Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 70: Truyền Thuyết Về Hắc Vận Tông
Trời về đêm, trên tầng hai của Tuý Hương Lâu, đám đông khách nhân ồn ào dắt tay nhau đến dự tiệc.
Trong số bọn họ, tuyệt đại đa số đều là Chân Nhân cao thủ, chỉ có lác đác vài tên Ngọc Mệnh cảnh võ giả.
Tuy nhiên, đám người chưa vội ăn uống trò chuyện, mà là đồng loạt đưa mắt nhìn về phía cửa chính, trên khuôn mặt tràn đầy thấp thỏm cùng mong đợi.
Đúng lúc này, cửa chính mở ra, Khương Ly mặc một thân áo trắng, dắt tay Xích Tuyết chậm rãi bước vào, đôi mắt t·ang t·hương quét quanh bốn phía vài vòng. Sau khi phát hiện đến dự tiệc hôm nay chỉ vẻn vẹn hơn hai mươi người, khoé miệng mặc dù nở nụ cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại lộ ra một tia ảm đạm.
Nhiều năm trước, lúc hắn rời khỏi Kiêu Dương Thành, có gần trăm vị chiến hữu tới uống rượu đưa tiễn, hôm nay trở về, nhân số chưa đến một phần ba.
Đám khách nhân nhìn thấy Khương Ly xuất hiện, lập tức kích động đứng dậy, cúi đầu hành lễ:
"Chúng ta tham kiến Đế Tôn!"
Khương Ly khoát khoát tay, ôn hoà bảo:
"Chư vị chớ nên đa lễ, cứ gọi Khương mỗ giống năm xưa là được!"
Đám võ giả do dự chốc lát, nhưng nhìn thấy thái độ thân thiết của hắn, lập tức đồng loạt hít sâu một hơi, thay đổi cách xưng hô, dần dần không khí trở nên náo nhiệt, đầm ấm.
"Khương tiền bối, ngài vẫn mạnh khoẻ, thật là tốt!"
"Ha ha! Năm xưa Khương lão đệ cáo lão hồi hương, lão phu còn tưởng ngươi đ·ã c·hết, không nghĩ ngươi càng tuyệt địa phùng sinh, lần nữa hoành hành võ giới, quả thực cứ như một giấc mộng!"
"Lúc trước Lê Minh Chiến Vương truyền xuống thông cáo, nói rằng Khương huynh chính là trong truyền thuyết Bạch Tôn, lão đệ còn không tin, hiện tại mới hoàn toàn tin tưởng, quả thực không thể tưởng tượng nổi..."
"Khương tiền bối quả nhiên phúc lớn mạng lớn. Năm xưa, Thương Lan Kiếm Vương từng nói, số mệnh của tiền bối rất cứng, sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy, Vãn bối còn cho rằng là hắn an ủi chúng ta. Hiện tại xem ra, ánh mắt của Thương Lan Kiếm Vương cực kỳ độc ác"
....
Cũng có người chú ý tới Xích Tuyết đứng an vị bên cạnh Khương Ly, ôm quyền mỉm cười nói:
"Chúc mừng Xích thống lĩnh rốt cuộc được như nguyện cùng Khương tiền bối kết duyên với nhau, chúc mừng, chúc mừng!"
"Khương huynh và Xích tiểu thư vốn là tai trài gái sắc, đáng tiếc, tại hạ không được uống rượu mừng của các ngươi"
"Hắc hắc, năm xưa Xích tiểu thư đối với Khương lão đệ tình sâu ý trọng, nhưng Khương lão đệ lại cố ý làm như không biết. Lão phu còn cho rằng ngươi là người không hiểu phong tình, may mắn, trời xanh có mắt, ngươi cũng không cô phụ tâm ý của nàng!"
.....
Khương Ly cùng Xích Tuyết đáp lời từng người, trò chuyện thân mật, thông qua lời của bọn họ, hắn cũng biết được sơ lược về tình hình của từng vị chiến hữu năm xưa.
Trong số gần trăm vị chiến hữu, có người đã ngã xuống ở trên chiến trường, có người tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, có người đột phá thất bại vẫn lạc dưới thiên kiếp, có người chán ghét chiến trường, trở về quê phát triển thế lực...
Những người còn trụ lại ở chiến trường, đa phần hoặc là đã không còn nơi để đi, hoặc là không nỡ rời xa chiến hữu, thủ hạ.
Dẫn tới, đêm nay chỉ có chừng hơn hai mươi người tới dự tiệc.
Buổi tiệc rượu diễn ra đến lúc nửa đêm, trước khi chia tay, Khương Ly hào phóng tặng cho bọn họ một ít công pháp, đan dược, v·ũ k·hí.
