Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 183: Cổ Quốc Thần Linh, Vĩnh Bất Vi Nô!
Khương Ly mặt trầm như nước, tâm tình cực kỳ hỏng bét.
Tiếp đó, hắn còn muốn cùng Tất Đồ đại chiến, ai mà ngờ, trước giờ đại chiến sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, vô duyên vô cớ mất đi lá bài tẩy lớn nhất...
Sau có phải đánh như thế nào?
Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi nhìn Luân Hồi Chung tự mình phần luyện?
Khai Thiên Chí Bảo luyện thành thần dịch, ăn vào sẽ có bao nhiêu chỗ tốt?
Nhưng hắn chỉ vẻn vẹn ăn vào ba giọt đồng dịch, liền đã mất đi 3000 năm thọ mệnh, nếu đổi thành Khai Thiên Chí Bảo thì...
Khương Ly càng ngày càng phiền muộn!
Hắn là đường đường Hoang Thần đời thứ bảy, Luân Hồi Chung là sơ đại Hoang Thần Hoang Thương Cổ tự tay ban thưởng bảo bối cho hắn, là biểu tượng của Hoang Thần, cứ như vậy mất rồi?
Trưởng giả ban thưởng, hắn không trông giữ tốt. Biểu tượng của Hoang Thần đời thứ bảy, hắn không bảo vệ tốt...
"Chủ ta...chớ buồn..."
Là âm thanh của Luân Hồi Chung truyền đến từ hoả lô ở xa xa, y hệt âm thanh mà năm đó hắn nghe được.
Ngày trước, Luân Hồi Chung tựa hồ bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể nói chuyện với Khương Ly, lại hoặc là lời nói của nó bị thiên địa xoá bỏ.
Nhưng hiện tại, Khương Ly rốt cuộc nghe được lời của Luân Hồi Chung.
Hắn muốn cứu ra vị đồng bạn này, cẩn thận hỏi một chút, vì sao ngươi muốn tự diệt, vì sao muốn khóc lóc, vì sao muốn quỳ lạy, vì sao muốn vứt bỏ ta mà đi...
Nhưng cuối cùng, hắn không hề mở miệng hỏi thăm.
Bởi vì từ trong giọng nói của Luân Hồi Chung, hắn nghe được một tia áy náy.
Đối phương nhất định có nỗi khổ tâm nào đó, mới làm như vậy...
Chỉ là nổi khổ tâm kia, không cách nào giấu diếm được thiên địa, nói cho hắn biết.
"Ngươi ta làm bạn với nhau đã thật lâu, một đường chinh chiến, lẫn nhau thủ hộ. Ta xem ngươi là bạn, ngươi hẳn phải biết, ta tận mắt nhìn thấy ngươi đốt thành hư vô, tâm tình sẽ khổ sở đến nhường nào...Ngươi, thật không cách nào trở lại bên cạnh ta rồi sao?"
Khương Ly thở dài, nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh Luân Hồi Chung phần diệt, hai tay nắm chặt, móng tay đâm rách huyết nhục cũng không hề phát hiện.
"Chủ ta...chớ buồn..."
"Chủ ta...chớ buồn..."
"Phần ta phế thể, vĩnh bất hồi thủ. Cổ Quốc Thần Linh, vĩnh bất vi nô.."
"Thiên địa vi lao, chủ ta phá chi. Thương sinh đều khổ, chủ ta cứu chi..."
"Khẩn cầu chủ ta, luyện ta thành giáp, đạp nát thần lộ, huỷ diệt chân không..."
Tiếp theo, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Nhiệt lượng khủng bố trong thiên địa, nháy mắt biến mất, chỉ có gió nhẹ thanh lương quạt vào mặt, mang theo vẻ cô đơn cùng tiêu điều.
"Vì sao, ngươi nhất định phải c·hết..."
Khương Ly trong nháy mắt mất hết cả hứng.
Tính cách của hắn cố chấp, rất khó xem người sống là bằng hữu, bởi vì lòng người khó dò, cho nên hắn càng yêu thích thu thập đủ loại đồ chơi muôn hình muôn vẻ làm nô bộc.
