Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 221: Sinh Chi Đạo, Tử Chi Đạo

Chương 221: Sinh Chi Đạo, Tử Chi Đạo


"Người kia e rằng đang che giấu tu vi. Mặc dù không biết hắn đang cảm ngộ thứ gì. Nhưng kim quang trên người hắn tuyệt đối không phải đồ vật bình thường, càng không phải thứ mà một tên cấp sáu quỷ tướng có thể cảm ngộ ra. Từ khi nào Minh Thổ lại xuất hiện một nhân vật như vậy? Hắn rốt cuộc là ai..."

Vô Hạ Quỷ Vương bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, vui mừng là vì xe ngựa của mình ngừng kịp, chưa hề va trúng Khương Ly.

Nếu không, lão sợ rằng sẽ phải đắc tội một nhân vật khủng bố.

Trong lúc Vô Hạ Quỷ Vương đang kinh ngạc, thì Khương Ly rốt cuộc có động tác.

Hắn giơ hoa quỳnh trong lòng tay phải lên, nhất cử nhất động, không bàn mà hợp ý với đại đạo.

Hành động ấy rơi vào trong mắt Vô Hạ Quỷ Vương, khiến cho lão lần thứ hai kinh sợ.

"Cử chỉ hợp đạo! Thủ đoạn thật cao minh, chẳng lẽ nói, hắn là một vị Đế cảnh cường giả..."

Âm thanh còn chưa dứt, đã thấy Khương Ly đột nhiên mở ra hai mắt, quay đầu nhìn về phía Vô Hạ Quỷ Vương, khẽ mỉm cười:

"Thật có lỗi, bảy ngày cảm ngộ, nhất thời thất thần, chậm trễ hai vị. Nghịch đạo, quả nhiên rất huyền diệu!"

Khương Ly tán thán một tiếng, bảy ngày qua, hắn vẻn vẹn hiểu được một chút da lông mà thôi, khoảng cách cảm ngộ được chân chính Nghịch đạo còn xa xa khó vời.

Nhưng hắn không biết, vẻn vẹn một tia da lông đó, toàn bộ thiên địa, cũng không có bao nhiêu Đế Quân cường giả có thể làm được.

"Quả nhiên, quyết định của ta rất chính xác. Đi về phía tây, thật có thể ngộ được đại đạo!"

Khương Ly mỉm cười, giơ tay lên, trong bàn tay lấp loé kim quang nhàn nhạt, nhành hoa quỳnh vốn đã khô héo, nháy mắt lần nữa nở hoa.

Đúng lúc này, Hao Bá Thiên đang ngủ say ở trong Nguyệt Quang Bảo Hạp đột ngột thức tỉnh, cả kinh hú lên:

"Thánh đạo! Không phải ta đang nằm mơ đó chứ? Sát tinh mới tu luyện nhiêu bao lâu liên đã mò ra Thánh đạo quỹ tích rồi?"

Tình cảnh trước mặt, rơi vào trong mắt Vô Hạ Quỷ Vương, khiến cho lão kinh nghi không thôi.

"Hoa rơi xuống đất, tro tàn lại cháy! Đây là sinh chi đạo lực, chẳng lẽ, hắn đang cảm ngộ sinh tử chi đạo?"

Khương Ly chưa hề trả lời Vô Hạ Quỷ Vương, mà tung người bay đến trước mặt phu xe, áy náy nói:

"Ngươi bởi vì ta mà mất đi một cánh tay. Khương mỗ liền giúp ngươi tái tạo lại!"

Trong lòng bàn tay Khương Ly, xuất hiện một đạo kim quang, nhẹ nhàng quét về phía cánh tay cụt của phu xe. Kim quang vừa lướt qua, cánh tay sớm đã cháy rụi chợt dần dần mọc ra bạch cốt, sau đó bạch cốt mọc ra huyết nhục, nháy mắt hoàn hảo như lúc ban đầu.

Phu xe mặc dù tu vi thấp kém nhưng cũng hiểu được. Coi như Vô Hạ Quỷ Vương cũng không thể nào dễ dàng giúp mình tái tạo cánh tay như vậy, không thể nghi ngờ, thanh niên mặc áo bào trắng đối diện, tu vi mạnh hơn Vô Hạ Quỷ Vương.

