Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 133: Ban Thưởng Thật Mẹ Nó Bất Phàm!

Chương 133: Ban Thưởng Thật Mẹ Nó Bất Phàm!


Chỉ thấy giữa không trung, ánh sáng của Chưởng Vị Thiên Đồ càng ngày càng rực rỡ, nội dung của tranh vẽ cũng càng ngày càng phong phú, ngoại trừ vị Vận Chi Tiên Chủ kia, lại xuất hiện thêm hình ảnh sơn thuỷ lầu các.

Thời điểm ánh sáng đạt đến cực hạn, Khương Ly chợt cảm giác một luồng sức hút khủng bố đột ngột truyền ra, đem cả người hắn kéo vào bên trong Thiên Đồ.

Quái lạ đó chính là Thiên Đồ tựa hồ chỉ hút một mình hắn, không hề ảnh hưởng với Hao Bá THiên.

"Xin chủ thượng cẩn trọng, chớ nên c·hết ở bên trong Thiên Đồ ah, đến khi đó, Tiểu Hao sẽ trở thành bảo vật vô chủ..."

Hao Bá Thiên vô lương hô lên một tiếng, nhưng mặt c·h·ó đã sớm nở hoa, cười đê tiện:

"Hắc hắc, cổ nhân có câu, người tốt sống không lâu, tai hoạ lưu ngàn năm. Sát tinh là người xấu, mệnh cũng rất cứng, hẳn là sẽ không tuỳ tiện ngã xuống ở trong Thiên Đồ, nhưng nhất định sẽ bị đ·ánh đ·ập một trận nhừ tử đi. Hắc hắc, thật là chờ mong!"

....

Bên ngoài bến tàu Thiên Nhai, Hà Bá nhìn chằm chằm kết giới trước mặt, trong lòng vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

"Mặc kệ! Dù hắn không muốn cho lão phu quan sát! Lão phu càng muốn nhìn trộm! Thiên địa chi tửu, dung nhập ta niệm, hoá thành tửu kiếm, cho lão phu...phá!"

Theo một tiếng hạ lệnh của Hà Bá, thần niệm vô hình hoá thành một thanh tửu niệm đại kiếm, đột nhiên đem kết giới bổ ra một khe nứt. Lão không chút do dự, nhấc chân tiến vào bên trong bến tàu Thiên Nhai nửa bước.

Tuy chỉ tiến vào nửa bước, nhưng Hà Bá cuối cùng cũng coi như nhìn thấy mọi chuyện phát sinh ở bên trong bến tàu Thiên Nhai.

Giờ khắc này, Khương Ly đã sớm không còn tăm tích, trên bầu trời chỉ lơ lửng một bức tranh cổ, tản ra Tiên Linh lực lượng vô cùng khủng bố.

Bên dưới mặt đất là một con Cẩu Tinh mặc nho sam màu trắng, trên người đeo lủng lẳng đủ loại vàng bạc châu báu, nhìn qua đã thấy vô cùng cay mắt.

Tuy nhiên, Hà Bá cũng không để ý tới con Cẩu Tinh nọ, mà toàn bộ sự chú ý của lão đã bị bức tranh cổ trên không trung thu hút.

"Hí! Đây là...Chưởng Vị Thiên Đồ!"

Hà Bá sững sờ tại chỗ, trợn mắt há mồm.

....

Bên trong Chưởng Vị Thiên Đồ, là một phương thiên địa do Tiên Linh lực lượng diễn hoá mà thành, vô cùng chân thực.

Khương Ly bị hút vào bên trong Thiên Đồ lại không mấy kinh hoảng, bởi vì Hao Bá Thiên từng nói qua, tu hành giả dẫn xuống Thiên Đồ cũng không có quá nguy hiểm.

Thiên Đồ ban thưởng sẽ tiến hành ở bên trong Thiên Đồ, người không có quan hệ sẽ không được phép tiến vào, tự nhiên sẽ không có người quấy rầy.

Có tư cách đi tới nơi đây c·ướp đoạt ban thưởng của Khương Ly, chỉ có những kẻ dính dáng tới Vận Đạo Chưởng Vị.

Bên trong Thiên Đồ Giới, khí vận ngập trời, ngưng tụ thành sương mù lơ lửng khắp bốn phía. Nơi sâu xa của sơn thuỷ, dựng đứng một toà cự tượng tuyên cổ trường tồn.

Vận Chi Tiên Chủ!

Toà cự tượng kia không phải làm từ bùn đất, kim thạch mà là từ khí vận đạo lực chế toạ thành, thiên địa cao bao nhiêu, cự tượng liền cao bấy nhiêu.

