Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 121: Một Kiếm Ra, Đế C·h·ế·t

Chương 121: Một Kiếm Ra, Đế C·h·ế·t


Cơ Nguyên Vũ thản nhiên liếc qua đám trưởng lão của Hắc Diệu Thương Hội, chưa đáp lời. Mà Lộc Trạch Đế Quân đã bước ra một bước, trầm giọng hỏi:

"Lúc trước các ngươi gửi tin nói muốn xem xét lại hôn sự giữa Thiếu Đế và Tô Thuyên, việc đó là thật hay giả?"

Trong lúc nói chuyện, một luồng Đế Uy khủng bố từ trên người lão truyền ra, bao phủ khắp toàn bộ bến tàu Thiên Nhai.

Quần tu bên dưới mặt đất chỉ cảm thấy như hàng ngàn ngọn núi lớn đè ép lên người, đồng loạt nằm rạp trên mặt đất, sợ tái cả mặt.

Mà mấy gã trưởng lão của Hắc Diệu Thương Hội cũng sắc mặt đại biến, bị Đế Uy trấn áp căn bản không thể duy trì phi hành, rơi rụng xuống đất như lá rụng.

Người duy nhất miễn cưỡng chống cự uy áp, chính là Chuẩn Đế Nghiêm Tu Văn, chỉ là vẻ mặt của lão cũng không dễ nhìn.

Lộc Trạch Đế Quân vừa đến liền thả ra Đế Uy, hiển nhiên là muốn cho bọn họ một cái hạ mã uy.

"Hư Không Thiếu Đế cần gì hùng hổ doạ người như vậy?"

Nghiêm Tu Văn trầm giọng nói.

Hắc Diệu Thương Hội mặc dù không sánh bằng Hư Không Các, nhưng phía sau bọn họ có Hắc Diệu Đế Quân chống lưng, chẳng phải quả hồng mềm, mặc cho người bên ngoài tuỳ ý khi dễ.

Cơ Nguyên Vũ không đáp lời, ánh mắt phiêu hốt giống như đang thần du thiên ngoại, hiển nhiên là đồng tình với hành vi của Lôi Trạch Đế Quân.

"Trả lời câu hỏi của bản Đế, chuyện này là thật hay giả?"

Lộc Trạch Đế Quân hừ lạnh, Đế Uy chợt tăng cường, hướng về phía Nghiêm Tu Văn ép tới, khiến cho Nghiêm Tu Văn cũng oành một cái rớt xuống.

"Thật thì thế nào? Mà giả thì thế nào?"

Đúng lúc này, từ phương hướng của Thương Nguyên Thành chợt vang lên một giọng nói thanh lãnh.

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang, liền phát hiện một mỹ phụ mặc cung trang, đeo khăn lụa che mặt, đạp không mà tới.

Kẻ vừa đến, không ai khác chính là Tô Dao.

Đám Nghiêm Tu Văn phát hiện nàng xuất hiện, đều âm thầm thở phào một hơi.

Nếu là bình thường, bọn họ tự nhiên không quá coi trọng Tô Dao, nhưng bây giờ lại khác biệt.

Bất kể là Tô Dao hay nữ nhi của nàng tam tiểu thư Tô Thuyên đều có quan hệ mập mờ với Nghiệt Vân tiền bối.

Lộc Trạch Đế Quân dám ức h·iếp bọn họ, thì chẳng sao. Nhưng nếu dám ức h·iếp Tô Dao, vậy thì nhất định sẽ hứng chịu lửa giận của Nghiệt tiền bối.

"Hội trưởng, ngươi rốt cuộc đã đến!"

"Ra mắt hội trưởng!"

Mấy tên trưởng lão đồng loạt ôm quyền, ngay cả Nghiêm Tu Văn cũng chắp tay thi lễ.

Tô Dao chưa để ý tới bọn họ mà nhìn chằm chằm Lộc Trạch Đế Quân cùng Cơ Nguyên Vũ.

"A! Ngươi chính là hội trưởng của Hắc Diệu Thương Hội?"

Lộc Trạch Đế Quân khẽ ồ lên một tiếng, hơi kinh ngạc Tô Dao lại không bị Đế Uy của mình ảnh hưởng. Đôi mắt sắc bén, lặng lẽ đánh giá cả người nữ tử trước mặt, đáy mắt loé lên một tia kinh diễm cùng tham lam.

Lão từng nghe nói qua, bốn mẹ con Tô gia, đều là mỹ nhân tuyệt sắc, hiện tại được tận mắt chứng kiến dung mạo xinh đẹp, chín mọng của Tô Dao, thầm nghĩ quả nhiên danh bất hư truyền.

Tô Dao hờ hững đáp:

"Đúng là bản cung! Tiểu Thuyên chính là nữ nhi của ta!"