Nô bộc cũng có tình cảm, nhất là Luân Hồi Chung, một người một chung trải qua nhiều lần sinh tử, quả thực là sinh tử chi giao.
Nhưng hôm nay, Luân Hồi Chung đã bỏ hắn mà đi.
Khương Ly thậm chí không có biết rõ, nguyên nhân vì sao Luân Hồi Chung không thể không rời đi.
Chiếc chuông trước mặt, vì sao nhất định ép hắn thôn phệ thần dịch, đạp lên thần lộ.
Bên trong chuỵện này, phải chăng có một loại tính toán nào đó...
Nhưng vì sao, Khương Ly chỉ từ trong giọng nói của Luân Hồi Chung nghe được lo lắng, loại lo lắng kia không cách nào che giấu, là đang lo lắng cho vận mệnh của hắn.
Là có nguyên nhân gì đó, ẩn giấu cực kỳ sâu, cho nên Luân Hồi Chung không thể không c·hết?
Vì sao, vì sao...
Bên trong Phần Luyện Lô, có thêm một bãi thần dịch màu vàng đen, thần dịch kia lộ ra năng lượng vô cùng khổng lồ, chỉ là đang có dấu hiệu bốc hơi tiêu tán.
Đó là thần dịch do Luân Hồi Chung biến thành...
Bên trong thần dịch, lại chẳng biết vì sao lộ ra một cỗ khí tức cừu thị Thần Linh, nhưng lại không bài xích Khương Ly.
Bởi vì Khương Ly là Hoang Thần đời thứ bảy, là chủ nhân tiền nhiệm của thần dịch.
"Ngươi vì sao nhất định phải rời ta mà đi..."
Khương Ly trầm mặc đứng ở trước Phần Luyện Lô, lẳng lặng nhìn lấy thần dịch bên trong lò lửa dần dần trở nên băng lãnh, lại vĩnh viễn không thể ngưng kết, nhìn lấy thiên địa đang từng chút từng chút muốn đem nó xoá bỏ, nội tâm bắt đầu giãy dụa, rốt cuộc làm ra quyết định...
Trong đầu hắn, lần nữa vang lên lời khẩn cầu trước khi c·hết của Luân Hồi Chung.
"Phần ta phế thể, vĩnh bất hồi thủ. Cổ Quốc Thần Linh, vĩnh bất vi nô.."
"Thiên địa vi lao, chủ ta phá chi. Thương sinh đều khổ, chủ ta cứu chi..."
"Khẩn cầu chủ ta, luyện ta thành giáp, đạp nát thần lộ, huỷ diệt chân không..."
"Ta đối với việc cứu vớt thương sinh không có hứng thú, đối việc đạp nát thần lộ, huỷ diệt thế giới đồng dạng không có hứng thú. Hoang Cổ Chí Tôn từng dạy ta, người thiếu niên trong lòng nhất định phải có lý tưởng, muốn ở trong loạn thế thực hiện trách nhiệm của mình, nhưng dần dần, ta phát hiện, chuyện đó rất khó...ta muốn thủ hộ thứ gì, đều một mực mất đi..."
"Ta muốn giúp Hoang Cổ Thánh Nhân diên thọ, nhưng không nhìn thấy con đường..."
"Ta muốn khiêu chiến Ly Tộc, lại không cách nào đánh bại Tất Đồ. Tất Đồ tuy rằng chỉ là giả truyền nhân, nhưng y mạnh hơn ta, lại là sự thật..."
"Ta cũng không cường đại, ngược lại ta rất nhỏ yếu. Tu vi càng cao, ta liền biết rõ một sự thật. Nhân lực cuốI cùng cũng có khi tận, từ ngày gặp được ngươi, mỗi lần gặp phải nguy hiểm ta liền sẽ nhờ ngươi thủ hộ, trốn tránh ở sau lưng ngươi. Đây là một loại ỷ lại, một loại kh·iếp đảm, dần dần khiến cho nội tâm của ta, trở nên mềm yếu, trở nên lo sợ..."
"Giống như vừa rồi, ta e ngại thọ mệnh bị tước đoạt, đang e sợ thiên ý, đang e sợ mất đi, e sợ không thể vãn hồi vận mệnh, cho nên dần dần bất đắc dĩ, dần dần thoả hiệp, quyết định từ bỏ Thần Linh Đạo...như vậy, không tốt!"
