bản công tử chiếm được ngươi, như vậy...

Thôi, trước tiên điều tra rõ nội tình của tên tiểu tử thối này trước, dám ngông cuồng cỡ đó, hơn phân có bối cảnh không yếu, hẳn là công tử của một phương thế gia đại tộc nào đó ở thập quốc đi.

"Hừ! Coi như có bối cảnh thì đã làm sao? Trừ phi hắn cũng là Chân Vương môn đồ, hoặc là Chuẩn Vương lão quái. Nếu không, bản công tử nhất định lấy mạng hắn!"

Khương Ly và Xích Tuyết tiếp tục đi dạo khắp phường thị.

Mặc dù phát hiện phía sau lưng có người lén lút theo dõi, nhưng hắn chưa quá để ý.

Bọn họ là đang muốn tìm c·hết!

"Phu quân, có mấy tên tôm tép theo đuôi chúng ta nãy giờ, có cần ta giáo huấn bọn hắn một trận?"

Xích Tuyết nhíu mày, những người kia quả thực đáng ghét, làm hỏng nhã hứng dạo phố của nàng.

"Không cần quan tâm tới những người đ·ã c·hết!"

Khương Ly cười nhạt đáp.

Xích Tuyết nghe thế, cũng bật cười, đúng vậy, dám cả gan trêu chọc Bạch lão ma, thì bao quát tám người kia, Bách Lý Đăng Phong lẫn thế lực sau lưng gã đều là những người đ·ã c·hết.

Đối với người đ·ã c·hết, nàng còn quan tâm để làm gì.

Thế là nàng hồi phục tâm tình, bắt đầu tuỳ ý mua sắm khắp nơi.

Chương 67: Không Cần Quan Tâm Tới Những Người Đã C·h·ế·t