Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 192: Là Người Nào Ra Tay?
Trong ký ức của hai tên Kiếp Vương cũng không đề cập tới nguyên do cụ thể, tựa hồ bí ẩn liên quan tới việc Lạc dân đứt gãy cường giả. Ngay cả hai tên Kiếp Vương đều không có tư cách biết được, chính là bí mật bất truyền của Lạc dân.
Khương Ly trước nay không phải là hạng người quá mức hiếu kỳ. Theo bản năng cảm thấy việc trên có gì đó quái lạ, nhưng nghĩ đến Lạc dân cùng Kiếp tộc đại chiến hơn vạn năm, cường giả ngã xuống nhiều cũng là điều bình thường, nên không dự định đi tìm hiểu.
"Trên người ta có Thẩm Phán Kiếp Quang, đúng là một cái phiền phức. Tuy rằng ta không e sợ, nhưng nếu để Lạc dân phổ thông nhìn thấy, nói không chừng sẽ sinh lòng nghi ngờ..."
Khương Ly tạm thời không thể huỷ đi Thẩm Phán Kiếp Quang, nhưng không có nghĩa là không thể che lấp. Trong mắt trái loé lên yêu mang, phát động huyễn thuật, Thẩm Phán Kiếp Quang quanh người hắn nhất thời biến mất không còn tăm tích, bị huyễn thuật che lấp tương đối hoàn mỹ.
Chí ít người bình thường là không thể nhìn thấy!
Về phần Kiếp Tộc cường giả đuổi g·iết tới, Khương Ly chẳng để trong lòng, đến bao nhiêu, g·iết bấy nhiêu.
Suy tư chốc lát, hắn tiếp tục đem tu vi tứ phẩm Chân Vương cũng ẩn giấu, chỉ để lộ ra khí tức của trung phẩm Chiến Sĩ.
Dù sao toàn bộ Lạc Tộc cũng chỉ có bảy tên Lạc Vương, trong tộc tự nhiên xuất hiện thêm một gã Vương cảnh cường giả, nhất định sẽ gây nên sự chú ý.
Bên dưới chân núi Tản Viên Sơn, kiến thiết không ít thôn trang, thành trấn, xung quanh thành trấn là từng mảng ruộng đồng bát ngát, gieo trồng lúa nước.
Khương Ly một đường đi tới chân núi Tản Viên, gặp được rất nhiều Lạc dân đang làm ruộng hoặc là săn bắn, trên đường càng gặp được không ít Lạc tộc hài đồng vui vẻ chơi đùa, bầu không khí an bình, an yên.
Nhưng cuộc sống an bình như vậy, là dùng rất nhiều máu tươi để đổi lấy.
Khương Ly lặng lẽ đi dạo trên phố xá, cũng không người chú ý tới sự xuất hiện của hắn.
Chỉ là lúc Khương Ly đi lên lưng chừng núi, đi tới một chỗ đồn điền canh gác, lập tức bị một đội binh sĩ ngăn lại.
Đội binh sĩ trước mặt, tu vi đều là trung phẩm Chiến Sĩ, dẫn đầu là một gã trung phẩm Lạc Sư, thực lực ở Đông Hoang tương đương với Kim Thân cảnh võ giả.
"Ngươi là người của bộ lạc nào, lên Tản Viên Sơn để làm gì? Ngươi hẳn phải biết, phía trước là cấm địa, người bình thường, nếu không có chuyện trọng yếu, không được phép lai vãng!"
Thủ sơn Lạc Sư trầm giọng nói.
"Ta là Chiến Sĩ của Vũ Ninh Bộ, hiện tại có chuyện quan trọng muốn cầu kiến chư vị Lạc Vương, mong chư vị thông báo một tiếng!"
Khương Ly khách khí đáp. Cũng không nói muốn gặp mặt bốn vị Lạc Đế, dù sao một tên trung phẩm Chiến Sĩ, bỗng dưng chạy lên Tản Viên Sơn bái kiến Lạc Đế, quả thực có chút đột ngột.
Vừa nghe nói Khương Ly có chuyện quan trọng, thủ sơn Lạc Sư sắc mặt biến ảo, suy nghĩ chốc lát rồi nói:
"Ngươi tạm thời chờ ở đây, để ta đi thông báo. Có điều, hiện tại vừa sáng sớm, chư vị Lạc Vương hôm qua rút máu quá nhiều, chắc còn đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Cũng chẳng biết có thời gian để gặp ngươi hay không! "
Rút huyết?
Khương Ly hơi nhướng mày, hắn đã chú ý qua, mấy năm gần đây bên ngoài Tứ Trụ Bí Cảnh tựa hồ cũng không xảy ra đại chiến, vì sao mấy vị Lạc Vương lại phải rút máu?
"Xem ra Lạc dân quả nhiên có bí mật nào đó....Mà lại, tình cảnh của bọn họ giống như không tốt như biểu hiện bên ngoài..."
