Chương 80: Tô Gia Tổ Địa
"Không phải không tiến hành đến bước cuối cùng ư, sao...sao lại như thế..."
“Tô Vũ” bị đả kích cực lớn, lẽ nào lúc nàng say khướt, càng chủ động giúp Khương Ly ngậm cái kia, nàng phải làm sao bây giờ?
"Lúc ấy ta cũng hơi choáng váng, nên...mà thôi quên đi, ta không trách ngươi, dù sao chúng ta đã làm đến nước này, Khương mỗ nhất định sẽ phụ trách!"
Khương Ly mặt không đỏ tim không run, đường hoàng nói dối.
Hắn không chỉ không choáng váng, thậm chí còn đè đầu "Tô Vũ" xuống, không cho nàng rời đi, để nàng giúp hắn làm một canh giờ.
"Phụ trách, không được...ngươi không cần phụ trách..."
"Tô Vũ" cuống quýt hô lên, khuôn mặt càng đỏ.
"Bạch Phàm, không, Khương Ly mới đúng, chuyện hôm nay là ta sai, cũng may sự tình không đi quá giới hạn, cũng chỉ có ta và ngươi biết, ngươi nhất định phải giấu diếm việc này, sau đó cũng không cần phụ trách, không nên khiến Tiểu Thuyên thương tâm..."
Tùng tùng tùng.
"Tô Vũ" chưa dứt lời, liền bị một trận gõ cửa dồn dập đánh gãy.
Người gõ cửa chính là chưởng quỹ của khách sạn, là một nữ tử trung niên. Nói là chưởng quỹ, kỳ thực là chấp sự của Hắc Diệu Thương Hội. Năm xưa, lúc "Tô Vũ" còn chưa thành hội trưởng, nàng liền nhận được ân huệ của "Tô Vũ" vẫn luôn cảm kích trong lòng. Hôm nay "Tô Vũ" gặp chuyện, nàng không nói hai lời quyết định trợ giúp "Tô vũ" che lấp tư tình, ngay cả xưng hô cũng thay đổi từ hội trưởng thành Tô tiên tử.
"Tô tiên tử không tốt! Người của Trưởng Lão Hội nghe nói ngươi ở nơi đây hẹn hò nam tử, đang ở bên ngoài khách sạn ồn ào muốn bắt người! Ngươi mau dẫn vị tiên sinh kia theo mật đạo rời khỏi Tửu Mộng Sơn tránh né trước, chớ để những người kia bắt tại trận! Chỉ cần bọn họ không có chứng cứ, thì chuyện hôm nay còn có chỗ để điều đình! Về phần huỷ diệt vết tích trong phòng, liền giao cho tiểu nhân xử lý! Coi như tiểu nhân c·hết đi, cũng sẽ không để cho người khác bắt lấy chứng cứ tư tình của ngươi!"
Ầm ầm ầm!
“Tô Vũ” chỉ cảm thấy giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Ban nãy, nàng quả thực say khướt, nhưng trước khi say khướt, nàng không phải từng căn dặn Khương Ly, để hắn dẫn mình rời đi sao?
Khương Ly sẽ không ngu đến mức tiếp tục ở lại Tửu Mộng Sơn, còn ở trước mặt mọi người mở phòng chứ?
Tuy rằng khách sạn ở Tửu Mộng Sơn đều có cấm chế ngăn cách thần niệm, người bên ngoài không biết rõ bên trong xảy ra chuyện gì. Nhưng cô nam quả nữ, say rượu ở cùng nhau ròng rã một canh giờ, coi như đầu óc ngu si cũng đoán được nàng và Khương Ly rốt cuộc đã phát sinh cái gì!
Chẳng lẽ còn có thể ở trong phòng luận đạo, chơi cờ ư?
"Ngươi...ngươi vì sao lại dẫn ta tới khách sạn, còn ở trước mặt mọi người..."
“Tô Vũ” giận dữ cuống quýt, thật không biết nên nói với Khương Ly thế nào cho tốt.
"Khách sạn có vấn đề gì sao..." Khương Ly cười nói.
"Xem ra ngươi thật sự không biết tính nghiêm trọng của sự việc, ta thế nhưng là Hắc Diệu Thương Hội hội...hội viên, nữ hội viên là không thể cùng nam nhân bên ngoài làm sự tình như vậy, ảnh hưởng tới thanh danh của Thương Hội..."
"Uầy, Hắc Diệu Thương Hội các ngươi, ngay cả chuyện riêng tư của nữ hội viên cũng quản chế nghiêm ngặt như thế?" Khương Ly hơi kinh ngạc.
