Nghịch Trần
Unknown
Chương 123: Nghiệt Vân Tiền Bối Thật Quá Chính Nghĩa, Ta Cảm Động Chảy Nước Mắt!
Đồng dạng cảm thấy khó lòng tin tưởng, còn có cả tỷ muội Tô phu nhân!
"Viễn Cổ Đại Tu! Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó! Năm đó vãn bối gặp mặt Khương đạo hữu ở Loạn Ma Vực, khi ấy, hắn mới là nhị phẩm Chân Nhân!"
Tô Nhan nói.
"Không dám ẩn giấu các vị tiền bối, vãn bối là nhìn hắn tu luyện từ Luyện Huyết cảnh đến hiện tại, làm sao có khả năng là Viễn Cổ Đại Tu nha, nhất định là như vậy!"
Tô phu nhân nói.
Nhìn thấy mẹ con Tô gia càng nói càng quá đáng, Minh Nhân Đế Quân cùng Khổng Khâu Đế Quân hai mặt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Xem chừng, Nghiệt Vân tiền bối giấu diếm mẹ con nhà họ Tô rất sâu, đường đường Viễn Cổ Đại Tu, làm sao có thể bị một tiểu cô nương chưa đến ba trăm tuổi nhìn từ Luyện Huyết cảnh đến nay...
Hơn nữa, mặc dù bọn họ không ước lượng được chính xác được tuổi tác của Nghiệt tiền bối, nhưng có thể khẳng định, cốt linh của hắn vượt qua ba vạn tuổi.
Một tên lão quái sống mấy vạn năm, làm sao mấy chục năm trước mới đột phá Chân Vương, làm sao mấy chục năm trước là nhị phẩm Chân Nhân được, bậy, quá bậy rồi!
"Lão phu lấy nhân phẩm ra bảo đảm, Nghiệt Vân tiền bối đúng là một tên Viễn Cổ Đại Tu...."
Minh Nhân Đế Quân vừa nói xong, trên bầu trời bỗng nhiên sinh ra một tia chớp, hung hăng bổ trúng đầu lão.
Minh Nhân Đế Quân thân là lục phẩm Chân Đế, ngược lại cũng không đến nỗi bị phổ thông lôi đình đánh thương, nhưng lại chẳng hiểu ra sao.
Lão lấy nhân phẩm ra đảm bảo, cũng không phải lấy nhân phẩm ra nói dối, thiên lôi vì sao phải đánh lão, thiên đạo thật mẹ nó quá thiểu năng, cứ thích đánh người lung tung!
(Nhân phẩm của Minh Nhân Đế Quân chắc chắn hơn lão Hoàng trong group)
"Lão phu cũng nguyện ý lấy nhân phẩm ra đảm bảo! Nghiệt tiền bối là hạng người nhân nghĩa, là chính đạo mẫu mực, nếu có nửa điểm giả tạo, lão phu liền không được..."
Khổng Khâu Đế Quân vừa định nói ra ba chữ "c·hết an lành" thì lần nữa có một đạo thiên lôi nổ vang, bổ trúng đầu lão, khiến cho tóc tai của lão cháy sém quăn queo.
"Đáng giận! Thiên đạo vô cớ đánh ta, quả nhiên ông trời không có mắt! Nhìn lưỡi có đốm liền biết nó là c·h·ó, thế giới hôm nay, thiên đạo đã loạn, thế đạo càng thêm loạn. Mà thời loạn lạc tất ra anh hùng. Chẳng trách Nghiệt tiền bối sẽ lựa chọn thời điểm này bước vào hồng trần, cứu với muôn dân, phần kiêm tể thiên hạ chi tâm đó, thật sự khiến cho vãn bối say mê!"
Bị thiên lôi bổ một nhát, Khổng Khâu Đế Quân trái lại càng thêm sùng bái Khương Ly.
"Quên đi, nếu chư vị phu nhân không tin, liền dùng hai mắt của mình tự nghiệm chứng chân tướng đi! Nghiệt tiền bối cùng Phúc Trạch lão tặc chuẩn bị đấu pháp. Thiết nghĩ chỉ cần năm ba chiêu liền có thể giải quyết Phúc Trạch lão tặc, chư vị phu nhân nhất định sẽ tin tưởng tu vi vô địch của Nghiệt tiền bối!"
Minh Nhân Đế Quân, Khổng Khâu Đế Quân đồng thanh hô lên.
"Chư vị tiền bối hiểu lầm, mấy người vãn bối không phải phu nhân của hắn!"