Nhìn thấy vẻ kính nể, sợ hãi trong mắt phu xe, Khương Ly chợt lần thứ hai thở dài.

"Tu vi không phải tất cả, hắn cũng không hiểu!"

Nói xong, hắn thả người bay trở lại bên cạnh tứ đại phân thân, đối với Vô Hạ Quỷ Vương nở nụ cười không rõ, sau đó ngũ thân đồng thời nhấc chân, vô tung vô ảnh.

Thời điểm Khương Ly vừa rời đi, khuôn mặt Vô Hạ Quỷ Vương lập tức lộ ra vẻ kinh hãi gần c·h·ế·t, không chút dấu hiệu phun ra một ngụm máu đen.

Ngay khi hắn vừa rời đi, Vô Hạ Quỷ Vương chỉ cảm giác quanh người sinh ra một cỗ uy áp ngập trời giống như thái sơn áp đỉnh, cỗ uy áp kia quá mạnh, quá mạnh, so với bất kỳ một vị Quỷ Đế nào mà lão từng gặp qua còn mạnh hơn vô số lần.

"Tuyệt đối không thể đắc tội hắn!"

Vô Hạ Quỷ Vương xoá đi máu đen bên khoé miệng, cũng không dám oán trách Khương Ly nửa câu.

Máu tươi bên vạt áo của Vô Hạ Quỷ Vương dần dần phơi khô, nhưng bên tai lão lại như cũ quanh quẩn lời nói của Khương Ly trước khi rời đi.

"Lần sau, nếu còn gặp ngươi lạm hình tổn thương phàm nhân, Khương mỗ nhất định chém ngươi!"

....

Một đường đi về phía tây, cách quan đạo không xa, có một toà quỷ thôn.

Quỷ thôn toạ lạc ở bên dưới chân Noạ Sơn, tên là Tang Môn.

Bên trong Tang Môn Thôn, Trương gia tửu quán.

Không ít quỷ khách đang uống rượu nói cười, đàm luận chuyện thiên hạ. Vị trí gần cửa sổ có năm tên thanh niên dung mạo giống nhau, từng người uống rượu.

Trong năm người, thanh niên mặc áo bào đen ôm vò rượu tu ừng ực, rất có vài phần khí khái hào hiệp. Thanh niên mặc áo bào tím thì sắc mặt khó coi, dè dặt uống từng ngụm, mỗi uống một ngụm đều sẽ ho khan sặc sụa, hiển nhiên tửu lượng không cao. Thanh niên mặc áo bào màu máu tay cầm vò rượu, lưng tựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa. Thanh niên mặc áo bào màu xám đã say ngất ngây từ bao giờ, nằm gáy khò khò trên bàn.

Về phần thanh niên mặc áo bào trắng thì bưng chén rượu, hớp một ngụm, khẽ nhíu mày một cái, sau đó từ từ giãn ra, hờ hững nói.

"Rượu thật là đắng..."

Lời vừa vang lên, lập tức dẫn tới tất cả quỷ khách trong sảnh đường đập bàn cười to, đều cười hắn không hiểu rượu.

Rượu ở Trương gia tửu quán tên là Quế Hoa, lấy cây kim quế cuối thu cùng nho rừng mà ủ thành, rượu có vị chua ngọt thuần hậu, làm sao sẽ cay đắng?

Mọi người đều cất tiếng cười to, bỗng dưng gặp được mấy thanh niên không hiểu rượu, đúng là thú vị.

Nghe người khác nở nụ cười chế nhạo, thanh niên mặc áo bào đen nhất thời ánh mắt lạnh lẽo, lộ ra một tia sát khí. Thanh niên mặc áo bào màu máu hờ hững liếc qua đám quỷ khách một lượt, chẳng để trong lòng. Mà thanh niên mặc áo bào tím thì nâng lên cái bụng, cùng những người khác giống nhau, cười nhạo sự vô tri của đồng bạn mình.

Thanh niên mặc áo bào trắng thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay ngăn cản thanh niên mặc áo bào đen, nâng chân đem thanh niên mặc áo bào tím đạp rớt xuống đất.

Về phần người khác cười nhạo hắn, hắn làm như không nhìn thấy.

Năm gã thanh niên, chính là ngũ thân của Khương Ly.

