Chương 138: Hắc Diệu Đế Quân Bị Phun Nước Miếng Đầy Mặt
"Quên đi, ta tạm thời có thể tín nhiệm ngươi sao?"
Khương Ly bất đắc dĩ nói.
"Phật Tổ...không, Thượng Tôn có gì muốn phân phó, cứ nói ra đừng ngại, đệ tử nhất định toàn lực làm được!"
Hay lắm, từ Phật Tổ chuyển thành Thượng Tôn rồi!
"Ta muốn đi thanh lý kẻ địch, ngươi ở lại đây giúp ta coi chừng đồ vật. Đợi xong chuyện, bên trong ba món bảo vật, ngoại trừ ấm rượu bên ngoài, ngươi có thể lựa chọn cầm một cái!"
Ba món bảo bối tạm thời không cách nào thu lấy, đang là vật vô chủ, nếu không có người trông chừng, nhất định sẽ bị đám Hắc Diệu Đế Quân c·ướp sạch.
"Việc này tựa hồ có chút...." Cực Băng Di Lặc Phật hơi lúng túng.
Bản tôn của lão tốt xấu gì cũng là nhị giai Chuẩn Thánh, Khương Ly lại để lão đi trông đồ, cùng thân phận Chuẩn Thánh cao cao tại thượng của lão không quá phù hợp nha.
Lão ngược lại cũng không phải không muốn trợ giúp Khương Ly, có thể trợ giúp Hỗn Côn thượng tông Thượng Tôn, chính là vinh hạnh cả đời của bất kỳ Phật tu chính thống nào. Nhưng lão muốn trợ giúp việc lớn hơn, chứ không phải làm loại việc nhỏ nhặt như trông đồ...
"Vậy được rồi, ngoại trừ ấm rượu ra, hai món đồ khác đều là của ngươi! Ngươi có thể vì chúng mà liên thủ với Hắc Diệu Đế Quân, hẳn là cũng có thể vì thế mà liên thủ cùng ta. Việc này liền quyết định như vậy...."
Khương Ly đối với ba món đồ vật ban thưởng đều không quá coi trọng, há mồm liền đưa cho Cực Băng Di Lặc Phật hai kiện, hắn còn tưởng rằng Cực Băng Di Lặc Phật chần chờ, là bởi vì chê thù lao thấp.
Cực Băng Di Lặc Phật vừa nghe lập tức sốt sắng, trợ giúp Thượng Tôn vốn là vinh hạnh của lão, lão làm sao dám cầm đồ vật của Khương Ly. Coi như trưởng giả ban tặng, lão cũng không dám cầm.
Trong lòng biết rõ Khương Ly hiểu lầm tâm ý của mình, đang muốn giải thích một phen, thì Khương Ly đã tung người bay lên trời, xông vào vòng chiến của đám Ma Ha Đại Đế, Hắc Diệu Đế Quân và Bạch Trạch lão tổ.
Cực Băng Di Lặc Phật bản năng muốn đi theo Khương Ly tiến hành hộ phật, một mực Khương Ly yêu cầu lão trông giữ bảo bối...Lão lại không thể bất tuân mệnh lệnh của hắn.
Cuối cùng, Cực Băng Di Lặc Phật chỉ có thể cười khổ một tiếng, trăm trượng cự phật thân hóa thành dáng vẻ bình thường, khoanh chân ngồi ở bên cạnh ba món bảo bối, quyết định giúp Khương Ly trông chừng đồ vật.
"Nếu Thượng Tôn gặp phải nguy hiểm, lão phu sẽ ra tay...cũng không thể vì trông giữ chút vật ngoài thân mà bỏ mặc Thượng Tôn chịu c·hết. Thượng Tôn hiện tại giống như chỉ là tứ phẩm Chân Vương, tuỳ tiện gia nhập Chuẩn Thánh đại chiến, thật sự quá nguy hiểm..."
...
Hắc Diệu Đế Quân cũng bị Bạch Trạch phun nước miếng, lấy thủ đoạn của lão, tự nhiên sẽ không thể bị khói trắng bắn trúng, nhưng cũng đã bắt đầu nổi giận.
Hiện tại lão đã đâu còn tâm trí chém g·iết Khương Ly c·ướp bảo bối?
Lão muốn trước tiên giáo huấn đầu nghiệt s·ú·c đáng ghét trước mặt một trận.
"Bạch Trạch lão nhi! Kẻ chọc giận ngươi là Ma Ha, ngươi phun lão phu làm chi! Thật cho rằng lão phu dễ bắt nạt sao?"
Hắc Diệu Đế Quân hừ lạnh, bấm tay bắn ra vô số quân cờ, đem sương trắng nổ nát, sau đó đạp bàn cờ lần lượt va vào thân hình khổng lồ của Bạch Trạch.
