Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 89: Tiểu Nha Đầu

Chương 89: Tiểu Nha Đầu


Địa điểm là một chỗ rừng sâu núi thẳm, bên trong rừng cổ thụ nhiều vô số, phân thân của Thụ Tứ chẳng qua là một khoả đại thụ nhỏ bé không đáng kể.

Mục đích của lão là lặng lẽ trồng xuống phân thân ở nơi đây, theo dõi hết thảy cuộc sống phàm tục, nhằm cảm ngộ vô tình chi ý trong miệng của Lạc Tộc Thần Vương.

Lão vốn tưởng rằng, bản thân sẽ có một đoạn thời gian thật dài một mình sinh hoạt ở trong núi sâu, nhưng chưa từng nghĩ tới, có một tên tiểu nữ oa bé xíu, dễ dàng liền đi vào cuộc sống của mình, nhiễu loạn hành trình ngộ đạo của lão.

Đó là ngày thứ hai Thụ Tứ đi đến chỗ địa vực nọ, bên trong sơn thôn phụ cận, một đội thợ săn mang theo tiểu bối trong nhà chạy vào núi sâu săn bắt.

Thụ Tứ tu vi bực nào? Cổ thụ phân thân của lão, coi như Thần Linh thông thường cũng chưa có khả năng nhìn thấu hư thực.

Đám Thần dân thợ săn, đi qua bên cạnh lão, đương nhiên không nhìn ra đây là một gốc cây có linh, chỉ có một tiểu nha đầu mặc áo vải màu đỏ, cột tóc trái đào nhìn thấu sự bất phàm của Thụ Tứ.

"A Công a Công, mau nhìn mau nhìn, gốc cây kia đang nhìn trộm ta, nó là Thụ Tinh sao? Vì sao nó có thể thấy ta? Nó lại không có mắt!"

Bảy tuổi tiểu Tứ Nha hết sức tò mò.

Từ lúc nàng sinh ra, liền có năng lực nhìn thấy đồ vật mà Thần dân bình thường không thể thấy được. Người trong thôn đều nói, nàng là một tiểu nha đầu tà môn, vì vậy, rất ít người nguyện ý tiếp cận một cái tiểu nha đầu tà môn như nàng...

"Xuỵt! Tiểu tổ tông của ta ơi, lời như thế lần sau ngàn vạn chớ nói, nếu phạm vào cấm kỵ của vị Thần Linh nào, cẩn thận mạng nhỏ của ngươi!"

Lão niên thợ săn bị gọi là a Công vừa nghe tiểu Tứ Nha nói loại chuyện hoang đường đó, sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng hướng về phía Thụ Tứ bái lạy. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu "Thần Linh phù hộ" "Chớ nên trách móc" sau đó lôi kéo tiểu Tứ Nha chạy trối c·h·ế·t.

Những Thần dân khác cũng nhao nhao hướng về phía cổ thụ bái lạy, sau đó cuống cuồng rời đi, thần tình kinh sợ, căn bản không dám tiếp tục đi săn thú ở xung quanh Thụ Tứ.

Thoạt nhìn, mọi người đều tin tiểu Tứ Nha, đem Thụ Tứ coi thành Thụ Tinh, vô cùng kiêng kỵ.

Điều ấy khiến cho Thụ Tứ cảm thấy vô ngữ.

Ý nghĩ ban đầu của lão là khiêm tốn ngộ đạo ở trong rừng sâu núi thẳm, không tiếp xúc với bất luận kẻ nào. Chưa từng nghĩ tới, chính mình vừa đến nơi đây ngày thứ hai, dĩ nhiên đã bị một đám phàm tục Thần dân khám phá hành tung...

Là thủ đoạn che giấu khí tức của lão quá vụng về rồi sao?

Hay là...ánh mắt của tiểu nha đầu cột tóc trái đào kia quá độc...

"Chính là phàm tục Thần dân, lại có thể nhìn thấy được sự tình mà Thần Linh đều không thấy được...."

Thụ Tứ âm thầm cảm khái.

Càng làm cho lão dở khóc dở cười, là ngày thứ ba, tiểu nha đầu cột tóc trái đào nọ càng một mình chạy vào núi sâu, đi tới trước mặt của mình.

Một cái tiểu oa nhi sáu bảy tuổi, chưa giác tỉnh Thần Huyết, không sợ bị hung thú trong núi ăn tươi nuốt sống hay sao? Lá gan cũng quá lớn rồi!

