Chương 149: Khương Tiểu Hữu Thật Là Cao Thượng!
Trong lúc hoảng hốt, Khương Ly đối với Bạch Trạch lão tổ chợt sinh ra một loại cảm giác quen thuộc không tên, sau khi quen thuộc, thì lại là xa lạ.
Luôn cảm thấy, lần Thiên Đồ đại chiến hôm nay, có chỗ nào đó cực kỳ quen mắt, giống như đã từng trải qua.
Hắn nhớ lại câu nói cuối cùng của Bạch Trạch trước khi rời đi.
"Chỉ như vậy, ta mới có thể thoát ly Nghịch Trần Mộng Giới, trở về quê hương, để được lần nữa nằm ngủ dưới cây mai già bên ngoài Lạn Đà Tự, cùng Hạc Trọc Lông uống rượu, nói chuyện lư sinh, khụ khụ Bạch Trạch sinh..."
Ánh mắt Khương Ly ngưng lại, sau đó buông ra, hắn dường như nghĩ tới điều gì, lại dường như không quá rõ ràng.
"Là trùng hợp sao...hay là không phải...nếu thật sự là như vậy, thì ta đối với lão dê kia có một tia nhẹ dạ, liền có thể giải thích...Bằng không, lấy cá tính của ta, mặc dù chém g·iết phân thần của lão vô cùng khó khăn, ta cũng sẽ âm thầm tính toán một phen, cho lão một trận giáo huấn...Nếu tất cả thật là như vậy, thì cố hương của lão dê là tương lai của ta...hay là quá khứ của ta..."
Khương Ly lầm bầm lầu bầu, hắn bắt đầu có chút mơ hồ, không rõ.
Thật lâu sau, Khương Ly thu hồi tạp niệm, mượn phương pháp mà Bạch Trạch lão tổ truyền thụ, lâm thời luyện chế một cái nồi sắt, tiếp theo, lấy ra rất nhiều linh dược, phun ra một ngụm ma hoả, bắt đầu tiến hành nấu canh.
Linh dược được nấu thành dược dịch, hương thơm bốc lên ngào ngạt.
Đợi nồi nước đun sôi, Khương Ly cẩn thận từng li từng tí tróc ra một mảnh vỡ của Thiên Đồ thế giới, ném vào trong nồi.
Nhắc đến cũng kỳ quái, mảnh vỡ thế giới nọ vừa bị ném vào trong nồi, nhất thời hoá thành một cục máu, cũng từng chút bị ấm nước nấu chín.
Nấu nướng như vậy sẽ p·há h·oại đạo huyết ở trong cục máu, giảm bớt chất dinh dưỡng.
Nhưng chẳng có cách nào khác, Khương Ly cũng không giống Bạch Trạch, không phải khí huyết quái vật, nếu chưa trải qua xử lý đặc thù, tự tiện ăn vào đạo huyết, tất sẽ trực tiếp bạo thể mà c·hết.
Mạnh như Bạch Trạch lão tổ, vừa mới bắt đầu cũng phải ăn cẩn thận như vậy.
Tuy rằng thành phần dinh dưỡng bị p·há h·oại nghiêm trọng, nhưng mới ăn một ngụm vào bụng, Khương Ly vẫn như cũ cảm thấy ngũ tạng sắp câu phần.
Phải biết, hắn nắm giữ thần thông Vạn Vật Vi Thực, ngay cả Đế Binh cũng có thể tiêu hoá, lại b·ị t·hương tổn như vậy, đủ thấy năng lượng trong đạo huyết cuồng bạo đến mức nào.
Cũng may loại phản phệ ấy vẫn nằm ở trong khống chế của Khương Ly, rất nhanh hắn liền tiêu hoá hết cục máu, khí huyết tăng lên không ít.
"Chưởng Vị Thiên Đồ thật có thể ăn!"
Khương Ly hít vào một ngụm khí lạnh, đã hoàn toàn tin tưởng lời của Bạch Trạch.
"Hả? Đây là...."
Một cục máu nuốt vào bụng, quanh thân Khương Ly bỗng nhiên bốc lên hắc khí cuồn cuộn.
Những hắc khí kia thình lình chính là vận đen!
