Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 86: Tự Sáng Tạo Thần Văn
Phác hoạ thần văn vốn là việc mà Khương Ly chưa kịp làm sau khi trở thành Cổ Thần
Hắn còn có những chuyện khác muốn làm, hiện tại hắn muốn cảm ngộ mộc chi đạo, dung nhập vào trong thần văn.
Việc ấy so với phác hoạ thần văn còn khó hơn nhiều, nhưng nếu thành công, liền có thể khiến cho số lượng nét hoạ trên thần văn tăng lên, tăng cường sức mạnh của thần văn.
"Cái gì gọi là mộc? Trong mắt một vạn người, thì có một vạn loại mộc chi đạo. Thụ Thất vốn là cành của Thiên Ngoại Thanh Thụ đản sinh ra linh trí, vì vậy hắn cảm ngộ mộc chi đạo, cũng lấy đạo của Thiên Ngoại Thanh Thụ là căn cơ. Hắn phác hoạ một trăm bốn mươi bốn nét thần văn, là một cây thanh thụ cứng cáp..."
"Thụ Thất dùng thanh thụ làm thần văn, mang theo cao ngạo của thanh thụ, lá cây sắc bén, chạm vào liền rách da, là một loại bá đạo không có tình người. Bởi vì loại bá đạo đó, mới khiến cho Thụ Thất vừa nhìn thấy ta là Kiếp Linh, đã trực tiếp đem ta đuổi đi, thái độ ác liệt..."
"Thụ Thất nhìn thấy thanh thụ là cự người ngoài ngàn dặm. Ta nhìn thấy thanh thụ là một loại kiệt ngạo, dám can đảm đâm thủng hết thảy, dám thẳng tắp đứng thẳng, phá trời mà sinh trường, không có lòng kính nể, dám nghênh hàn độc lập, đâm thủng phong tuyết, không có ý niệm khuất phục. Loại sắc bén kia, sẽ không khiến cho người ta bị thương, nhưng lại là một loại cảnh cáo. Kẻ phạm ta, tuy xa tất tru. Kẻ khi dễ ta, thì dù ngọc đá cùng vỡ, cũng phải khiến đối phương trả giá thật đắt! Thanh thụ, không hẳn không có nghịch ý của mình..."
Thời khắc này, Khương Ly rõ ràng cảm ngộ chính là thanh thụ, nhưng trong đầu hồi ức, lại là một đường tu hành bá đạo ngông nghênh của bản thân.
Lúc vừa bước lên con đường tu hành, hắn liền dám cùng Ngạo gia chân nhân là địch. Lúc ở Lạc Thần Giới, liền dám dùng tu vi nhỏ bé, nổ cháy mắt trái của Kiếp tộc Cổ Đế.
Không phải không thể nhường nhịn mà là không cách nào thoả hiệp.
Thế gian này, có rất nhiều chuyện, nửa bước cũng không thể lùi...
Tay của ta chỉ về thương khung, cũng không phải là hái trăng ngắt sao, chỉ là hướng về phía trời xanh, biểu hiện ra tư thái vĩnh viễn không chịu khuất phục...
"Thụ Thất vẽ ra thanh thụ, tổng cộng có một trăm bốn mươi bốn nét, trong đó, một trăm lẻ tám nét là căn cơ, ba mươi sáu nét cuối cùng thì hoà vào sức mạnh của mộc chi đạo...."
Ba mươi sáu nét cuối cùng, không ngừng tái diễn ở trong đầu Khương Ly, ẩn chứa vô số năm cảm ngộ mộc đạo của Thụ Thất, cũng ẩn chứa một đời tu hành Thần đạo của lão.
"Ba mươi sáu nét vẽ ấy, ta có thể hấp thu, đem chúng hoà vào trong thần văn, nhưng cảm ngộ bên trong, nên biến thành đạo của ta."
Khương Ly giơ tay, ở phía bên cạnh đồ đằng hắc điểu, lại vẽ ra nét vẽ thứ một trăm năm mươi bảy.
Một nét này, nếu là đạo hạnh không đủ, căn bản không cách nào nhìn ra huyền diệu của nó.
