Chương 106: Hoang Cổ Đạo Ảnh
Ban đầu Khương Ly vốn dĩ còn có chút ít lòng tin xông mộ thành công, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không hề nắm chắc.
Coi như hắn nắm giữ Luân Hồi Chung hộ thân, tuỳ tiện vào mộ cũng có tỷ lệ rất lớn sẽ vẫn lạc ở bên trong...
"Hoang Cổ Kinh mặc dù vô cùng hấp dẫn, nhưng nếu bên trong nguy hiểm như vậy, thì trước tiên vẫn nên tiếp tục đề cao thực lực, chờ ngày sau thực lực đầy đủ, lần nữa quay về xông mộ..."
Khương Ly khe khẽ thở dài, có điều tiếng thở dài vừa truyền ra, ánh mắt của hắn lập tức biến đổi.
Chỉ thấy Hoang Cổ mộ cung bỗng nhiên tràn ra thần mang nhàn nhạt, càng có một giọng nói già nua t·ang t·hương nhẹ nhàng vang lên bên tai Khương Ly.
"Ngoại nhân vào cung chỉ có một con đường c·hết. Nhưng bản Thánh cho phép ngươi tiến vào, bởi vì ngươi nhận được ý chí của ta thừa nhận, xem như truyền nhân của bổn Thánh!"
Thời khắc âm thanh nọ vang lên, hai toà tượng đá bên ngoài mộ cung chợt dấy lên tử hoả.
Cùng với đó là từng tiếng khanh khách rung động, cửa mộ tự hành mở ra, càng có một vệt quang mang loé lên trước mắt hắn.
Khương Ly cả kinh, đang muốn kháng cự vệt sáng, thì đã có một luồng lực lượng đem hắn kéo vào bên trong.
Tiếp theo, cửa mộ khép kín...
Lọt vào tầm mắt là một chỗ cung điện trống rỗng, bốn phía của cung điện có treo đèn đồng. Bấc đèn vốn đã tắt ngúm từ lâu, nhưng sau khi Khương Ly xuất hiện, cả đám đèn đồng lập tức thiêu đốt, tử hoả lập loè.
Phía cuối cung điện, dựng đứng bảy toà cự tượng làm từ đồng xanh.
Bên dưới tượng đồng là một người đàn ông trung niên mặc áo đen, thân hình hư huyễn, đang đứng chắp tay, quay lưng về phía chúng sinh, trầm mặc không nói.
Bóng lưng của người đàn ông trung niên nọ mang cho Khương Ly một cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Trong đầu bất tri bất giác nhớ lại thời điểm còn ở Man Hoang Cổ Địa, hắn từng ở trong ảo ảnh chứng kiến cảnh tượng Hoang Cổ Thánh Nhân trảm xuống tam thi, bóng lưng ấy cùng bóng lưng của Hoang Cổ Thánh Nhân, giống nhau như đúc.
Tu vi của người đàn ông trung niên, Khương ly căn bản không nhìn thấu, y đưa lưng về phía hắn, không hề tản ra bất kỳ uy áp nào, nhưng tiềm thức của Khương Ly lại điên cuồng run rẩy, giống như nói cho hắn biết, đối phương cực kỳ khủng bố.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, người đàn ông trung niên trước mặt hắn chính là Hoang Cổ tàn đạo, mượn trận pháp của mộ cung mà ngưng tụ thành.
Vẻn vẹn đối mặt với bóng lưng của y, Khương Ly thình lình có cảm giác giống như đối mặt với toàn bộ thiên địa. Cường đại như Viễn Cổ Đại Tu Diệt Sinh, cũng chưa từng khiến hắn sợ hãi như vậy.
Giống như đối phương chỉ cần một ý niệm, liền có thể huỷ diệt toàn bộ thế gian.
"Mộ cung của ta, từ trước đến nay không người có thể xông qua. Bất luận kẻ nào dám nhập mộ, đều sẽ bị bổn Thánh chém g·iết. Bởi vì bọn họ không phải truyền nhân của bản Thánh. Đã không phải truyền nhân của bản Thánh, tự nhiên không xứng nhận được bản Thánh truyền thừa. Mà ngươi, được ý chí của ta thừa nhận, chính là bản Thánh truyền nhân. Tiểu hữu, lão phu chờ đợi một vị truyền nhân, đã đợi quá lâu..."
Người đàn ông trung niên xoay người, vẻn vẹn một ánh mắt quét qua, liền nhìn rõ hết thảy nội tình của hắn.