Tạo hình của cự tượng là một lão nhân đang ngồi khoanh chân tham thiền, hai mắt nhắm nghiền. Nhưng lúc Khương Ly bước vào phạm vi ngàn trượng, cự tượng bỗng nhiên phát sinh t·iếng n·ổ vang rầm rầm, mở ra hai mắt. Ánh mắt kia không buồn không vui, không linh không trí, lạnh nhạt quét về phía hắn.

Đây là một ánh mắt trống rỗng, không tồn tại bất kỳ tia sinh khí nào, hiển nhiên, chủ nhân của cự tượng, sơ đại Vận Chi Tiên Chủ đã sớm ngã xuống, chỉ còn cổ tượng vẫn lưu lại trong nhân thế.

"Thần Linh...mà lại còn là Chủ Thần...nhưng Thần Linh là cái gì..."

Cổ tượng mờ mịt lên tiếng, nói ra lời nói mà chính nó cũng không hiểu.

Nó không phải chân chính Vận Chi Tiên Chủ, chân chính Vận Chi Tiên Chủ, từ lâu đã ngã xuống ở trong tuế nguyệt trường hà. Nó nhìn thấu thân phận Chủ Thần của Khương Ly, nhưng lại không nhớ rõ, thân phận đó đại biểu cho cái gì, ý vị như thế nào.

Thần Linh và Tiên Linh từ trước đến nay như nước với lửa.

Nếu cổ tượng nhớ được Khương Ly là đại địch số một của Tiên Linh Tộc, nó tuyệt đối sẽ không hạ xuống ban thưởng cho Khương Ly.

Vạn hạnh là cổ tượng không biết!

Bởi vì không biết, nên Chưởng Vị Thiên Đồ mới sẽ hạ xuống, mà nó mới sẽ hiện thân ở nơi đây.

Dù là không biết, nhưng chẳng hiểu vì sao...cổ tượng âm thầm cảm thấy Khương Ly rất không vừa mắt, gần như bản năng.

Thân phận bị nhìn thấu, Khương Ly ban đầu còn hơi lo lắng sẽ xuất hiện biến cố gì. Nhưng sau khi thấy được cổ tượng ngoại trừ nói toạc thân phận của hắn ra, cũng không có quá nhiều địch ý, liền tạm thời an tâm, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.

"Tiếp đó, ta liền không cần phải làm gì cả, chờ đợi cổ tượng hạ xuống ban thưởng là được?"

Khương Ly không nắm chắc thì thào.

Theo như lời của Hao Bá Thiên, Thiên Đồ ban thưởng bảo vật, tổng cộng có trăm loại đẳng cấp. Nhất đẳng là cao nhất, bách đẳng là thấp nhất. Càng có hộp, bình, thùng, hòm, liêm, úng, quỹ, ấm...các loại lọ chứa, dùng để chứa đựng đủ loại bảo vật khác biệt. Lọ chứa không giống nhau, cất chứa bảo vật cũng khác nhau.

Lấy tư chất của Khương Ly, hẳn là có khả năng lấy được bảo vật từ ngũ thập đẳng trở lên, Khương Ly ngược lại tương đối chờ mong.

Đúng lúc này, dị biến đột ngột phát sinh.

Đã thấy cổ tượng chợt mở miệng tụng kinh, tiện đà quanh thân lan ra ánh sáng vạn trượng, tiếp theo, khí vận sương mù trong thiên địa bắt đầu hướng về vị trí của Khương Ly nhanh chóng tụ lại, ngưng tụ thành ba quầng sáng.

Ba quầng sáng liên tục xoay tròn ở giữa không trung, một bên xoay tròn, một bên ngưng tụ, cuối cùng hoá thành ba loại đồ vật hình thái khác biệt, cũng trong lúc đó, cổ tượng biến mất.

"Tự lo lấy đi..."

Đây là lời nói cuối cùng trước khi cổ tượng biến mất, bên trong lời nói giống như mang theo hàm ý trào phúng.

Khương Ly nhíu nhíu mày, nheo mắt nhìn về phía ba món bảo vật, phía trên mỗi món bảo vật bạn thưởng đều có văn tự giới thiệu.

Đồ vật thứ nhất: Bô Đia Ỉa Bị Nguyền Rủa, bảo vật đẳng cấp chín mươi chín!

Đồ vật thứ hai: Túi Bản Vẽ Bị Rơi Vào Hố Xí, bảo vật đẳng cấp chín mươi tám!

Đồ vật thứ ba: Ấm Đi Tiểu Bốc Mùi, bảo vật đẳng cấp một trăm

Bô đi ỉa, túi bản vẽ, ấm đi tiểu cũng không phải ban thưởng, mà là đồ vật cất giấu ở bên trong.

Nhưng bảo vật đẳng cấp thấp cỡ đó, bên trong chứa đựng rõ ràng không phải thứ tốt lành gì.