Thân thể của Bạch Trạch quá mức to lớn! Điều này sẽ dẫn tới một vấn đề đó là phạm vi cần phòng thủ quá lớn, tốc độ di chuyển càng vô cùng chậm, kẻ địch đánh tới, lão căn bản không cách nào né tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đòn.
Nhưng bộ lông của lão quá dày, càng có khí vụ màu trắng bao phủ, công kích bình thường rất khó tổn thương.
Nhưng Hắc Diệu Đế Quân chuyên môn điều khiển bàn cờ đụng trúng bụng của lão, mỗi một lần v·a c·hạm, Bạch Trạch liền đau đến kêu rên thảm thiết.
Lấy lượng khí huyết khổng lồ của lão, cú v·a c·hạm tạo ra thương thế quả thực nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng Bạch Trạch lão tổ cũng tức điên rồi.
Lão vụng về giơ chân lên, muốn đạp nát bàn cờ của Hắc Diệu Đế Quân.
Lấy man lực của lão, chỉ cần giẫm trúng, có thể đem bàn cờ giẫm nát, nhưng tốc độ di động của Hắc Diệu Đế Quân nhanh hơn lão nhiều.
Giống như con ruồi lung tung tránh né, liên tục phản kích, để Bạch Trạch lão tổ tức nổ cả phổi.
Càng làm lão tức giận hơn đó là Ma Ha Đại Đế cũng giống như con ruồi làm người ta chán ghét, không ngừng biến ảo ra chưởng ấn, nhắm trúng hai con mắt của lão mà đập tới, đánh cho lão liên tục kêu gào.
"Cổ Ma Phần Thiên Ấn!"
Ma Ha Đại Đế triệu hoán ra Cổ Ma Chân Thân, tinh khí hoá thành cự chưởng, lần lượt đánh về hai mắt của Bạch Trạch lão tổ.
Chưởng ấn là do ma vận ngưng tụ mà thành, nhưng lại so với rất nhiều hoả hệ thần thông còn nóng bỏng hơn nhiều, mỗi chưởng bắn trúng, liền khiến cho huyết dịch trong cơ thể Bạch Trạch bị sấy khô không ít, khí huyết chậm rãi suy hiếu.
Bạch Trạch cũng muốn giẫm c·hết Ma Ha Đại Đế, nhưng tốc độ của Ma Ha Đại Đế đồng dạng vô cùng nghịch thiên, làm sao sẽ bị giẫm trúng?
"Tức c·hết ta rồi! Các ngươi đều cản trở ta, các ngươi đều bắt nạt ta, lão phu giận rồi, thật sự giận rồi!"
Phong Hào Thuật, Bạch Trạch Vụ Lao.
Bạch Trạch thấp giọng lầm rầm, vận chi đạo tắc trong thiên địa đột nhiên hướng về phía Ma Ha Đại Đế điên cuồng lao tới.
Ma Ha Đại Đế cũng là Vận Đạo Phong Hào, mắt thấy Bạch Trạch lão tổ dùng Phong Hào bí thuật công kích mình, cũng thôi thúc Phong Hào lực lượng muốn đánh phá thần thông của lão.
Nhưng, không làm nổi!
Chưởng Vị đại chiến, người nắm giữ Chưởng Vị mạnh hơn có thể dễ dàng nghiền ép người nắm giữ Chưởng Vị yếu hơn.
Tuy rằng cả Ma Ha Đại Đế và Bạch Trạch đều là Vận Đạo Phong Hào nhưng hai người cũng có phân chia cao thấp, thấp chính là lão, cao chính là Bạch Trạch lão tổ!
Đã như thế, dù lão thôi thúc Phong Hào lực lượng, cũng chỉ có thể tản đi bảy phần mười thần thông của Bạch Trạch, còn lại ba phần mười, vẫn như cũ bắn trúng người.
Những vận chi đạo tắc kia vừa bắn trúng, liền hoá thành một đạo vụ lao đường kín ngàn dặm, đem Ma Ha Đại Đế vây nhốt ở bên trong.
Vừa vào vụ lao, Ma Ha Đại Đế lập tức ngơ ngác phát hiện, một thân Cổ Ma tinh khí của mình càng bị phong tỏa hoàn toàn, cả người vô lực, không thể sử dụng được quá nhiều khí lực.
Lão định dùng thần thông cưỡng ép tránh thoát vụ lao, nhưng muốn đánh phá vụ lao từ bên trong khó hơn đánh phá từ bên ngoài gấp mười lần.
Vẻn vẹn một chiêu Ma Ha Đại Đế liền bị Bạch Trạch lão tổ vây c·hết ở trong vụ lao.
Nhưng Bạch Trạch đồng dạng không g·iết nổi Ma Ha Đại Đế.
Huyết dịch của Ma Ha Đại Đế quá mức quỷ dị, càng có thể hấp thu thiên địa vận đạo không phục thương thế, cổ quái đừng hỏi.