"Khương tiền bối, những thứ này quá mức trân quý, vãn bối không dám nhận"
"Đúng vậy Khương lão đệ, lão phu vốn là người sắp c·hết, vô vọng đột phá, cầm những thứ này thật là lãng phí!"
"Được nhìn thấy Khương huynh còn khoẻ mạnh, lão phu đã rất vui lòng, cần gì lễ vật..."
Khương Ly lắc đầu cười bảo:
"Những đồ vật kia đối với chư vị có lẽ rất quý trọng, nhưng đối với Khương mỗ lại chẳng tính là gì. Cầm đi thôi, ít nhất có thể giúp các ngươi ở trên chiến trường bảo vệ tính mạng, lập được công lao, ngày sau cáo lão hồi hương, cũng có thể truyền thừa cho hậu bối"
"Đúng vậy! Đây xem như tâm ý của phu quân, chư vị đạo hữu chớ nên từ chối!"
Xích Tuyết nhoẻn miệng cười nói.
Khương Ly và Xích Tuyết nói như vậy, đám người mới hơi do dự gật đầu, một bên nhận lễ vật, một bên cảm tạ rối rít.
Sáng sớm hôm sau, Khương Ly và Xích Tuyết chạy tới phủ thành chủ, gặp mặt đám cao tầng của Kiêu Dương Thành.
Lại là một trận tiệc rượu hoan hỉ, đáng tiếc, không thoải mái bằng buổi tiệc đêm qua.
Trước khi rời đi, Khương Ly nghiêng đầu nhìn về phía Kiếm Vô Ngân, thấp giọng hỏi:
"Ngươi là ái đồ của Thương Lan tiền bối chứ?"
"Đúng thưa Đế Tôn! Đáng tiếc, sư tôn của vãn bối thường xuyên không có mặt ở Kiêu Dương Thành, bỏ lỡ cơ hội bái kiến tiền bối!"
Khương Ly thở dài bảo:
"Thương Lan tiền bối xem như nửa cái sư tôn của Khương mỗ. Chuyến này không thể gặp mặt hắn, có chút tiếc nuối!"
Nói đến đây, hắn phất tay lấy ra một tấm thẻ ngọc, đưa cho Kiếm Vô Ngân:
"Về sau, nếu Thương Lan tiền bối trở về Kiêu Dương Thành, làm phiền ngươi giao thẻ ngọc cho hắn, hi vọng có thể trợ giúp kiếm đạo của hắn đột phá!"
Kiếm Vô Ngân thụ sủng nhược kinh tiếp nhận thẻ ngọc, cẩn thận cất vào trong túi trữ vật.
Mà những người khác thì âm thầm hâm mộ.
Năm xưa, lúc Khương Ly vừa tới Kiêu Dương Thành, được Thương Lan Kiếm Vương trợ giúp cũng bảo bọc, thậm chí truyền thụ Thương Lan Kiếm Pháp.
Hiện tại, tu vi của Khương Ly đại thành, lại vẫn ghi nhớ tình xưa.
Có điểm quan hệ đó, địa vị của Thương Lan Kiếm Vương ở Kiêu Dương Vực trong tương lai sẽ không thể lay chuyển.
Khương Ly và Xích Tuyết ở lại Kiêu Dương Thành ba ngày, sáng sớm hôm sau dưới sự tiễn đưa của đám chiến hữu, dứt khoát rời đi.
Mục tiêu tiếp theo của hắn là phía tây Việt quốc.
Tây Việt là một khu vực rộng lớn bao gồm hai quận Vũ An và Phong Châu, nơi đây đất đai khô cằn, dân cư thưa thớt, nồng độ nguyên khí cũng thấp hơn những địa phương khác cho nên có rất ít thế lực lớn ở lại.
Tuy nhiên, từ lúc Việt quốc thành lập đến nay, Tây Việt xuất hiện thêm một tông môn thần bí, gọi là Hắc Vận Tông.
Hắc Vận Tông vốn không phải là thế lực bản địa của Việt quốc, mà hơn ngàn năm trước mới dời tông đến Tây Việt, truyền thừa hơn ngàn năm, chỉ vẻn vẹn sinh ra hai đời tông chủ.
Một là Hắc Vận lão nhân, hai là đương đại tông chủ Ô Thiên Phong.
Mặc dù tông môn chỉ có mỗi hai người, lại khiến cho vô số thế lực kinh sợ tái cả mặt.
Ô Thiên Phong thì cũng thôi, xú danh truyền khắp Đông Hoang, được đặt ngang hàng với Bạch lão ma, là một trong hai nhân vật mà phần đông lão quái ở Đông Hoang không nguyện ý trêu chọc nhất.
Về phần Hắc Vận lão nhân càng là quái kiệt nổi danh nhiều năm trước, uy danh so với Ô Thiên Phong hiện tại chỉ hơn chứ không kém.