"Mà lại...ta đã biết quan hệ giữa ngươi và Tiểu Thuyên, vốn dĩ ta không dự định dính dáng với ngươi, dù sao ta là...là tỷ tỷ của Tiểu Thuyên nha"
"...." Khương Ly nhíu nhíu mày.
Thì ra nàng là kiêng kỵ chuyện của Tô phu nhân, tỷ muội cộng thị một phu ở tu hành giới trước nay vẫn có, nhưng rốt cuộc vẫn muốn xem ý kiến của người trong cuộc.
Cũng may Khương Ly hiểu rõ tính cách của Tô phu nhân, lấy cá tính nhảy thoát, cổ linh tinh quái của nàng, nếu biết được chuyện ấy, chưa chắc đã nổi giận, nói không chừng còn vỗ tay hoan hô.
"Tô tiên tử! Không còn thời gian! Muốn tâm sự thì đợi sau đó hẵng nói! Ngươi chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn người của Trưởng Lão Hội
đem vị tiên sinh này bắt đi chứ?"
Ngoài cửa chưởng quỹ thúc giục.
Bắt đi?
Mặt đẹp của “Tô Vũ” khẽ biến, âm thầm cười khổ, nàng cũng không lo lắng Khương Ly b·ị b·ắt đi, mà lo lắng hắn đem người của Trưởng Lão Hội đ·ánh c·hết, sau đó đại náo Tây Đảo gà c·h·ó không yên.
"Chúng ta đi mau!"
"Tô Vũ" vội vàng thu dọn quần áo, bên khác, Khương Ly cũng đã ăn mặc chỉnh tề, khoanh hai tay cười tủm tỉm nhìn nàng, nào có nửa điểm kinh hoảng.
"Tô Vũ" lại không có tâm tình cùng hắn trêu đùa, lôi kéo Khương Ly vội vã xông tới mật đạo bên dưới khách sạn, mượn mật đạo truyền tống ra khỏi Tửu Mộng Sơn.
Đã như thế, người của Trưởng Lão Hội tự nhiên vồ hụt, không thể bắt gian tại trận.
Thấy “Tô Vũ” thành công đào tẩu, nữ chưởng quỹ mới thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng nở nụ cười.
Thời gian đi qua nhiều năm, nàng rốt cuộc báo xong ân tình cho Tô tiên tử, chấm dứt nhân quả năm nào.
Tô tiên tử có lẽ đã quên.
Ngàn năm trước, lúc hai vị tiên tử tới Tửu Mộng Sơn, từng tiện tay cứu một thiếu nữ trúng phải tửu độc nằm chờ c·hết.
Thiếu nữ kia chính là nàng.
"Tô tiên tử thiện lương như vậy, vị tiên sinh kia có thể khiến cho nàng không màng danh tiết cũng phải đến với nhau, nhất định cũng là người tốt. Hà Bá đại nhân ở trên cao, xin mời phù hộ cho đôi uyên ương số khổ này đi, năm sau trong thương hội tế lễ Hà Bá, tín nữ nhất định sẽ thiêu cho lão nhân gia ngài càng nhiều chú hương!"
Chưởng quỹ thành kính cầu khẩn.
Một chỗ hẻo lánh ở trên Tây Đảo, từng trận quang mang loé lên, “Tô Vũ” cùng Khương Ly hiện thân mà ra.
Phát hiện đã thành công rời đi phạm vi của Tửu Mộng Sơn, “Tô Vũ” mới thở phào một hơi.
Khương Ly thì lại cực kỳ dửng dưng, bạch nhật tuyên d·â·m b·ị b·ắt quả tang, từ trong mật đạo bỏ trốn, vô duyên vô cớ trải qua một lần như vậy, kỳ thực cũng khá thú vị.
"Chúng ta bây giờ đi đâu, hay là trở lại Tửu Mộng Sơn uống thêm một chén?" Khương Ly cười hỏi.
"Tô Vũ" trợn mắt liếc hắn một cái, mắng:
"Hiện tại ngươi còn có hơi sức để đùa giỡn ta ư?"
Tiếp theo, nàng chợt nghĩ đến điều gì, thấp giọng dò hỏi:
"Khương công tử bỗng dưng chạy đến Tây Đảo là có chuyện gì sao?"
Dưới cái nhìn của nàng, Khương Ly từ trước đến nay rất ít khi làm chuyện vô bổ, vô duyên vô cớ đi tới Hắc Diệu Đế Vực là có lý do của hắn.
"Đúng là có chuyện!"
Khương Ly hồi đáp.