Bên trong Thần Mộc Hư Không, Lạc Trường Không và "Tô Vũ" căn bản không nhìn ra chỗ huyền diệu, chỉ có Thụ Thất mới hiểu được, con mắt của lão hầu như sắp lồi ra ngoài.
Vẻn vẹn liếc qua, lão liền thấy rõ, một nét vừa rồi của Khương Ly, rõ ràng là từ bên trong một trăm bốn mươi bốn nét thần văn của mình cảm ngộ đi ra.
Không, không chỉ như vậy, ý cảnh bên trong không phải đạo ngộ của lão, mà là hoà vào đạo ngộ của chính bản thân Khương Ly.
Đây là đang tự nghĩ ra thần văn! Khương Ly dĩ nhiên ở trên cơ sở Tổ cấp thần văn, tiếp tục sáng tạo thần văn.
Một nét vẽ xuống, toàn bộ mộc chi đạo của Thần Mộc Hư Không đều bị thần văn của Khương Ly dẫn dắt, bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Vẻn vẹn nhiều thêm một nét, thần văn của Khương Ly càng phát sinh biến hoá về chất.
"Chỉ có Tổ Huyết Cổ Thần mới có khả năng tự sáng tạo ra thần văn! Nếu cấp bậc huyết thống không đủ vậy thì rất khó làm được. Nhưng Kiếp Linh tiểu quỷ rõ ràng là Vương huyết Cổ Thần, khoảng cách tu ra Tổ Huyết còn cách xa mười vạn tám ngàn dằm, hắn vì sao làm được?"
Tuy rằng Thụ Thất là Viễn Cổ Thần Linh, đã vẽ ra hoàn chỉnh thần văn, nhưng tận mắt chứng kiến tràng cảnh Khương Ly tự sáng tạo thần văn, đối với lão vẫn như cũ có dẫn dắt rất lớn.
Xem chừng, lão phải mắc nợ nhân quả của Khương Ly rồi.
Cả đời lão chán ghét nhất Vô Lượng Kiếp Linh, nhưng hết lần này đến lần khác lại thiếu nợ nhân quả của một tên Vô Lượng Kiếp Linh...
Dưới ánh mắt phức tạp của Thụ Thất, bên trên thần văn của Khương Ly đã tăng thêm nét thứ hai, nét thứ ba...
Nét thứ mười...
Nét thứ hai mươi...
Nét thứ ba mươi...
Nét thứ ba mươi mốt, Khương Ly dùng đủ một canh giờ, mới miễn cưỡng vẽ xuống.
Nét thứ ba mươi hai, Khương Ly dùng hai canh giờ.
Nét thứ ba mươi ba, Khương Ly dùng ba canh giờ.
....
Nét thứ ba mươi sáu, Khương Ly dùng sáu canh giờ.
Đến đây, thần văn của hắn đã đạt tới số lượng khủng bố, một trăm chín mươi hai nét.
Bên cạnh đồ đằng hắc điểu nhiều thêm đồ đằng một cây thanh thụ che trời.
Tuy rằng chỉ tăng thêm ba mươi sáu nét, nhưng cấp bậc của thần văn đã cao hơn ban đầu rất nhiều.
Càng có thể dựa vào thần văn vận dụng sức mạnh của mộc chi đạo.
"Kiếp Linh tiểu quỷ, lão phu phục rồi, thật phục rồi! Ngươi để cho ta nhìn một hồi trò hay như thế, lão phu liền tặng ngươi mười đạo thần cách lực lượng đi. Như vậy, nhân quả của chúng ta xem như chấm dứt. Đúng rồi, thuận tiện nhắc nhở ngươi, mấy vòng khảo nghiệm tiếp theo ngươi cũng có thể tiến hành cảm ngộ. Lão phu đối với mộc chi đạo lĩnh ngộ ít ỏi, chỉ có ba mươi sáu nét, mà đạo ngộ của sáu vị huynh trưởng của ta mạnh hơn nhiều. Nếu ngươi thấy mặt bọn họ liền trực tiếp nói cho bọn họ biết, ngươi muốn nhìn thần văn, tin tưởng bọn họ sẽ rất tình nguyện đem thần văn của mình biểu diễn cho ngươi xem. Thần văn của bọn họ đều đã đạt tới bình cảnh, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy!"