Tô phu nhân thì không cần phải giải thích. Nhưng Tô Dao cùng Tô Nhan vừa nghe hai vị Đế Quân gọi các nàng là phu nhân, nhất thời bối rối, cuống quýt giải thích.
Minh Nhân Đế Quân, Khổng Khâu Đế Quân nào có lòng thanh thản nghe các nàng nói nhàn thoại! Chúng Nghiệt Vân tín đồ vội vã đem ba nữ hộ tống ra phạm vi của bến tàu Thiên Nhai, sau đó dồn dập lan ra thần niệm, chú ý tới quá trình quyết đấu của Khương Ly và Phúc Trạch Cổ Đế, không ít người càng là cảm động chảy nước mắt, chăm chú quan sát trận quyết đấu kinh thiên động địa của hai vị cường giả đỉnh cao.
Khiến bọn hắn cảm động, cũng không phải bản thân trận quyết đấu mà là vì Khương Ly không tiếc trở mặt với Hư Không Các cũng vì Đông Hoang trừ hại.
Lộc Trạch Đế Quân cả đời gieo vạ không biết bao nhiêu Đông Hoang nữ tu, được cho là Đông Hoang một tiểu hại!
Phúc Trạch Cổ Đế, cả đời không biết tính toán bao nhiêu Đông Hoang đại năng, được cho là Đông Hoang một đại hại!
Ngặt nổi, hai người bọn họ không những tu vi cao cường mà thế lực sau lưng cũng vô cùng khủng bố, nên trước nay, không người dám lên án.
Ban nãy, Nghiệt tiền bối công khai chém g·iết Lộc Trạch Đế Quân, tất sẽ cùng Hư Không Các vạch mặt, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của hắn. Nhưng Nghiệt tiền bối nhất định không phải vì bản thân mới g·iết người, mà rõ ràng là muốn giúp Đông Hoang diệt trừ hai mối hoạ lớn!
Đây là cỡ nào quang minh lẫm liệt!
Đây là cỡ nào cương trực nghiêm chính!
Võ giả trong thiên hạ, bất luận tu vi cao bao nhiêu, đều chỉ xưng là tu hành giả, chỉ riêng Nghiệt tiền bối mới có thể gọi là chân chính đại hiệp, không là cự hiệp!
Ôi ôi, Nghiệt tiền bối thật là quá chính nghĩa rồi, làm ta cảm động chảy nước mắt...
....
Trong nháy mắt, toàn bộ phạm vi của bến tàu Thiên Nhai hoàn toàn trống rỗng, trở thành chiến trường của Khương Ly và Phúc Trạch Cổ Đế.
Khương Ly có chút im lặng.
Đám Khổng Khâu Đế Quân giống như hiểu lầm cái gì đó, hắn vốn là một tên ma đầu g·iết người như ngoé, không phải cái gì đại hiệp, cự hiệp, càng không phải chính đạo mẫu mực.
Hắn g·iết Lộc Trạch Đế Quân là vì đối phương dám ức h·iếp với Tô Dao, chứ không phải là vì dân trừ hại.
Được rồi, kệ đi, không cần quan tâm đám fan cuồng kia não bổ.
"Khá lắm! Đúng là một tên tiểu bối cuồng vọng, đối mặt với Bán Thánh như bản Đế lại còn dám thất thần suy nghĩ những chuyện khác. Chẳng lẽ ngươi còn thật sự cho rằng, chính mình là Viễn Cổ Đại Tu? Ha ha ha! Buồn cười, buồn cười đến cực điểm! Chân Thực Chi Kính mau mau hiện hình! Giúp bản Đế soi sáng hết thảy nguỵ trang của hắn, để hắn ở trước mặt người đời lộ ra nguyên hình đi!"
Theo một đạo sắc lệnh của Phúc Trạch Cổ Đế truyền ra, tấm gương đồng lơ lửng sau lưng lão lập tức lập loè phúc trạch chi quang.
Đây là một kiện hạ phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, tuy chỉ là Tiên Thiên hạ phẩm, nhưng nắm giữ một năng lực cực kỳ nham hiểm đó là có thể soi sáng diện mạo chân thực của kẻ địch, cũng thông qua hình chiếu chân thực ở trong gương, gây nên tổn thương to lớn cho bản thể của đối thủ.
Nếu là những cường giả ở Đông Hoang biết rõ nội tình của Phúc Trạch Cổ Đế tất nhiên sẽ không nguyện ý bị Chân Thực Chi Kính chiếu trúng.
Nhưng Khương Ly căn bản không biết nội tình, vì đó, tức khắc bị Chân Thực Chi Kính chiếu rọi.