Nha, thì ra là thế...trên cổ của tiểu nha đầu có treo một món Thần khí, có thể xua tan hung thú, khó trách, nàng dám một mình vào núi.

Thần khí phẩm cấp không cao, chẳng qua là một gã nhất tinh Cổ Thần tiểu bối nào đó luyện chế ra đồ vật...

"Thụ bá bá, ngươi đang nhìn hộ thân phù của ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn hộ thân phù của ta? Có phải cảm thấy nó vô cùng xinh đẹp? Ngươi muốn sao? Thế nhưng không thể đưa cho ngươi. A Công nói, khi ta còn bé hay nhìn thấy những thứ tà môn, bỏ ra ròng rã hai viên Thần tinh mới từ trong tay một vị Cổ Thần đại nhân cầu đến đồ vật này, không thể đưa cho ngươi á..."

Thụ Tứ khẽ nhíu mày, nhưng không trả lời, tiểu nha đầu trước mặt, tựa hồ cực kỳ dài dòng...

"Ta là Tứ Nha. Thụ bá bá, ngươi tên là gì? Ngươi không nói lời nào là bởi vì không thể nói, hay là bởi vì không có tên? Ta biết, ngươi là một đầu Thụ Tinh, ngươi nhất định biết nói chuyện, ngươi không trả lời, hẳn là bởi vì ngươi không có tên! Có muốn ta giúp ngươi đặt một cái tên hay không? A Công cũng khoe ta sẽ đặt tên, a Bà nuôi bảy con heo, mỗi một đầu đều là do ta đặt tên, ngươi có muốn nghe tên của chúng không..."

Khoé miệng Thụ Tứ giật một cái, nhưng không đáp lại, tiểu nha đầu quả nhiên cực kỳ dài dòng.

"Thụ bá bá, chẳng lẽ ngươi không thích nói chuyện? Vậy ngươi nghe là tốt rồi, để ta nói cho ngươi nghe. Trước tiên nói một chút về Đại Hoàng Cẩu mà Trần nhị ca sát vách nuôi đi...

Câu chuyện về Đại Hoàng Cẩu, tiểu nha đầu vừa nói chính là một khắc đồng hồ.

"...Nói một chút về Đại Bạch Nga mà thôn trưởng gia gia nuôi đi..."

Lại là một khắc đồng hồ...

"...Sáng hôm nay ta ăn nửa cái bánh, buổi trưa ăn nửa cái bánh..."

Lại là một khắc đồng hồ...

"...Ngày hôm qua ta..."

"...Ngày hôm kia ta..."

"...Ta..."

Thụ Tứ dù sao cũng là đại năng lão quái, tuy rằng phiền chán tiểu nha đầu dài dòng lê thê, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe từ đầu đến cuối, chưa từng cắt ngang lời của nàng.

Tiểu nha đầu cuối cùng mười phần thất vọng rời đi, nàng thật muốn, rất muốn trò chuyện cùng Thụ bá bá. Người trong thôn đều sợ nàng, nói nàng tà môn, ai cũng không chịu tiếp lời với nàng, ngay ả A Công, A Bà thường ngày cũng tránh nàng, lúc ăn cơm càng không để cho nàng ngồi cùng bàn...

Lẽ nào ngay cả Thụ Tinh bá bá cũng sợ nàng? Nếu không vì sao không để ý tới nàng đây...

"Thảo mộc vô tình trong lời của Thần Vương là như thế sao?"

Tiểu nha đầu đi rồi, Thụ Tứ bắt đầu trầm tư, lão khinh thường để ý đến một tên Thần dân tiểu oa nhi, đây có phải là một loại vô tình...

Bởi vì lão là cao cao tại thượng Thần Linh, vì thế nhìn hèn mọn Thần dân như nhìn con kiến.

Thần Linh sao sẽ nhàm chán tới mức cùng con kiến đối thoại, quan tâm đến sinh tử của con kiến?

Lão đương nhiên sẽ không để tâm tới tiểu Tứ Nha, giống như lão sẽ không chạy đi cùng con kiến nói chuyện, đây có phải là chân ý của đại đạo vô tình...

Ngày thứ tư, tiểu Tứ Nha không ngờ lại chạy đến trước mặt Thụ Tứ, dong dong dài dài.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy...

Một tháng, hai tháng, ba tháng...

Ngoại trừ những ngày mưa tuyết, tiểu Tứ Nha hầu như mỗi ngày đều chạy lên núi, cùng Thụ Tứ lải nhải một phen.