Ăn Chưởng Vị Thiên Đồ, luyện hóa đạo huyết, chính là làm trái thiên ý, đương nhiên sẽ đưa tới vận đen quấn thân.
Không cần hỏi, Bạch Trạch lão tổ nhiều năm ăn sống Thiên Đồ, khí vận đã đen như đáy nồi.
Nhưng may mắn, Bạch Trạch tộc vốn là thiên địa thuỵ thú, trời sinh điềm lành.
Bạch Trạch lão tổ càng là đương đại Bạch Trạch, phúc vận càng ngập trời, nên mới có thể miễn cưỡng trung hoà vận đen.
Nếu đổi lại thành người khác ăn vào Thiên Đồ, tất sẽ bị vận đen quấy phá, c·hết không được yên lành.
Nhưng Khương Ly sợ vận đen sao?
Không sợ! Hắn là Cổ Thần, hơn nữa còn là Cổ Thần sở hữu Chủ Thần Thần Cách, vận đen đối với hắn vô dụng.
Cho nên, người khác không dám ăn Thiên Đồ, hắn dám!
Thế là Khương Ly không chút do dự, bắt đầu từng ngụm, từng ngụm ăn tươi Thiên Đồ thế giới.
Mỗi tiêu hoá một ngụm, tổng sản lượng khí huyết của hắn sẽ tăng thêm một đoạn dài.
"Chỉ là...có một chuyện, ta rất không đồng tình. Bạch Trạch lão tổ luôn miệng nói Thiên Đồ thế giới rất mỹ vị, nhưng ăn vào trong miệng, mùi vị chẳng khác gì tiết canh vịt ở phàm tục..rất bình thường nha!"
Đương nhiên, mỗi người khẩu vị khác biệt, Khương Ly cảm thấy ăn không ngon, Bạch Trạch lão tổ thấy ăn ngon, rất bình thường.
Cứ như thế, Thiên Đồ thế giới bị Khương Ly từng bước, từng bước xâm chiếm, rốt cuộc nghênh đón tan vỡ...
....
Cùng một thời điểm, bên ngoài bến tàu Thiên Nhai, Hà Bá đã đứng chờ đợi chừng một tháng, lại vẫn chưa chịu rời đi.
Lão sở dĩ chờ đợi lâu như vậy, đã không phải vì hiếu kỳ, mà là bởi vì tiềm thức của lão sinh ra cảm ứng, bên trong Thiên Đồ thế giới quả thực tồn tại cơ duyên của lão.
Đáng tiếc, lực lượng của Thiên Đồ thế giới quá mạnh, nếu không phải đồng nguyên Chưởng Vị hoặc Phong Hào cường giả, căn bản không có tư cách tiến vào, thế nên Hà Bá chỉ có thể âm thầm chờ đợi.
Đúng lúc này, Thiên Đồ thế giới phía trước mặt bỗng nhiên phát sinh dị biến.
Hà Bá nhíu mày, âm thầm thả ra thần niệm dò xét.
Chỉ là tiếp theo, một luồng lực lượng tan vỡ lấy Thiên Đồ thế giới làm trung tâm truyền khắp lan ra khắp bốn phía.
"Cái gì!"
Hà Bá sắc mặt đại biến, thần niệm của lão cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vừa chạm phải lực lượng tan vỡ nọ lập tức liền b·ị t·hương.
Lão không nhịn được mà rên lên một tiếng, ho ra một ngụm máu tươi.
"Chuyện này...Thiên Đồ giới tan vỡ...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Ầm ầm ầm!
Thiên Đồ thế giới tan vỡ càng thêm dữ dội, Hà Bá bởi vì đứng quá gần, lập tức bị cuốn vào bên trong.
Lão muốn rút ra khỏi trung tâm bạo tạc, lại ngơ khác phát hiện chính mình không tài nào làm được.
Nếu bị Thiên Đồ giới tan vỡ cuốn lấy, mặc dù thực lực của lão mạnh hơn nữa, cũng phải trọng thương.
Điều này, làm cho Hà Bá hối tiếc không kịp!
Sớm biết nhìn trộm Chưởng Vị Thiên Đồ sẽ trả giá nặng nề như vậy, dù đ·ánh c·hết lão, lão cũng không nhúng chân vào bãi nước đục.