"Khương mỗ muốn gặp mặt Tô thị lão tổ, làm phiền Tô cô nương dẫn tiến một thoáng"
"Ngươi muốn gặp lão tổ?"
"Tô Vũ" nhíu mày, yên lặng chờ đợi hắn giải thích.
Khương Ly cũng không dấu diếm mà thản nhiên nói:
"Tô cô nương hẳn là đã biết, Khương mỗ cùng Lạc Thần duệ dân các ngươi có đôi chút nhân quả. Hiện tại đi tới Tây Đảo là muốn tìm hiểu vài chuyện"
"Tô Vũ" gật gật đầu, năm đó nàng thay thế nữ nhi, phụng lệnh Đế Quân truy bắt Khương Ly, nên cũng biết được, Khương Ly càng nắm giữ Tử Diễm Ấn Ký.
Tại Tô gia, những người sở hữu Tử Diễm Ấn Ký, chính là ứng cử viên cho vị trí Thánh Tử, Thánh Nữ, địa vị cao thượng.
Thánh Nữ đời trước, vốn là bạn thân của nàng, Tô Ngọc Nhi.
Đáng tiếc, bởi vì đôi chút nguyên do mà Tô Ngọc Nhi không thể không đáp ứng trở thành tế phẩm cho Luyện Thần Đỉnh, oan uổng ngã xuống. Nhưng không người nghĩ tới, c·ái c·hết của Tô Ngọc Nhi càng khiến Tô gia rước phải tai hoạ ngập đầu.
Nàng còn nhớ năm đó, tên ma đầu kia cả người đẫm máu xông vào Tô gia tổ địa, đầu tiên là bắt lấy tộc trường đời trước tiến hành sưu hồn, tiếp theo bắt đầu triển khai g·iết chóc, khiến cho Tô gia máu chảy thành sông.
Đạo lữ của nàng, cũng là Tô gia thiếu tộc trưởng, bị đối phương một chưởng vỗ c·hết, thần hồn câu diệt.
Từ ngày ấy đến nay, Tô gia chưa từng sinh ra tộc nhân nắm giữ Tử Diễm Ấn Ký.
Các tộc lão của Tô gia đều cho rằng, vị trí Thánh Nữ đời tiếp theo, sẽ là một trong ba vị nữ nhi của nàng, bởi vì bọn họ xuất sinh đều không đơn giản.
Ai mà ngờ được, nhiều năm trôi qua, người nắm giữ Tử Diễm Ấn Ký không phải tộc nhân của Tô gia mà là Khương Ly.
Lúc trước nàng đem tin tức trên thông báo cho lão tổ, lão tổ cũng không lộ ra vẻ bất ngờ, mà tựa hồ đã dự đoán từ trước, đồng thời yêu cầu nàng mời hắn tới Tô gia tổ địa một chuyến.
Đáng tiếc, những năm gần đây, nàng bận bịu sự vụ của Hắc Diệu Thương Hội, mà hành tung của Khương Ly cũng rất khó nắm bắt, nên vẫn trì hoãn tới nay.
Hiện tại Khương Ly tự mình tìm tới cửa, vừa vặn phù hợp với tâm ý của nàng.
"Được, vậy ngươi cùng ta đi gặp lão tổ!"
"Tô Vũ" vội đáp.
Thế là sau khi cải trang một lượt, "Tô Vũ" liền dẫn Khương Ly tiến về Tô gia tổ địa.
Tô gia tổ địa không nằm ở trong Thương Nguyên Thành mà nằm ở phía bắc của Tây Đảo.
Nơi đây núi non chập chùng, cây cối tươi tốt, bên trên từng ngọn núi thoai thoải, có từng thửa ruộng bậc thang xếp chồng lên nhau, khung cảnh hùng vĩ mà nên thơ.
Trên đường đi, Khương Ly thấy được rất nhiều phàm nhân đang cày ruộng, gieo mạ, cùng Thương Nguyên Thành đông đúc náo nhiệt hoàn toàn khác biệt, phương viên vạn dặm ở bắc đảo càng giống một chỗ phàm nhân quốc độ.
Những phàm nhân nọ, đa phần đều không có tu vi, hoặc chỉ là phàm cảnh võ giả, nhưng từ trong huyết mạch, Khương Ly có thể khẳng định, bọn họ đều là Lạc dân.
Đi thêm chừng ngàn dặm, trước mặt hiện ra một toà thành bảo hình xoắn ốc, được bao phủ bởi kênh đào chằng chịt.
Thành bảo kia chính là Tô gia tổ địa, Cổ Loa Thành.