Khương ly đối với người bên ngoài cười nhạo ngoảnh mặt làm ngơ, lần nữa bưng lên rượu Quế Hoa, ánh mắt lập loè thanh mang, mở ra Thiên Nhân Pháp Mục.

"Bên trong rượu tồn tại một loại đạo lực. Đạo lực tràn ngập khí tức quỷ quyệt hiển nhiên là một loại bàng môn tà đạo. Cay đắng, không phải là rượu, mà là đạo lực trộn lẫn ở trong rượu. Cũng bởi vì cay đắng, nên mới là rượu ngon..."

Khương Ly thấp giọng lẩm bẩm, lời của hắn cũng không phải là muốn biện giải, mà là nói cho bốn tên phân thân nghe.

Quanh người hắn, nhất thời bay lên một luồng khí chất nhàn nhạt, phảng phất cùng tửu quán náo nhiệt hoàn toàn không hợp.

Khí chất đó là một loại đạo lực.

Đạo lực đó, đến từ trong rượu, bị Khương Ly tiện tay tróc ra.

Đạo lực mặc dù mỏng manh, nhưng lại khiến cho Khương Ly đối với Nghịch đạo cảm ngộ càng sâu.

Vạn vật trên thế gian đều có Nghịch.

Sinh tử cũng vậy, sinh là nghịch của tử, tử là nghịch của sinh.

Thực hư cũng vậy, thực là nghịch của hư, hư là nghịch của thực.

.....

Ba ngày trước, Khương Ly cảm ngộ đến sinh chi đạo bên trong Nghịch đạo, nhưng còn một loại đạo khác lại không chưa thể nào sờ tới.

Nhưng sau khi uống vào rượu Quế Hoa, thưởng thức cay đắng đạo lực trong rượu. Trong lòng Khương Ly càng mơ hồ xuất hiện một tia cảm ngộ, chỉ kém nửa bước, liền hiểu được tử chi đạo.

Mà thời khắc Khương Ly tróc ra đạo lực, bên quầy rượu, một người đàn ông trung niên sắc mặt buồn bã đang ngủ gật bỗng nhiên mở to mắt, cả kinh hô lên:

"Hắn là ai, lại có thể từ trong rượu Quế Hoa tróc ra chán nản chi đạo của ta?"

"Hoá ra đây là chán nản chi đạo sao..."

Khương Ly thì thào, linh giác của hắn rất khủng bố, tự nhiên có thể nghe được lời nói thầm của người đàn ông trung niên.

Từ lúc mới tiến vào trong quán rượu, hắn liền chú ý tới y, tu vi của y chỉ là Chuẩn Đế, không tính quá mạnh. Nhưng nhất cử nhất động lại hợp với đạo, cực kỳ bất phàm.

Người đàn ông trung niên có thể đem đạo lực hoà vào trong rượu, trên người cũng tồn tại sinh tử đạo tuyến, rõ ràng là đã vượt qua Sinh Tử Kiếp, tuỳ thời có thể thành Đế.

Nhưng y lại tình nguyện bán rượu ở đây, tình nguyện không lộ ra chút tiếng tăm nào, tình nguyện giống như phàm nhân, dần dần già yếu cũng không nguyện ý thành Đế.

Bên ngoài tửu quán, có dán một câu đối.

"Nguyện cả đời làm phàm nhân, thà c·h·ế·t cũng không thành Đế!"

Đọc được câu đối nọ, lại nhìn qua đối phương. Khương Ly liền rõ ràng, người đàn ông trung niên hơn phân nửa là quyết ý ẩn cư ở đây, hơn phân nửa ko đã mất đi lòng truy cầu đại đạo.

Đế cảnh rõ ràng ở ngay trước mặt, đối phương lại chẳng muốn bước vào.

"Chán nản chi đạo sao? Chán nản, đối với người khác mà nói, chính là là đoạt đi thất phách, khiến cho đối phương "bỏ mình". Đối với bản thân mà nói, chính là chán nản thất ý, khiến cho mình "tâm c·h·ế·t". Bất luận là người khác bỏ mình hay tự thân tâm c·h·ế·t, emđều có liên hệ với một chữ "tử". Nói không chừng, ta có thể từ trong rượu của hắn, lĩnh ngộ tới điểm mấu chốt của tử chi đạo..."

Chương 221: Sinh Chi Đạo, Tử Chi Đạo