"Nữ nhi? Nếu bản Đế nhớ không lầm, đạo lữ của ngươi Tô Trường Không đã ngã xuống hơn ngàn năm trước, mà Tô Thuyên cô nương cốt linh còn chưa đến ba trăm tuổi, hiển nhiên không phải huyết mạch của Tô Trường Không. Như vậy, nàng là nghiệt chủng của ngươi và nam nhân nào?"

"Chẳng lẽ, ngươi thật giống như trong lời đồn, như vậy, phẩm hạnh không đoan chính..."

Lộc Trạch Đế Quân cười lạnh, mặc dù nói thế, nhưng lão cũng nhìn ra, nguyên âm của Tô Dao vẫn còn, nói rõ Tô Thuyên căn bản không phải do Tô Dao tự mình sinh ra.

Lại lịch của Tô Vũ, Tô Nhan cùng Tô Thuyên, rất nhiều người vẫn luôn âm thầm suy đoán.

Trong đó có một tin đồn liên quan tới Thiên Ngoại Thần Thụ. ...

Cao tầng của Hư Không Các, đối với Thiên Ngoại Thần Thụ đồng dạng tương đối hứng thú.

Bọn họ sở dĩ cầu hôn Tô phu nhân, ngoại trừ vì thể chất của nàng đặc thù, có thể trợ giúp Hư Không Thiếu Đế tu hành, còn là vì muốn tìm hiểu hư thực về Thiên Ngoại Thần Thụ.

Nếu Tô gia thật sở hữu loại đồ vật như vậy, Hư Không Các tất nhiên sẽ dùng mọi cách c·ướp đoạt tới tay.

"Ngươi..."

Tô Dao nghe được lời châm chọc của Lộc Trạch Đế Quân, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai mắt loé lên lửa giận.

Lời đàm tiếu liên quan tới nữ nhi của nàng, những năm qua Tô Dao nghe được rất nhiều, đều không quá để bụng.

Nhưng hôm nay, Lôi Trạch Đế Quân càng công khai nói xấu trước mặt mình, để nàng vô cùng phẫn nộ.

"Lôi Trạch Đế Quân, cẩn thận lời nói của ngươi!"

Tô Dao lạnh lùng quát.

Nữ nhi chính là vảy ngược của nàng, nếu người khác dám tổn hại tới bọn họ, coi như là Đế Quân, Tô Dao cũng quyết sẽ không tha thứ.

Lôi Trạch Đế Quân gặp Tô Dao lại dám quát mắng chính mình, sắc mặt trầm xuống, thậm chí giận quá hoá cười, sau đó, một luồng Đế Uy càng thêm khủng kh·iếp từ trên người lão tràn ra, nhắm thẳng người của Tô Dao, hung hăng trấn áp xuống.

"Chỉ là một tên ngũ phẩm con kiến hôi, cũng dám ngỗ nghịch bản Đế, muốn c·hết!"

"Quỳ xuống cho ta!"

Đế Uy vừa ra, Tô Dao giống như gặp trọng kích, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, rớt xuống mặt đất, hiển nhiên đã trọng thương, nhưng ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lôi Trạch Đế Quân, không hề nhượng bộ.

Lục phẩm Đế Quân và ngũ phẩm Chân Vương, mặc dù chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng lại giống như ngày đêm khác biệt.

Một trăm tên ngũ phẩm Chân Vương hợp lại, cũng chưa chắc đã đánh lại một vị lục phẩm Đế Quân, huống chi chỉ mới sơ nhập ngũ phẩm như Tô Dao.

Sau khi trọng thương Tô Dao, Lộc Trạch Đế Quân vẫn chưa dừng tay, thần niệm ầm ầm tràn ra hoá thành một đạo huyễn thuật đem cả người nàng bao phủ ở bên trong.

....

"Ừm!"

Bên trong tầng thứ nhất của Thần Ma Cổ Mộ, Khương Ly vừa định xé rách không gian rời đi, bỗng nhiên nhíu mày, ánh mắt lập loè sát khí.

Hắn cảm nhận được một luồng huyễn đạo lực lượng xâm nhập vào cơ thể "Tô Vũ"!

Trước khi tiến vào Thần Ma Cổ Mộ, Khương Ly từng để lại trên người "Tô Vũ" cùng Tô phu nhân một đạo thần hồn ấn ký, phòng ngừa các nàng gặp nguy hiểm.

Gần một năm qua, thần hồn ấn ký đều chưa từng rung chuyển.

Nhưng hiện giờ hắn bỗng dưng phát giác được, có người dùng huyễn thuật công kích thức hải của "Tô Vũ".

Khương Ly tốt xấu cũng là huyễn thuật tông sư, chỉ hơi cảm nhận liền nhìn ra, đây là một loại nô cấm huyễn thuật, một khi gieo xuống, "Tô Vũ" sẽ trở thành nô bộc của đối phương.