Khương Ly đứng lặng tại chỗ, không dám nhúc nhích, khó mà nghĩ tới, bên trong Hoang Cổ mộ cung sẽ ẩn giấu mộ chủ đạo ảnh đáng sợ như vậy.
Có đối phương toạ trấn ở đây, coi như Hoàng đạo nhân, Trường Tang đạo nhân tự mình tiến đến, cũng vô pháp xông mộ thành công...
"Lục tinh Vương tộc Kiếp Huyết, một giọt Quy Khư Tổ Huyết, bốn giọt Lạc tộc Tổ Huyết, một giọt Sâm La Tổ Huyết, một giọt Luân Hồi Tổ Huyết...Chủ Thần Thần Cách...Luân Hồi Chung, Hoang tộc Hoang Thần chi vị...cơ duyên của ngươi đúng là không ít..."
Người đàn ông trung niên thản niên nói, mặc dù từ trên người Khương Ly nhìn thấy rất nhiều đồ vật nghịch thiên, nhưng cũng chưa đủ để làm y kinh ngạc.
Nhưng tiếp theo, ánh mắt của y bỗng nhiên khẽ biến, giống như phát hiện được điều gì.
Nhấc chỉ điểm về phía trước, toàn bộ mặt đất lập tức quanh quẩn sóng nước, bên dưới mặt nước có thể phản chiếu ra cái bóng.
Dưới chân của người đàn ông trung niên không có cái bóng, bởi vì y cũng không phải người sống, chỉ là một đạo tàn ảnh.
Nhưng dưới chân Khương Ly lại có bóng dáng của một con hắc điểu...
Thời điểm nhìn thấy hắc điểu, thần sắc của người đàn ông trung niên rốt cuộc lộ ra vẻ động dung.
"Là ngươi, ngươi chính là con hắc điểu đó! Nữ nhân kia chính là vì ngươi mà rời bỏ Nghịch Trần Giới. Nàng cũng là vì ngươi mà buông tha hết thảy, trọng nhập Luân Hồi..."
Ánh mắt Khương Ly khẽ biến, vội vàng hỏi:
"Lời của tiền bối là có ý gì?"
Gióng như có đồ vật cực kỳ trọng yếu nào đó, từng c·hôn v·ùi ở trong luân hồi, đã bị hắn đời đời kiếp kiếp quên đi, lúc hắn vẫn là một đầu hắc điểu...
Nhưng thời điểm người đàn ông trung niên nói ra lời ấy, lại có một loại bi ai không cách nào nói nên lời, lặng yên không một tiếng động hiện lên trong lòng Khương Ly.
Người đàn ông trung niên chỉ hơi cảm thán, lắc đầu không đáp.
Ánh mắt nhìn về phía Khương Ly, càng có thêm mấy phần nhu hoà, giống như nhìn thấy cố nhân.
Kiếp trước của Khương Ly đời đời là hắc điểu, mà lại đều là phàm điểu bình thường nhất.
Hắc điểu bình phàm như thế, căn bản không thể tiến vào trong mắt của người đàn ông trung niên, nhưng mà, chủ nhân đời thứ nhất của hắc điểu, lại từng là một đại nhân vật uy chấn tam giới.
Năm đó, y chưa từng nhìn thẳng đầu hắc điểu trước mặt.
Nhưng không nghĩ tới, đầu hắc điểu này sẽ chuyển thế thành người, mà lại còn kế thừa ý chí của y...
Người đàn ông trung niên thu hồi tâm tư, lần nữa xoay người, nhìn về phía bảy toà tượng đồng, đã không còn vẻ sầu não bi thương, bỗng nhiên trầm giọng hỏi Khương Ly:
"Ngươi tới có muốn đạt được truyền thừa Hoang Cổ Kinh của bản Thánh?"
Người đàn ông trung niên nói xong, nhìn chằm chằm Khương Ly, cũng không đợi hắn trả lời, y đã giơ tay lên chỉ về phía một toà tượng đồng, trầm giọng:
"Ngươi đã là Cổ Ma. Ngày trước đột phá Thiên Ma, độ Tâm Ma Kiếp, chắc chắn đã từng đi qua Phong Ma Đỉnh tiến hành khảo nghiệm, hẳn là gặp qua chủ nhân của tượng đồng này rồi chứ?"
Khương Ly nhíu nhíu mày, tinh tế quan sát tượng đồng, mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy đối phương, nội tâm lại có một tia cảm giác tương đối quen thuộc, nhưng vẫn hồi đáp:
"Năm đó vãn bối độ Tâm Ma Kiếp, chưa từng đi qua Phong Ma Đỉnh!"