Khương Ly âm thầm suy đoán.
Một đường chạy tới Tứ Trụ Bí Cảnh, Khương Ly cảm nhận được chút ít quái lạ. Nếu không phải lòng hiếu kỳ của hắn không nặng, lấy bản lĩnh của Khương Ly, tuyệt đối có thể đem hết thảy bí mật của Lạc dân, đào ba thước đất móc ra.
"Cũng được, làm phiền chư vị bẩm báo giúp ta!"
"Tốt, ngươi chờ chốc lát!"
Thủ sơn Lạc Sư gật đầu, sau đó một mình tiến l·ên đ·ỉnh núi.
Chỉ là Khương Ly vừa chờ đợi chừng nửa khắc, thì bỗng nhiên thiên địa của Tứ Trụ Bí Cảnh ầm ầm rung động, giống như có người đang công kích trận quang.
Lập tức toàn bộ Lạc dân bên trong bí cảnh đều bị kinh động, liên tiếp có Phong Hoả Đài được nhen nhóm.
Chiến tranh kèn lệnh, vang tận mây xanh! Phong hoả lang yên đốt khắp Tứ Trụ Bí Cảnh.
Vô số Lạc dân bình thường nhao nhao trở về trong nhà đóng chặt cổng, số vố Lạc dân chiến sĩ bắt đầu tập kết thành từng đội, mặc giáp trụ, cầm v·ũ k·hí, chuẩn bị c·hiến t·ranh.
Một màn như vậy, vạn năm qua đã diễn ra vô số lần, hiển nhiên Lạc dân đã sớm quen thuộc.
"Kiếp tộc đánh đến rồi sao?"
"Đáng c·hết! Mau tập hợp binh mã, chờ đợi mệnh lệnh của chư vị Lạc Đế!"
Khương Ly nhíu mày, xem ra cường giả Kiếp tộc đã lần theo Thẩm Phán Kiếp Quang đuổi tới rồi.
.....
Bên ngoài tử quang kết giới, một đội gần mười tên Kiếp tộc cường giả, đạp không mà đứng, sắc mặt âm trầm:
"Kẻ chém g·iết Tư Không Kiếp Vương, Thương Tùng Kiếp Vương đang ở trong Tứ Trụ Bí Cảnh, hắn quả nhiên là Lạc tộc dư nghiệt!"
"Đáng c·hết! Ti tiện Lạc tộc không trốn chui trốn nhủi ở trong bí cảnh chờ c·hết, lại dám chạy ra ngoài á·m s·át Kiếp Vương của tộc ta, quả thực to gan bằng trời!"
"Đợi thêm mấy năm nữa, chư vị Cổ Đế tìm được phương pháp huỷ diệt bộ cổ thi kia. Đến khi đó, tộc ta nhất định sẽ đạp bằng Tứ Trụ Bí Cảnh, tàn sát Lạc dân, trở về Chân Giới!"
"Hừ! Không phải thời gian c·hiến t·ranh, Lạc tộc lại dám phá bỏ ước định, tự tiện ra ngoài á·m s·át Kiếp Vương, đám Lạc Đế kia nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời!"
....
"Muốn c·hết!"
Nhìn thấy Kiếp tộc xuất hiện, ánh mắt Khương Ly phát lạnh, thân thể hơi loáng một cái, dường như chưa từng di động.
Nhưng hơn mười tên Kiếp Tộc cường giả, trong nháy mắt đã bị Khương Ly đánh thành sương máu, ngay cả Kiếp hồn đều không thể chạy thoát.
Máu tươi vung vãi trường không.
Bên ngoài tử quang kết giới, một mảng sơn địa bị máu tươi nhuộm đỏ, sát khí bốc lên trời.
"Hả? Thật là cổ quái, vì sao Kiếp tộc bỗng nhiên c·hết sạch rồi?"
"Chẳng lẽ là chư vị Lạc Đế ra tay?"
Không ít Lạc dân chiến sĩ đồn trú ở biên giới của bí cảnh hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao đám Kiếp tộc một giây trước còn đang hung hăng đánh phá kết giới, một giây sau đã hoá thành sương máu.
Khương Ly chém g·iết Kiếp tộc cường giả tốc độ quá nhanh, không người phát hiện ra là ai xuất thủ!
Mặt trời lên cao, chư vị Lạc Vương, Lạc Đế mới từ trong cơn ngủ mê thức tỉnh, vừa mới mở mắt ra, lập tức cảm giác được bên ngoài Tứ Trụ Bí Cảnh bốc lên sát khí thao thiên.
Đó là quy mô sát khí mà chỉ có Kiếp Vương cường giả ngã xuống mới sẽ xuất hiện.
Hơn nữa, không chỉ một người ngã xuống.
"Lão phu vừa chợp mắt chốc lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp sắt lạnh lùng nói.