"Đạo hữu mau chóng thối lui, chớ nên tiếp cận nơi đây, nếu không, đợi Thiên Đồ thế giới triệt để tan vỡ, Khương mỗ không hẳn còn có thể cứu ngươi!"
Bỗng nhiên có người ra tay, trợ giúp Hà Bá thoát đi bến tàu Thiên Nhai.
Người ra tay chính là Khương Ly.
Hắn sở dĩ xuất thủ trợ giúp Hà Bá, cũng không phải xuất phát từ thiện tâm, mà là không muốn người khác ảnh hưởng tới công việc của mình.
Thời khắc này, cả người Khương Ly được bao phủ bởi cự chung màu đen, đang không ngừng điều động thiên địa đại thế muốn khống chế lực lượng bạo tạc của Thiên Đồ giới.
Mặc dù Thiên Đồ giới bị hắn cùng Bạch Trạch ăn mất rất nhiều, nhưng sinh ra bạo tạc vẫn cực kỳ khủng bố, nếu không kịp thời không chế, toàn bộ Tây Đảo tất sẽ bị huỷ diệt.
Cứ như thế, dưới sự khống chế của Khương Ly, lực lượng cuồng bạo bắt đầu chậm rãi ổn định.
Nhưng Khương Ly vẫn chịu đôi chút thương thế, sắc mặt trắng nhợt, cả người đẫm máu như tắm.
Nhìn từ bên ngoài xem chừng vô cùng đáng sợ!
Nhưng kỳ thực, thương thế của hắn cũng không quá nghiêm trọng, ai bảo khí huyết của hắn cực kỳ khổng lồ đâu?
Sau khi ăn xong Thiên Đồ thế giới, tu vi luyện thể của Khương Ly trực tiếp đạt tới Niết Bàn cửu trọng đỉnh phong. Tổng lượng khí huyết, nếu tính bằng sinh mệnh cổ thụ, càng tương đương với ba trăm đạo sinh mệnh cổ thụ, gấp ba trăm lần Đế cảnh bình thường.
Dẫn đến thương thế nhìn như nặng nề, nhưng thực chất chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không đau không ngứa.
Nhưng Hà Bá căn bản không biết nha!
Hà Bá đâu biết Khương Ly chỉ b·ị t·hương ngoài da.
Lão đâu biết Khương Ly là đang đuổi lão đi mà không phải thật tâm muốn cứu lão.
Hà Bá chấn động, lão tu đạo một đời, lại chưa từng nhìn thấy người cao thượng như Khương Ly.
Lão rình coi Khương Ly tu luyện vốn là sai lầm, nhưng kết quả, lại được Khương Ly cứu giúp, mới miễn đi một lần trọng thương.
Rõ ràng chạy ra khỏi phạm vi của bến tàu Thiên Nhai, nhưng Hà Bá lại không có bất kỳ vui sướng sống sót sau t·ai n·ạn nào, mà trở nên mờ mịt luống cuống.
Mặc dù trọng tu trở về, tu vi chưa khôi phục, nhưng trước kia lão dù sao cũng từng là một vị Viễn Cổ Đại Tu, đạo tâm của lão vốn nên cứng rắn như sắt đá, chỉ là, bởi vì hành vi của Khương Ly ban nãy mà sinh ra chấn động, hổ thẹn.
Đây là lòng dạ rộng rãi cỡ nào, mới có thể lấy đức báo oán?
Hà Bá tự hỏi chính mình không làm được, lão có thể lấy oán báo oán, lấy đức trả ơn. Nếu người khác dám nhìn lén lão tu luyện thần thông, coi như lão không chém g·iết đối phương cũng sẽ tiểu trừng đại giới, cho đối phương một bài học.
Lui mười ngàn bước mà nói, dù lão không giáo huấn đối phương, cũng sẽ không thể giống như Khương Ly lấy đức báo oán.
"Lão phu vốn không tin ở trong tu hành giới sẽ có hạng người đại đức đại thiện, nhưng vị Khương tiểu hữu trước mặt...thật sự khác biệt với người thường..."
Hà Bá cảm khái nói.