"Ta không biết vì sao ngươi muốn c·hết, nhưng ngươi rời đi, lại khiến ta hiểu ra một điều!"
"Thỏa hiệp, là sai..."
"Trời muốn đoạt thọ mệnh của ta, nó, dựa vào cái gì làm như vậy!"
"Ly Tộc muốn g·iết ta, bọn họ, lại dựa vào cái gì!"
"Nếu ngươi hoá thành thần dịch để ta nuốt chửng, là mong muốn của ngươi, vậy thì ta, sẽ thành toàn cho ngươi..."
"Nếu ngươi không nguyện ý làm lá chắn, cản ở trước người ta, như vậy liền hoà vào thân thể ta, tôi luyện huyết nhục xương cốt của ta. Cùng việc để ngươi bị thiên địa xoá bỏ, chẳng bằng để ta tự mình ăn sạch ngươi!"
Khương Ly vồ lấy Luân Hồi Chung thần dịch, trước khi nó tiêu tán, trong mắt nổ bắn hàn mang, uống một hơi cạn sạch.
Nội tâm lại có chút đau nhức, lại đang tự giễu. Uổng công hắn còn chế giễu Tất Đồ ăn đồng bạn, hắn hôm nay, cũng đang làm chuyện như đối phương.
Chủ ta, chớ buồn?
Ha ha, dựa vào cái gì!
Ngươi bảo ta chớ buồn, ta liền không buồn? Ngươi là chủ hay ta là chủ!
Ầm ầm!
Thời khắc Khương Ly bắt đầu luyện hoá thần dịch của Luân Hồi Chung, trên bầu trời bỗng nhiên đồng thời xuất hiện hàng ngàn đại tiểu thiên kiếp.
Ha ha, một lần liền giáng lâm gần ngàn đại tiểu thiên kiếp, chẳng phải nói, hắn duy nhất một lần liền bị tước đi trăm vạn năm thọ mệnh?
"Lão gia hoả, nhìn thấy không, lão tặc thiên đã c·ướp mất trăm vạn năm thọ mệnh của ta, như vậy con đường này một khi đạp vào, ta liền không thể quay đầu"
"Cho nên ngươi phải phụ trách đến cùng, cùng ta đánh nát hết thảy thiên kiếp! Cùng ta nghịch thiên!"
"Về phần khẩn cầu của ngươi..ta sẽ từ từ cân nhắc! Kẻ hại ngươi rơi lệ, ta sẽ giúp ngươi...đánh nát!"
Sát ý trong mắt Khương Ly đột nhiên tăng vọt, hiện giờ, tâm tình của hắn thật không tốt, thật không tốt. Coi như ngàn lần thiên kiếp cùng chung một chỗ, uy năng có thể mạt sát nhất giai Chuẩn Thánh, hắn cũng không muốn tránh né.
Thiên kiếp c·h·ó má!
Ly Tộc c·h·ó má!
Tất Đồ mặt khỉ!
Hắn muốn đánh nát toàn bộ.
Phần Luyện Lô: "Thượng Thần, mặt khỉ giống như không phải lời để mắng người..."
Khương Ly: "An tĩnh! Đây không phải trọng tâm!"
"G·i·ế·t Thần Linh!"
"G·i·ế·t Thần Linh!"
"G·i·ế·t Thần Linh!"
Thì ra thiên kiếp cũng biết nói, ha ha, trước kia tại sao ta chưa từng nghe qua.
Ầm ầm ầm!
Vô số thiên kiếp đồng thời giáng lâm, trong nháy mắt, Khương Ly bị phong hoả lôi kiếp chưa từng có bao phủ hoàn toàn, nhưng tiếp theo, càng có hộ thể hắc quang mãnh liệt hơn, từ bên trong kiếp hải nổ bắn mà ra...
Một đạo Hắc Giáp Cự Nhân hình thái bất ổn, từng chút, từng chút hiện ra ở trong thiên kiếp, mang theo vẻ điên cuồng giận dữ không cách nào che giấu.