"Ồ!"
Người đàn ông trung niên lần nữa kinh ngạc, nhìn kỹ Khương Ly, tiếp theo, giống như đã hiểu ra điều gì, cười nhẹ:
"Thì ra là vậy! Thì ra là vị kia đem Tâm Ma Kiếp của ngươi đổi thành Luân Hồi Kiếp, khó trách ngươi không đi qua Phong Ma Đỉnh, khó trách ngươi có được Luân Hồi huyết mạch!"
"Hắn từng là một vị chiến tướng dưới trướng Chí Tôn, xếp hạng thứ mười hai trong một ức Đế Quân, là người duy nhất mà bản Thánh xem như huynh trưởng. Mà hắn cũng là người trợ giúp lão phu tu hành Hoang Cổ Ma Thể. Ma Chủ Nghịch Khô! Thái Cổ hậu kỳ, Lưỡng Giới Phong đại chiến, bị lão phu tự tay chém g·iết!"
Nhắc đến chuyện chính mình chém g·iết Ma Chủ Nghịch Khô, trong mắt của người đàn ông trung niên lập tức toát ra sát khí trùng thiên.
Hai mắt của y bắt đầu trở nên huyết hồng, càng có một cỗ bi ai không cách nào hoá giải.
Ngày đó, y tự mình trảm g·iết huynh trưởng của mình, Nghịch Khô!
"Ma Chủ Nghịch Khô c·hết ở dưới tay Hoang Cổ Thánh Nhân!"
Thần tình của Khương Ly biến đổi, thượng cổ bí văn như thế, hắn tự nhiên là lần đầu tiên nghe thấy, sợ rằng trên đời cũng không có bao nhiêu người biết được.
Hắn không khỏi nhớ tới chuyện mấy chục năm trước, lúc ở Tứ Thiên Kỳ Giới, từng phong ấn một chiếc đầu lâu đúng là của Ma Chủ Nghịch Khô, bên trong đầu lâu còn ẩn giấu Nghịch Khô Ma Hoàn, bị Loạn Thiên Vương đoạt được.
Trong tay hắn nắm giữ Luyện Huyết Đỉnh, đồng dạng là một trong những kiện Đế Binh của Ma Chủ Nghịch Khô.
Hoang Cổ Thánh Nhân xem Ma Chủ Nghịch Khô là huynh trưởng của mình, lại tự tay chém g·iết đối phương.
Nhưng trong mắt của y lại mang theo bi ai không cách nào hoá giải.
Y vì sao phải chém g·iết Ma Chủ Nghịch Khô?
Vô số nghi vấn luẩn quẩn trong lòng Khương Ly, nhưng không cách nào tìm được bất kỳ đáp án nào.
Ma Chủ Nghịch Khô ngã xuống, Thập Đại Ma Tổ bị trấn áp ở dưới Cổ Ma Uyên, hai chuyện trên, chẳng lẽ có liên quan với nhau?
Hoang Cổ đạo ảnh cũng không dự định giải thích nghi hoặc giúp Khương Ly, nhẹ nhàng nhấc chân đi về phía toà tượng đồng thứ hai.
Thời điểm nhìn về phía toà tượng đồng nọ, vẻ bi ai trong mắt y càng thêm nồng đậm.
Toà tượng đồng thứ hai là một lão đạo sắc mặt hiền hoà, sau lưng của lão còn có một vòng hoàn ảnh.
Hoàn ảnh kia cùng hoàn ảnh sau lưng Hoang Thương Cổ cực kỳ tương tự...
"Thuỷ Thánh Chi Hoàn! Thân phận của tượng đồng càng là một vị bước thứ ba Thánh Nhân!"
Ánh mắt Khương Ly lần nữa chấn động.
"Đúng vậy, toà tượng đồng thứ hai chính là một tên Thuỷ Thánh. Hoang Cổ Đạo Vực vào thời kỳ toàn thịnh từng có một ức Đế Quân, càng có ba trăm người, tu vi bước vào cảnh giới thứ ba, chứng đạo Thánh Nhân, có thể nghe điều lệnh không nghe tuyên. Hắn là một trong ba trăm vị Thánh Nhân nọ. Cũng là sư tôn của lão phu, xem ta như con. Ân đức của hắn với ta không nhiều bằng Chí Tôn, nhưng nếu không có hắn, thì không có ta..."