Không, coi như không nhìn bảo vật đẳng cấp, Khương Ly cũng biết rõ, những ban thưởng kia căn bản không phải thứ tốt!

Phí lời! Lại là bô đi ỉa, lại là hố xí, lại là ấm đi tiểu, kẻ ngu si đều biết những ban thưởng kia đều là rác rưởi!

Nếu Hao Bá Thiên ở đây, nhất định sẽ cười rụng răng c·h·ó.

Vì sao lại cười?

Đương nhiên là cười trên sự đau khổ của người khác!

Hao Bá Thiên sống lâu như vậy, mặc dù chưa từng tận mắt chứng kiến người khác thu được Thiên Đồ ban thưởng, nhưng cũng nghe nói qua, những người khác nhận được ban thưởng thấp hơn nữa, cũng không thấp kém như Khương Ly.

Khương Ly thu được ban thưởng, tuyệt đối vô cùng bất phàm!

Không, dùng hai chữ bất phàm để hình dung tựa hồ có chút cay mắt, thế này sao lại là bất phàm, mà rõ ràng là khôi hài.

Vận Chi Tiên Chủ để lại cổ tượng, rốt cuộc chán ghét hắn đến mức nào, mới sẽ hạ xuống ban thưởng rác rưởi như vậy?

Bô Đi Ỉa Bị Nguyền Rủa.

Phải biết, bên trong Thiên Đồ ban thưởng, bảo vật hình thùng thường thường đều chứa đựng các loại vật liệu. Bên trong bô đi ỉa bị nguyền rủa chẳng lẽ chứa đựng vật liệu dùng để chế tạo binh khí nguyền rủa? Chế tạo yêu đao, yêu kiếm, các loại binh khí sẽ phản phệ ký chủ? Hay là loại binh khí chém địch một đao tự tổn mười đao?

Đã bô đi ỉa thì thôi, còn bị nguyền rủa...Khương Ly sầm mặt lần thứ nhất!

Túi Bản Vẽ Rơi Vào Hố Xí

Vừa nghe liền rất có hình tượng!Bản vẽ cất trong túi đại khái dính đầy cứt đi! Lại nói, bản vẽ bên trong túi rốt cuộc dùng để chế tạo món đồ gì? Chẳng lẽ là bản vẽ thiết kế cái bô đi ỉa?

Khương Ly sầm mặt lần thứ hai.

Cuối cùng là Ấm Đi Tiểu Bốc Mùi.

Bên trong ấm chẳng lẽ thật chứa đựng nước tiểu? Coi như là nước tiểu của Đạo Tổ Chí Tôn, cũng không đáng giá nha! Lại nói, nước tiểu thì có thể làm cái gì? Chẳng lẽ lấy ra uống?

Khương Ly sầm mặt lần thứ ba.

"Không nghĩ tới, đầu cổ tượng kia tuy rằng không nhớ rõ Thần Linh là cái gì, nhưng vẫn theo bản năng đối với ta cực kỳ phản cảm. Vì thế mới hạ xuống ban thưởng cực kỳ vớ vẩn...!"

Khương Ly thấp giọng thì thào.

Thu được ba loại ban thưởng rác rưởi, sắc mặt của hắn sớm đã đen như đáy nồi, trầm mặc không nói.

Mà thôi...

Khương Ly hít sâu một hơi, thu hồi tâm thần, phất tay dự định mở ra bô đi ỉa, túi bản vẽ cùng ấm đi tiểu, lại phát hiện rất khó mở ra.

Mặc dù bảo vật rác rưởi đến cùng cực, nhưng cấm chế bên ngoài cũng rất mạnh, muốn trong thời gian ngắn phá tan, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, lấy tu vi của Khương Ly cũng cần thời gian không ngắn.

Khương Ly lại thử cách khác, muốn đem ba món vật phẩm thu vào trong túi trữ vật, lại phát hiện không cách nào làm được. Tình cảnh ấy, phảng phất ở trước thời gian kẻ địch chạy tới, là không cách nào lấy đi bảo vật, chỉ khi nào kẻ địch tiến vào tranh đoạt, Chưởng Vị Thiên Đồ mới cho phép thu lấy bảo vật.

Quan trọng hơn đó là lúc hắn quyết định không tiếp nhận bảo vật, tự tiện rời đi, lại đồng dạng không thể đi ra khỏi Chưởng Vị Thiên Đồ.

Sắc mặt Khương Ly âm trầm như nước, quả nhiên, chỉ có thể ngồi đợi kẻ địch binh lâm sao?

Thiên Đồ ban thưởng quả nhiên là cái hố to.

Chương 133: Ban Thưởng Thật Mẹ Nó Bất Phàm!