Truyền thuyết, Hắc Vận lão nhân lúc toàn thịnh chỉ là nhị phẩm Chân Nhân, nhưng đã đem một thân Hắc Vận tu luyện tới đỉnh cao, tung hoành ngang dọc khắp Đông Hoang hơn ngàn năm, coi như Đế Quân cũng phải khách khí với lão ba phần.
Truyền thuyết, từng có một vị thất phẩm Đế Quân muốn ra tay với Hắc Vận lão nhân, một đường vượt qua mấy cái võ vực t·ruy s·át lão, kết quả đuổi tới nửa đường, bỗng nhiên không hiểu sao tao ngộ vạn năm khó gặp mưa thiên thạch, suýt chút nữa bị thiên thạch đập c·hết t·ại c·hỗ.
Truyền thuyết, từng có một vị bát phẩm Đế Quân mắng Hắc Vận lão nhân một câu, kết quả uy lực của lần đại thiên kiếp tiếp theo dĩ nhiên tăng mạnh mấy chục lần, suýt chút nữa c·hết ở dưới thiên kiếp.
Truyền thuyết, từng có ba mươi sáu cái tông môn liên hợp lại với nhau, muốn đối phó Hắc Vận lão nhân, đã ước định ngày xuất binh, kết quả là trước ngày xuất binh một ngày, các tông các phái đồng loạt xuất hiện vạn năm tai hoạ, cuối cùng không cách nào xuất binh thảo phạt lão....
Truyền thuyết, Hắc Vận lão nhân từng cần gấp một loại linh dược nào đó để tu luyện, tìm mãi không được, trực tiếp chạy tới hang ổ của một phương Cổ Tộc, hướng về cái Cổ Tộc kia đòi hỏi linh dược, nếu không cho, lão liền không đi rồi. Cổ Tộc kia sợ Hắc Vận lão nhân rước lấy tai hoạ, càng lấy ra linh dược đưa cho lão, đuổi lão rời đi...
Truyền thuyết, Hắc Vận lão nhân từng hùng hồn giúp tiền, bố thí một cái tông môn nào đó mười tỷ nguyên thạch, kết quả toàn bộ những người thu được nguyên thạch, sau mười năm đồng loạt bỏ mình ở bên trong t·hiên t·ai nhân hoạ...
Truyền thuyết về Hắc Vận lão nhân quả thực quá nhiều, nhưng bởi vì lão là một cái tai tinh, coi như nhắc tới tên tuổi của lão đều có khả năng đưa tới tai hoạ ngập đầu, cho nên thông thường, có rất ít người bàn luận về lão.
Hơn ngàn năm trước, Hắc Vận lão nhân bỗng nhiên dời tông đến một cái cấp ba tiểu quốc ẩn cư, từ đó không còn gây hoạ thế gian. Đông Hoang cũng vì thế mà an bình một khoảng thời gian ngắn.
Ai mà nghĩ tới, Hắc Vận lão nhân trước khi c·hết còn thu nhận một gã đệ tử, hơn nữa gã đệ tử nọ tính tình còn vô sỉ, đáng hận hơn Hắc Vận lão nhân nhiều, quấy cho Đông Hoang gà bay c·h·ó chạy.
Thời gian trước, tu vi Hắc Vận của Ô Thiên Phong chưa cao, nên gã chỉ biết doạ dẫm t·ống t·iền một chút thế lực nhỏ.
Nhưng mấy năm gần đây, Hắc Vận của gã đại thành, bắt đầu không kiêng nể gì cả.
Có thể nói, hiện tại ở Đông Hoang, Ô Thiên Phong chẳng khác gì hòn đá chặn hầm phân vừa cứng vừa thối, hiếm người muốn dây dưa.
Đồ vật gã chạm qua, dù là Đế Quân lão quái cũng không dám tuỳ tiện chạm.
Con đường gã đi qua, dù là Đế Quân lão quái cũng không dám tuỳ tiện đi.
Tất cả những điều trên, đều liên quan tới khí vận của truyền nhân Hắc Vận Tông.
Ô Thiên Phong và Hắc Vận lão nhân đều tu luyện khí vận màu đen.
Trên thế gian, khí vận càng tốt, vận may càng nhiều, ngược lại khí vận càng kém, vận may càng ít.
Mà những kẻ đem Hắc Vận Ma Công tu luyện tới đại thành như hai sư đồ bọn họ, chính là những người xui xẻo nhất trong thiên địa. Bọn họ không chỉ tự thân không may, càng có thể làm vận xui lan truyền cho những người khác. Cùng những người như vậy tiếp xúc với nhau, mặc dù tu vi cao hơn nữa, cũng có khả năng vẫn lạc trên con đường tu đạo.