Nếu Khương Ly ở đây, sẽ nhận ra, dung mạo của người đàn ông trung niên rất quen thuộc, chính là vị Đổng Thiên Hầu mà hắn từng gặp được ở trong mộng cảnh.
Nhưng hiện tại, đối phương đã không còn là Đổng Thiên Hầu, mà là một trong Lạc Tộc Tứ Đế, Phù Đổng Thiên Đế.
"Khởi bẩm Lạc Đế, có Kiếp tộc cường giả xâm lấn, nhưng bọn họ bỗng dưng c·hết rồi!"
"Kiếp tộc xâm lấn? Kiếp tộc mười hai Đế không phải cùng Lạc tộc chúng ta ước định với nhau ngừng chiến mười năm ư? Vì sao mới có ba năm, bọn họ đã lật lọng rồi?"
Phù Đổng Thiên Đế đang muốn lan ra thần niệm, tìm hiểu ngọn ngành, nhưng vào đúng lúc này, một luồng Kiếp Đế khí thế như bài sơn đảo hải bao phủ toàn bộ Tứ Trụ Bí Cảnh.
"Lão phu La Đà! Là ai g·iết c·hết thủ hạ của ta, mau lăn ra đây!"
La Đà Cổ Đế đến rồi!
Thình lình càng là một tên bát tinh Kiếp Đế, ở toàn bộ Lạc Thần Giới, xem như cường giả hàng đầu.
"Ai có thể nói cho bổn cung, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao La Đà Cổ Đế bỗng dưng chạy đến Tứ Trụ Bí Cảnh đòi người?"
Một vị mỹ phụ mặc váy trắng từ bên trong động phủ bay lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía bên ngoài bí cảnh.
Mỹ phụ nọ cũng là một trong Lạc Tộc Tứ Đế, tôn hiệu Mẫu Thượng Thiên Đế.
Tiếp theo, bên trên Tản Viên Sơn, lần lượt xuất hiện thêm chín đạo lưu quang, thình lình là hai vị Lạc Đế còn lại cùng bảy vị Lạc Vương.
Chỉ có điều, sắc mắt của bọn họ đều trắng xám, khí tức uể oải, giống như mất máu quá nhiều.
Tứ Đế, Thất Vương mặt trầm như nước, đồng thời lao về phía biên giới của bí cảnh, cùng La Đà Cổ Đế đứng đối lập với nhau.
"La Đà Cổ Đế, ngươi rốt cuộc có ý gì? Thời gian đình chiến còn chưa kết thúc, vì sao vô duyên vô cớ chạy đến Tứ Trụ Bí Cảnh gây động can qua?"
Người lên tiếng là một lão nhân tóc bạc trắng, giữa mi tâm ẩn hiện một đạo Tử Diễm Ấn Ký, khí thế trên người càng không thua gì La Đà Cổ Đế.
"Tản Viên Thánh Đế, chuyện đó phải là bản Đế hỏi các ngươi!"
"Là ai cho các ngươi lá gan dám chạy ra Lạc Thần Giới, chém g·iết thủ hạ của ta?"
La Đà Cổ Đế chắp tay đứng ở trên bầu trời, hừ lạnh nói, trong mắt tràn đầy kiêu căng, khinh miệt.
Chỉ là ti tiện Lạc Dân, đợi mấy năm nữa, bọn họ liền có thể phá huỷ bí cảnh, tàn sát toàn bộ, nếu không phải có người cả gan chém g·iết thủ hạ của y, y thậm chí không thèm tiến vào mảnh thổ địa cằn cỗi này.
"Có người chém g·iết thủ hạ của ngươi?"
Bốn vị Lạc Đế hai mặt nhìn nhau.
Bởi vì hôm qua vừa tiến hành một lần thải huyết, nên tất cả cao tầng của Lạc Tộc đều nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, căn bản không rời Tứ Trụ Bí Cảnh nửa bước, càng không nói đến chuyện chém g·iết Kiếp tộc Kiếp Vương.
Nhưng khoảng trời trước mặt đang bốc lên sát khí trùng, hiển nhiên là có đại lượng Kiếp Tôn, Kiếp Vương ngã xuống, lời của La Đà Cổ Đế tựa hồ là thật,
Trong Lạc tộc, còn có người có bản lĩnh như vậy ư? Vì sao bọn họ không biết?
"Lão phu nói lại một lần nữa, tên cuồng đồ chém g·iết thủ hạ của ta, mau lăn ra đây!"
Theo La Đà Cổ Đế gầm lên giận dữ, sau lưng y càng biến ảo ra ba vầng mặt trời chói mắt, đốt diệt không gian.
Tiếng gầm thét của y vang vọng thiên địa, hoá thành từng làn sóng quét ngang bốn phía, mặc dù cách một tầng tử quang kết giới, vẫn có không ít Lạc dân bị chấn động kêu rên thảm thiết.