Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 139: Ngươi Lại Dám Trồng Cây Trên Người Lão Phu!
Vận Kỳ Kích Hồn Thuật!
Hắc Diêu Đế Quân thi triển thần thông, lão cùng bàn cờ dưới chân nhất thời trở nên càng hư huyễn, gần như trong suốt, dường như triệt để mất đi thực thể, hướng về phía thiên linh của Bạch Trạch mạnh mẽ đụng tới.
Lần này, lão không va vào phần bụng của Bạch Trạch mà là va vào giữa đầu, nơi có một lớp bảo giáp vô cùng cứng chắc bao phủ.
Hắc Diệu Đế Quân hẳn là điên rồi phải không?
Bạch Trạch đầu tiên là sững sờ, tiếp theo liền ngông cuồng cười to, cười Hắc Diệu Đế Quân ngu xuẩn, cười động tác của Hắc Diệu Đế Quân, chỉ có thể đem chính mình đụng cho vỡ đầu chảy máu, không thể làm được gì mình.
Nhưng lão tính sai rồi!
Cú v·a c·hạm của Hắc Diệu Đế Quân, chẳng biết vì sao càng trực tiếp xuyên thấu bảo giáp phòng ngự, tiện đà xuyên thấu đầu lâu của lão.
Bị Hắc Diệu Đế Quân xuyên qua, Bạch Trạch không đau, không nhức, nhưng chân linh lại đau nhức như bị dao cắt. Hiển nhiên, thần thông của Hắc Diệu Đế Quân không phải nhằm vào thân thể lão mà là trực tiếp công kích chân linh.
Bạch Trạch nhất tộc xác ngoài tuy cứng rắn, khí huyết cũng tràn đầy, nhưng yêu hồn, chân linh lại khá yếu, căn bản không chống nổi công kích của Hắc Diệu Đế Quân.
Vì thế, Hắc Diệu Đế Quân chỉ dùng một đòn liền trọng thương chân linh của lão, hiển nhiên đối mặt với đầu khí huyết quái vật trước mặt, Hắc Diệu Đế Quân cũng không phải không có biện pháp nào.
Hống!
Bạch Trạch tức điên!
Đã bao nhiêu năm rồi lão chưa từng bị người đánh thành trọng thương, có vô biên khí huyết thủ hộ, lão ngay cả Thiên Đồ cũng dám ăn tươi, không ngờ rằng, sẽ bị Hắc Diệu Đế Quân tổn thương...
May là, chân linh của lão tuy yếu, nhưng có rất nhiều, g·iết không hết.
"Lão phu ngược lại muốn xem là ngươi g·iết sạch chân linh của ta trước hay là lão phu ăn ngươi trước! Phong Hào chi khí, Bạch Trạch Chi Giác!"
Đầu óc của Bạch Trạch tuy rằng mất đi linh quang, nhưng cũng không ngu đến mức không thể cứu chữa, phát hiện thần thông của mình vô hiệu đối với Hắc Diệu Đế Quân.
Lão liền vận dụng bí bảo càng vận dụng Phong Hào chi khí!
Đã thấy, cặp sừng cong queo màu đen như sừng dê trên đầu lão bỗng nhiên phát sáng, biến ảo thành hai cái roi dài hướng về phía Hắc Diệu Đế Quân hung hăng quất tới.
Cùng tốc độ giẫm người chầm chập khác biệt, tốc độ quật của hai cái sừng dê lại vô cùng nhanh, nhanh đến mức mắt thường không tài nào nhìn rõ.
Hắc Diệu Đế Quân đâu ngờ được Bạch Trạch lão tổ còn có loại thủ đoạn như thế!
Một chiêu này, lão chưa từng thấy qua, vì vậy làm ra ứng đối cũng trở nên tương đối vội vàng.
Hai cái sừng dê hoá thành roi quất tới quá nhanh, Hắc Diệu Đế Quân không kịp tránh né, chỉ có thể tiến hành phòng ngự tại chỗ.
Hắc Diệu Đế Quân cũng phát động Chưởng Vị lực lượng, phạm vi bốn phía bỗng nhiên nổi lên khí vụ, bên trong khí vụ ẩn hiện tám trăm toà vận môn.
Khi hai cái sừng dê của Bạch Trạch áp sát, tám trăm toà vận môn lập tức dàn hàng dọc, che chở ở trên con đường sừng dê đi qua, nỗ lực ngăn cản bước tiến của chúng.
Từng toà, từng toà vận môn bị quất vỡ, có điều những vận môn nổ nát kia rốt cuộc cũng suy yếu đi sức mạnh của sừng dê.