Thụ Thất bùi ngùi thở dài, há mồm phun ra mười chùm sáng màu xanh, tặng cho Khương Ly.
Một phen ác ý của lão, lại khiến Khương Ly sinh ra, tự sáng tạo thần văn. Mà lão cũng từ đó đạt được dẫn dắt.
Cho nên, Thụ Thất quyết định dùng thần cách lực lượng, báo lại nhân quả của Khương Ly.
"Cho ta mười đạo thần cách lực lượng?"
Khương Ly âm thầm kinh ngạc.
Hắn không đoạt thần cách lực lượng, thần cách lực lượng càng tự mình đưa tới cửa, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Tâm tư xoay chuyển, Khương Ly liền hiểu rõ nguyên nhân, thì ra Thụ Thất bởi vì hành vi phác hoạ thần văn của mình mà chiếm được lĩnh ngộ, muốn dùng thần cách lực lượng trả hết nhân quả đang mắc nợ.
Cường giả đại năng, từ trước đến nay rất kiêng kỵ thiếu nợ nhân quả, thiếu nợ người nhân, tất phải trả quả, coi như Viễn Cổ Thần Linh cũng không ngoại lệ.
Đã như thế, hắn nhận lấy thần cách lực lượng cũng không có gì không thích hợp.
Càng làm cho Khương Ly lưu ý đó là lời khuyên của Thụ Thất.
Sáu vị huynh trưởng của lão càng có mộc chi đạo ngộ cao siêu hơn.
Cũng không rõ những đạo ngộ kia, có thể trợ giúp thần văn của hắn gia tăng thêm mấy nét vẽ...
Theo như lời của Lạc Trường Khanh, Thiên Ngoại Thanh Thụ từng gãy xuống bảy nhánh cây, đản sinh ra linh trí, hoá thành bảy vị thần thụ.
Từ đó, bảy vị thần thụ chuyên môn phụ trách khảo nghiệm hậu nhân của Lạc thị thần tộc.
Thụ Thất là gốc thần thụ thứ bảy.
Thụ Thất tu luyện vô số năm, tấn thăng Thần Linh, cũng dùng cảm ngộ mộc chi đạo dung nhập vào trong thần văn. Trong đó, ba mươi sáu nét cuối cùng, càng là chỗ tinh tuý nhất, bị Khương Ly lĩnh ngộ, dung nhập vào thần văn của bản thân, kể từ đó, vòng khảo nghiệm thứ nhất, không cần thiết lưu lại.
Khương Ly vừa lựa chọn tiến hành vòng khảo nghiệm thứ hai, thì thiên địa bên trong Thần Mộc Hư Không ầm ầm biến ảo, trước mắt mọi người xuất hiện thêm một cây cổ thụ, toả ra uy áp, so với Thụ Thất càng nặng nề.
Bên trong trăm bước, không gian dường như đọng lại, không một tiếng gió thổi, yên tĩnh đến đáng sợ.
Khương Ly dừng ở phía trước cổ thụ, như có điều suy nghĩ, mà Lạc Trường Khanh và "Tô Vũ" thì nhao nhao đi tới khoảng cách cổ thụ ngoài trăm bước, cung kính hành lễ, sau đó thấp giọng hướng về phía cổ thụ bẩm rõ việc Khương Ly muốn tiến hành khảo nghiệm cùng cảm ngộ. Ngay cả chuyện Khương Ly tại vòng khảo nghiệm thứ nhất tự nghĩ ra thần văn, cũng báo cho cổ thụ.
Rất lâu sau, phía trên thân cổ thụ rốt cuộc hiện ra mặt người, chính là Thụ Lục.
Thụ Lục thủy chung không nói được lời nào, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khương Ly lại mang theo đôi chút động dung và xem trọng.
Sau đó, lão càng há mồm phun ra mười chùm sáng màu xanh, đưa tới trước người hắn.
Khương Ly hiểu ý, đem mười chùm sáng màu xanh trước người thu sạch, chắp tay nói:
"Thỉnh tiền bối bày ra thần văn!"