Tuy rằng Thụ Tứ cũng không mở miệng trò chuyện với nàng, nhưng tiểu Tứ Nha vẫn như cũ cảm thấy thích thú.

Chí ít, còn có một người chịu nghe nàng nói chuyện, đây đã rất hiếm thấy, không phải sao...

Thế là xuân qua thu tới, nghe tiểu nha đầu dong dong dài dài, dần dần trở thành thói quen hằng ngày của Thụ Tứ.

Mỗi lần tiểu nha đầu bị trẻ con trong thôn khi dễ, đều chay tới trước mặt lão khóc lóc kể lể, nhưng ở trước mặt người ngoài lại không chảy nước mắt.

Thỉnh thoảng, có thôn dân nào cùng tiểu nha đầu chào hỏi vài câu, để ý tới nàng, nàng sẽ cao hứng cả ngày, cũng đem vui sướng của mình chia sẻ cho Thụ Tứ...

Tiểu nha đầu mỗi ngày càng trưởng thành, trổ mã duyên dáng yêu kiều, nàng hiểu chuyện, không hề ở trước mặt khác nói chút lời nói thần thần quỷ quỷ. Thế là, ánh mắt của thôn dân nhìn nàng trở nên bình thường. Trong đám bạn cùng lứa, cũng có không ít thiếu niên tuổi tác vừa vặn quý mến dung mạo của nàng.

Nàng không còn cô độc nữa, cũng không nói thêm nữa.

Nàng rốt cục trưởng thành, lại vẫn thường dành thời gian chạy vào trong núi, cùng Thụ bá bá của nàng trò chuyện một hồi.

Thụ Tứ vẫn không để ý tới nàng. Con kiến nhỏ cho dù trưởng thành, vẫn là con kiến, Thần Linh sao có thể nhàm chán đến mức trò chuyện với con kiến đây?

Tiểu nha đầu cũng không quan tâm Thụ Tứ hờ hững, nàng bắt đầu cẩn thận xây dựng hàng rào ở xung quanh cổ thụ, lý do là sợ có tẩu thú chạy đến dưới gốc cây đại tiểu tiện...

Đùa gì thế! Thụ Tứ tu vi bực nào, nếu lão không cho phép, con tẩu thú nào không có mắt dám chạy tới tán cây của lão đi ỉa.

Thời điểm trời khô hanh, nàng sẽ cực khổ vác tới nước suối, giúp Thụ bá bá tưới nước...

Thụ Tứ tỏ vẻ không biết làm sao, lão chính là Thần Thụ, có thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, không uống nước vạn năm cũng không c·h·ế·t được...

Mà thôi, đây cũng xem như một phen hiếu tâm của tiểu nha đầu, không cần trách nàng.

Tiểu nha đầu tham ăn, mỗi lần có thiếu niên đưa đồ ăn vặt cho nàng, nàng đều sẽ đưa lên núi, phân một nửa cho Thụ bá bá, tự mình chỉ ăn một nửa.

Thụ Tứ cũng không ở trước mặt tiểu nha đầu ăn vào đồ ăn vặt của phàm tục Thần dân, nhưng đợi nàng rời đi, sẽ thở dài mà đem những thứ đồ ăn vặt kia thu hồi.

Về sau, tiểu nha đầu càng ở trong núi sâu, xây dựng một gian nhà gỗ, nói là muốn trở thành hàng xóm của Thụ bá bá, ngày ngày gặp mặt. Còn nói, nếu Thụ Tứ không ngại, coi như nàng gả cho lão cũng có thể.

Nàng cũng muốn trở thành cổ thụ, nàng không thích mang mặt nạ sinh hoạt ở trong thôn, càng ưa thích dáng vẻ chân thật của bản thân trước mặt Thụ Tứ.

"Thụ bá bá, nếu ta gả cho ngươi, ngươi có cưới hay không? Vì sao ngươi vẫn không nói lời nào, lẽ nào ngươi ghét bỏ ta, đáng ghét, không để ý tới ngươi!"

Tiểu Tứ Nha không biết, sau khi Thụ Tứ nghe được những lời ấy, nội tâm cô tịch nhiều năm lại xuất hiện một tia gợn sóng.

Vốn nghĩ tu luyện vô tình chi đạo, không hề nghĩ rằng, sẽ có một tiểu nha đầu đi vào trong sinh mệnh của mình.

Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt Thụ Tứ nhìn về phía tiểu nha đầu, đã không giống nhìn con kiến hôi...

Không phải tình yêu nam nữ, nhưng cũng không thể coi thường.

Chương 89: Tiểu Nha Đầu