Mỗi quất nát một toà vận môn, sức mạnh của hai cái sừng dê sẽ suy yếu đi không ít, cho đến khi đánh nát hơn năm trăm toà vận môn, lực lượng của chúng cuối cùng hao hết, không cách nào tiến lên nửa bước.
"Đây là thần thông phòng ngự gì, lại có thể chặn lực lượng của lão phu?"
Bạch Trạch giật mình không nhỏ.
Lão không biết, Hắc Diệu Đế Quân càng thêm giật mình hơn.
Phải biết, năm xưa lão chạy tới Bắc Hoang gây sự, từng kinh động đến một vị Viễn Cổ Đại Tu của Cổ Tộc nào đó. Khi ấy, đối phương toàn lực đánh ra một đòn, cũng chỉ có thể đánh nát năm trăm toà vận môn mà thôi.
Lực lượng của Bạch Trạch lão nhi không khỏi quá mức đáng sợ rồi, càng làm được điều tương tự.
Tuy rằng, lão là phân thần giáng lâm, dẫn đến uy năng của vận môn yếu hơn so với thực tế khá nhiều, nhưng Bạch Trạch lão nhi cũng là phân thần giáng lâm nha.
Chẳng lẽ bản tôn của đầu dê trắng trước mặt, dù chưa đặt chân đến tam giai Chuẩn Thánh, nhưng đã có thực lực cùng Viễn Cổ Đại Tu tranh phong?
"Lại đến!"
Bạch Trạch lần thứ hai vận dụng sừng dê, quét về phía Hắc Diệu Đế Quân.
Hắc Diệu Đế Quân còn muốn giở trò cũ, đem vỡ nát vận môn lần nữa ngưng tụ, chặn ở trước người.
Nhưng công kích thứ hai của Bạch Trạch lão tổ cũng không đơn giản dùng sừng quất.
Bởi vì hai cái sừng dê đánh đến phụ cận, phần nhọn của sừng càng lập loè quang mang sắc bén, giống như hai mũi kiếm xoay tròn đâm xuyên hư không.
Tốc độ của mũi kiếm quá nhanh!
Hắc Diệu Đế Quân thậm chí không thấy rõ phần nhọn của sừng dê rốt cuộc là vật gì biến thành, thì tám trăm toà vận môn của lão đã bị sừng dê quét sạch, toàn bộ chém đứt.
Bị sừng dê quét sạch vận môn, v·ết t·hương hết sức cổ quái, đồng loạt b·ị c·hém thành ba đoạn.
Tình cảnh đó gần giống như vận môn bị người cầm hai thanh trường kiếm dựng thẳng chém ra làm ba.
"Không được! Cặp sừng của Bạch Trạch lão nhi rất cổ quái, càng đem tám trăm toà vận môn của lão phu toàn bộ đánh tan!"
Sừng dê phá tan vận môn phòng ngự, thoáng cái đã áp sát tới trước người, một luồng cảm giác nguy cơ chưa từng có truyền khắp toàn thân Hắc Diệu Đế Quân. Lão tin tưởng, nếu mình không kịp né tránh, sẽ bị chúng bổ thành ba đoạn mất!
Vận Độn Chi Thuật!
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hắc Diệu Đế Quân liền mang theo bàn sờ sử dụng Vận Độn Chi Thuật, hoá thành khói đen tiêu tan tại chỗ.
Mặc dù lão trốn được thật nhanh, nhưng bàn cờ dưới chân bởi vì quá to lớn, nên bị sừng dê chém nứt, miệng viết thương càng ẩn giấu Thái Cổ kiếm khí không thể loại bỏ, từ v·ết t·hương chui vào bên trong bàn cờ.
Oành!
Bàn cờ trực tiếp nổ tung thành muôn mảnh, hoá thành khí vận tán lạc khắp thiên địa.
Sắc mặt của Hắc Diệu Đế Quân cực kỳ khó coi.
Bàn cờ này chính là Vận Mệnh Kỳ Bàn hiển hoá mà ra hư ảnh, có thể gia tăng uy lực của vận đạo thần thông, hiện tại bị Bạch Trạch lão tổ tổn thương, uy năng nhất định giảm nhiều. Lập tức, sát ý của lão đối với Bạch Trạch càng thêm nồng đậm.
Bạch Trạch lão tổ một kích thành công, cảm thấy đắc ý, lại điều khiển sừng dê hoá thành roi quất về phía Hắc Diệu Đế Quân.