Ngoài ra, dựa vào Vạn Vật Câu Thông, hắn có thể từ nơi sâu xa bên trong huyễn thuật, nghe được ý nghĩ xấu xa của Lộc Trạch Đế Quân.

Khương Ly bất chợt trầm mặc không nói.

Đó là cực hạn phẫn nộ, mới sẽ khiến hắn trầm mặc.

Không muốn nói chuyện, chỉ muốn...g·iết người!

Sát khí trong mắt loé lên, khiến cho nhiệt độ của toàn bộ tầng thứ nhất đột ngột giảm xuống, dường như tiến vào kỷ băng hà thời thái cổ.

Bến tàu Thiên Nhai, Lộc Trạch Đế Quân đang âm thầm thi triễn huyễn thuật, muốn dùng một chiêu chế phục Tô Dao. Mà Cơ Nguyên Vũ thì chỉ lạnh nhạt quan sát, không dự định ra tay ngăn cản.

Lộc Trạch Đế Quân mặc dù là Chân Đế, nhưng trước giờ háo sắc như mạng, Tô Dao rơi vào trong tay lão, kết cục ra sao, hoàn toàn có thể dự đoán được.

Chỉ là, thời điểm Lôi Trạch Đế Quân sắp thi pháp thành công, lão đột nhiên ho ra một ngụm máu tươi.

Mà huyễn thuật của lão lẫn đạo thần niệm đánh về phía Tô Dao, bị người diệt sạch.

Không, không chỉ diệt sạch, mà người kia càng men theo thần niệm, tìm tới bản thể, đem lão đánh thành trọng thương.

Là ai!

Là ai càng vô thanh vô tức huỷ đi huyễn thuật cũng như khiến cho thần hồn lão b·ị t·hương.

Ầm!

Không gian ở trên bầu trời của bến tầu thiên nhai không chút dấu hiệu nào nổ tung, vô số khói đen ngưng tụ thành một thanh niên mặc áo trắng, ánh mắt vô tình.

Hắn nhìn về phía Lôi Trạch Đế Quân, không mang theo chút tình cảm nào, cũng không dự định cùng Lôi Trạch Đế Quân nói nhảm nửa câu.

Chỉ một ánh mắt, càng mang theo uy thế huỷ thiên diệt địa.

Chỉ một ánh mắt, Lôi Trạch Đế Quân lập tức lão thổ huyết bay ngược, khí tức rớt xuống một đoạn dài.

Lôi Trạch Đế Quân ứa ra mồ hôi lạnh, từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên lão có cảm giác sắp phải c·hết.

Lão không biết thanh niên mặc áo trắng trước mặt là ai.

Nhưng có thể nhìn ra, đối phương rõ ràng muốn g·iết c·hết mình.

Uy thế của thanh niên nọ quá mức đáng sợ, mà tu vi của hắn càng mông lung, không nhìn thấy phần cuối.

Tuy rằng không nhìn rõ tu vi của Khương Ly, nhưng Lôi Trạch Đế Quân coi như ngu ngốc cũng hiểu được đây là một vị Đế Quân cực kỳ cường đại, tuyệt đối không kém gì sư huynh của lão, Phúc Trạch Cổ Đế!

"Tiền, tiền bối bớt giận! Vãn bối là sư đệ của Phúc Trạch Cổ Đế! Tiền bối không thể, không thể...vãn bối biết sai, vãn bối biết sai rồi..."

Lôi Trạch Đế Quân cuống quýt hô.

"Đạo hữu chậm đã, người này có tác dụng lớn với ta, không thể g·iết! Chuyện gì cũng cứ từ từ!"

Bên trong hư không đồng thời truyền ra một âm thanh khác.

Khương Ly không để ý tới Lôi Trạch Đế Quân, cũng không để ý tới tên lão quái ẩn nấp trong hư không nọ.

Hắn chỉ phất tay trảm xuống một kiếm.

Kiếm chiêu vừa xuất hiện liền hoá thành năm đạo kiếm quang, đem cả người Lôi Trạch Đế Quân bao trùm lấy.

Đường đường lục phẩm cường giả Lôi Trạch Đế Quân, lại bị một chiêu kiếm mạt sát, ngay cả nguyên thần cũng theo nhau huỷ diệt. Dư uy của kiếm chiêu, hướng về phía sau trảm tới, đem bến tàu Thiên Nhai phá huỷ hoàn toàn, thậm chí đem mặt biển cũng chẻ làm đôi, kéo dài hơn mười vạn dặm, không cách nào khép lại.

Toàn bộ bến tàu Thiên Nhai yên tĩnh một cách c·hết chóc!

Chương 121: Một Kiếm Ra, Đế C·h·ế·t