Đã như thế, liền chỉ có thể tạm thời vây nhốt Ma Ha Đại Đế, ai bảo vụ lao của lão khắp nơi đều là vận chi đạo tắc, chỉ cần có vận đạo, Ma Ha Đại Đế liền bất tử.
Quên đi, nhốt được một tên là một tên! Không g·iết được Ma Ha Đại Đế, lẽ nào lão không g·iết được Hắc Diệu Đế Quân?
Bạch Trạch lại giở trò cũ, sử dụng Bạch Trạch Vụ Lao, dẫn dắt vận chi đạo tắc hoá thành khí vụ cuốn về phía Hắc Diệu Đế Quân.
Nhìn thấy khí vụ đánh tới, Hắc Diệu Đế Quân đầu tiên là biến sắc, giống như nhớ tới chuyện không vui nào đó, sau đó cười lạnh một tiếng, mặc cho khí vụ đánh lên người.
"Bạch Trạch lão nhi, ngươi quả nhiên vẫn lợi hại như trước, chỉ dùng một chiêu liền trấn áp phân thần của một vị Cổ Chi Đại Đế! Nhưng lão phu cùng Ma Ha khác biệt! Bạch Trạch Vụ Lao của ngươi không có tác dụng với ta! Lão phu đối với ngươi quá quen thuộc, tất cả chiêu số của ngươi lão phu đều biết, cũng đều từng thử qua một lần! Ngươi không thể làm gì được lão phu!"
Đã thấy, Hắc Diệu Đế Quân không động đậy chút nào, chỉ bẩm bẩm đọc vài câu, âm thầm thôi thúc thủ đoạn hộ thể nào đó.
Nói cũng kỳ quái, Bạch Trạch Vụ Lao cực kỳ lợi hại, chỉ dùng một chiêu đã dễ dàng vây nhốt Ma Ha Đại Đế, nhưng dùng ở trên người Hắc Diệu Đế Quân, càng không có nửa điểm tác dụng.
Bởi vì bàn cờ quá lớn, Bạch Trạch lão tổ biến hoá ra vụ lao cũng không phải ngàn dặm, mà là kéo dài vô tận, không thấy phần cuối.
Nhưng vụ lao hùng vĩ bậc ấy, chẳng hiểu vì sao lại không cách nào ràng buộc Hắc Diệu Đế Quân.
Chỉ thấy Hắc Diệu Đế Quân nhàn nhã như đi bộ, điều khiển bàn cờ trực tiếp xông phá vụ lao chạy ra ngoài.
Bạch Trạch lão tổ thấy thế, há mồm phun ra vô biên khói axít, khói a xít nọ là lấy dịch dạ dày của lão biến thành, so với nước miếng lúc trước mạnh hơn rất nhiều, coi như Chuẩn Thánh cường giả cũng có thể kích thương.
Vận Chi Chưởng Vị của Hắc Diệu Đế Quân không đánh lại Bạch Trạch Phong Hào của Bạch Trạch lão tổ, vì lẽ đó, lão căn bản không tránh khỏi khói axít bảo phủ, chỉ có thể bị quét trúng.
Dịch dạ dày của Bạch Trạch ngay cả Thiên Đồ giới cũng có thể ăn mòn, tiêu hoá, đừng bảo không lợi hại, nhưng thời khắc quét lên người Hắc Diệu Đế Quân, liền dường như sương khói thông thường thổi qua, chẳng hề tổn hại.
Cũng không thể nói hoàn toàn không tổn hại!
Tinh thần của Hắc Diệu Đế Quân vẫn là chịu tổn thương sâu sắc. Bị Bạch Trạch phun một thân dịch dạ dày, quả thực quá thối!
Lão không khỏi nhớ đến thật lâu trước đó, chính mình từng chạy tới Thiên Yêu Giới m·ưu đ·ồ, bị Bạch Trạch lão nhi phun cho một thân nước bẩn, tĩnh dưỡng ba trăm năm mới chữa khỏi ăn mòn, lại dùng ba ngàn năm mới đem mùi thối trên người triệt để xua tan.
Đây là lần thứ hai lão đối mặt với thần thông nọ, b·ị t·hương thì không đến mức, nhưng mùi thối sợ rằng sẽ theo lão thêm ba ngàn năm nữa.
"Kỳ quái, thần thông của lão phu vì sao vô hiệu với ngươi?"
Bạch Trạch có chút không rõ ràng.
Hắc Diệu Dế Quân liên tục cười lạnh, sau nhiều năm, lần nữa tái chiến với Bạch Trạch lão nhi, ưu thế lớn nhất của lão chính là không nhìn các loại vận đạo thần thông mà đối phương từng vận dụng năm đó.
Hôm nay, lão liền muốn đem nợ cũ nợ mới cùng nhau thanh toán, về việc g·iết Khương Ly c·ướp bảo bối, tạm thời tính sau.