Chỉ một thoáng, trong gương hiện ra hình bóng chân thực của Khương Ly.
Người bình thường chỉ có thể ở trong gương hiện ra một loại hình chiếu, mà Khương Ly lại thể hiện ra hai cái hình chiếu.
Hình chiếu đầu tiên là một vị hắc giáp cự nhân, chân đạp rất nhiều Chuẩn Thánh, Đế Quân t·hi t·hể, ngoài ra còn có những t·hi t·hể tu vi yếu hơn thì đã từ lâu hoá thành thây chất thành núi, máu chảy thành sông, đủ thấy hắc giáp cự nhân cả đời g·iết chóc không biết bao nhiêu sinh linh.
Hình chiếu thứ hai là một gã thiếu niên ma đầu tu vi Luyện Huyết cảnh, nhưng thiếu niên nọ càng thêm đáng sợ, phía trên đầu hắn mọc ra mười cái đuôi màu đen, dưới chân dẫm đạp hơn mười bộ Thánh Nhân tàn thi, phía sau lưng hắn càng có một toà trung đẳng giới vực máu chảy thành sông.
"Quái lạ, hình chiếu chân thực của hắn tại sao có tới hai loại, mà lại, một loại so với một loại càng thêm hoang đường!"
Phúc Trạch Cổ Đế vô cùng khó chịu!
Bởi vì Chân Thực Chi Chính của lão rất hiếm khi nhìn sai.
Khương Ly tiểu nhi vì sao có thể nắm giữ hai loại chân thực hình chiếu.
Làm sao có khả năng g·iết nhiều Chuẩn Thánh, Đế Quân như vậy?
Càng không thể lấy Luyện Huyết ma thân, đồ diệt hơn mười vị Thánh Nhân....bởi vì thời đại mạt pháp, căn bản không có Thánh Nhân nha.
Quan trọng nhất, Khương Ly căn bản không phải tu hành giả thượng cổ.
Vì lẽ đó, có thể khẳng định, những chân thực hình chiếu ở trong gương toàn bộ đều là sai lầm, hoàn toàn không thể tin.
"Cũng được, nếu Chân Thực Chi Kính phạm sai lầm, liền không cần lấy vật ấy công kích người này, đổi một món bảo bối khác! Ách Vận Chi Thư, mau mau hiện thân!"
Phúc Trạch Cổ Đế thu hồi bảo kính, phất tay lấy ra một tấm cổ thư đen thùi lùi, tế lên bầu trời.
Cổ thư đón gió mà lớn, cuối cùng hoá thành một quyển sách cổ hắc khí trùng thiên.
Hắc thư lật qua vài trang, sau đó càng truyền ra từng tiếng đồng dao lầm rầm.
Những tiếng đồng dao kia kỳ thực là công kích nguyền rủa, có thể dựa vào trớ chú đem kẻ địch chú sát!
Chẳng trách đám Khổng Khâu Đế Quân nói Phúc Trạch Cổ Đế là Đông Hoang một hại. Trong tất cả những thủ đoạn mà lão vận dụng, càng không tìm thấy một môn thần thông đường đường chính chính, đều là một ít thủ đoạn bàng môn tà đạo, nham hiểm hại người. Mà thủ đoạn nham hiểm, thường thường khó phòng bị nhất, dễ hại người nhất.
"Chú thuật sao...."
Ánh mắt Khương Ly lập loè thanh mang, lập tức nhìn ra nội tình của quyển Ách Vận Chi Thư kia.
Quyển cổ thư nọ nhìn như không quá mạnh mẽ, nhưng lại ẩn chứa thủ đoạn nguyền rủa cực kỳ khủng bố, tuyệt đối không thể xem thường.
Ngoài ra, từ trong cổ thư, hắn càng mơ hồ nhìn thấy một tia nhân quả liên quan tới Lạc thị Thần tộc. Bên trên tựa hồ còn có những nhân quả khác, nhưng đã dập tắt ở trong Luân Hồi Trường Hà từ lâu, không thể thấy rõ ràng.
Vật ấy, hẳn là có liên quan tới Lạc thị Thần Tộc, chỉ là không biết vì sao lại rơi vào trong tay bọn đạo chích như Phúc Trạch Cổ Đế.
Khương Ly không sợ chút thuật! Cái gọi là trớ chút, thực chất chính là một loại nhân quả công kích, chỉ cần ngăn cách nhân quả của bản thân, liền sẽ không chịu phải bất cứ thương tổn gì.
Đừng quên hắn là người chấp chưởng Nhân Quả ở Hoang Cổ Giới!