Nếu đã lấy ra Thái Cổ Song Kiếm, vậy thì tự có sừng dê nghênh địch, lão liền có thể rảnh rỗi ăn thức ăn ngon, bồi bổ chân linh bị tổn thương.
Thế là Bạch Trạch mở miệng thật rộng, táp một cái, ở trên Thiên Đồ thế giới gặm xuống miếng thứ hai.
Sau đó là miếng thứ ba, thứ tư...thoáng cái liền gặm mười mấy ngụm, làm cho Thiên Đồ thế giới bắt đầu lay động kịch liệt. Trong lúc lay động càng có không gian mảnh vỡ tự mình tróc ra, toàn bộ thế giới hầu như sắp tan vỡ.
Thấy tình cảnh như vậy, bất kể là Ma Ha Đại Đế bị vây ở trong Vụ Lao hay Hắc Diệu Đế Quân bị sừng dê đuổi chạy nhông nhông giữa hư không đều tức giận đến chửi ầm lên.
Nếu bỏ mặc Bạch Trạch lão tổ tiếp tục cắn xuống, Thiên Đồ thế giới tất sẽ tan vỡ, hết thảy mọi người, ai cũng đừng nghĩ tiếp tục c·ướp đoạt bảo vật của Khương Ly.
"Hừ! Một đám rác rưởi cũng dám ngăn cản lão phu ăn uống! Đúng là điếc không sợ s·ú·n·g! Lão phu muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, Thiên Vương lão tử cũng không quản được, các ngươi dựa vào cái gì mà muốn quản, dựa vào cái gì mà muốn ngăn cản! Hiện tại được rồi, các ngươi chọc giận lão phu, đợi lão phu ăn sạch Thiên Đồ, còn muốn ăn tươi các ngươi, một người cũng không giữ lại!"
Bạch Trạch vô cùng đắc ý nói.
"Cho nên, ngay cả Khương mỗ ngươi cũng muốn ăn luôn, đúng không?"
Âm thanh của Khương Ly bỗng nhiên truyền ra từ trên đầu Bạch Trạch.
Hắn chẳng biết lúc nào, đã đứng ở trên đầu lâu của Bạch Trạch.
"Ồ? Ngươi là tên Chân Vương tiểu bối dẫn xuống Thiên Đồ kia? Thật là can đảm, dám đứng ở trên đầu ta, chẳng lẽ là muốn đi ỉa ở trên đầu lão phu? Muốn c·hết!"
Bạch Trạch giận dữ, mãnh liệt lung lay đầu, muốn đem Khương Ly hất xuống.
Nhưng Khương Ly lại giống như cổ thụ cắm rễ ở trên mặt đất, hắn cứ tuỳ ý đứng ở trên đỉnh đầu của Bạch Trạch, dù lấy man lực của lão cũng không thể đem hắn hất bay.
"Khương mỗ làm việc từ trước đến nay cực kỳ công bằng, ngươi đã muốn ăn ta, ta liền cũng ăn ngươi. Thịt c·h·ó, thịt lợn, thịt trâu, thịt bò...Khương mỗ từng ăn qua, nhưng chưa từng ăn Bạch Trạch, nếu đem ngươi xiên que gỗ nướng lên, hẳn là rất bổ dưỡng!"
Lời của Khương Ly vừa dứt, dưới chân bỗng nhiên sinh ra vô số cự mộc.
Đầu lâu của Bạch Trạch nguyên bản liền to lớn như một ngọn núi, hiện tại càng bị Khương Ly gieo xuống vô số cổ thụ che trời.
Cổ thụ càng ngày càng nhiều, cuối cùng mọc đầy toàn thân Bạch Trạch.
Làm cho từ xa nhìn lại, Bạch Trạch trông giống như một cây xương rồng mọc đầy cây xanh.
"Lớn mật! Ngươi lại dám trồng cây ở trên người lão phu! Không được! Cây của ngươi càng lấy Bạch Trạch Phong Hào làm chất dinh dưỡng để sinh trưởng! Nhà ngươi không phải là Vận Đạo Chưởng Vị ư? Vì sao lại nắm giữ Mộc Đạo khủng bố đến thế?"
Bạch Trạch ngơ ngác.
Tu vi càng cao thâm, càng có thể nhìn ra Mộc Đạo của Khương Ly đáng sợ. Đây là Mộc Đạo đẳng cấp gì? Mộc Chưởng Vị? Mộc Phong Hào?
Không, đều không đúng, coi như Mộc Chưởng Vị, Mộc Phong Hào đều không thể dễ dàng nuốt chửng Bạch Trạch Phong Hào của lão...