Chương 224: Một Thanh Cổ Kiếm
Đột nhiên, bầu trời bao la trên đỉnh Minh Thổ, càng không có chút dấu hiệu nào nứt ra làm đôi.
Bên trong vết nứt là hư vô tĩnh mịch, chợt xuất hiện một cái hắc hoàn màu đen như hố đen.
Trời phân liệt, chảy xuống máu tươi, kéo dài vạn dặm.
Xuyên thấu qua bầu trời phá nát, lại có thể dò xét được một phần diện mạo của Minh Thổ, thình lình là một thanh cự kiếm cổ lão.
Xung quanh cổ kiếm, tồn tại vô biên vô tận tử chi đạo lực, hình thành một cái Tử Chi Đạo Hoàn.
"Sát lục hương hoả kiếm!"
Ánh mắt Khương Ly hơi ngưng tụ.
Khí tức truyền ra từ trên thân cổ kiếm, mang cho Khương Ly một loại cảm giác quen thuộc.
Cổ kiếm rõ ràng là do sát lục hương hoả ngưng tụ mà thành, nhưng cấp bậc thì cao hơn sát lục hương hoả kiếm do năm tiểu nha đầu ngưng tụ hay là Thất Thải Hương Hoả Tiễn vô số lần.
Chỉ vẻn vẹn liếc qua cổ kiếm chốc lát, nội tâm Khương Ly càng sinh ra một tia hãi hùng kh·iếp vía.
Thời khắc cổ kiếm vừa xuất hiện, vô số âm sơn minh hà ở Minh Thổ bắt đầu có dấu hiệu hỏng mất.
Âm hoả tắt, bầu trời vỡ vụn, một thức thuật pháp của Khương Ly, hầu như muốn huỷ diệt Minh Thổ.
Tử Vi Tinh Cung, Phong Đô Đại Đế nguyên bản ngồi nhắm mắt ở trên vương toạ, bỗng nhiên đứng dậy, thần sắc đại biến.
"Là vị Chuẩn Thánh nào tìm hiểu ra Thiên Đạo đệ nhất hoàn! Hắn chẳng lẽ muốn huỷ diệt Minh Thổ?"
Sau đó lão bấm tay tính toán một phen, vẻ mặt dần dần hoà hoãn, thậm chí lộ ra ý mừng.
"Thì ra là vậy! Không hổ là Khương tiểu hữu, quả nhiên là thần nhân mà!"
Vô số cường giả chạy ra khỏi quỷ thành, đồng loạt hướng về phía Noạ Sơn mà đi, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh tượng bầu trời sụp vừa nãy, lại làm cho hết thảy Quỷ Vương, Quỷ Đế đều kinh hãi gần c·hết.
Bọn họ nhất định phải điều tra ra chân tướng!
Kỳ quái là chưởng khống giả của Minh Thổ, Minh Phủ lại không hề xuất động, bởi vì Bắc Âm Sơn Phong Đô Đại Đế hạ xuống một đạo mật lệnh không cho phép bất kỳ Minh Phủ đệ tử nào đi tới Noạ Sơn ngàn dặm.
Cũng may, hố đen trên bầu trời chỉ xuất hiện trong chốc lát liền biến mất, vết rách giữa thương khung cũng từ từ khép lại.
Minh Thổ chung quy không hề diệt vong!
Trên đỉnh Noạ Sơn, Khương Ly thấy một thức thuật pháp của mình hầu như huỷ diệt Minh Thổ, có chút ngơ ngác.
Chỉ chốc lát sau, càng không có chút dấu hiệu nào phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị thuật pháp phản phệ trọng thương.
Rõ ràng loại thuật pháp đẳng cấp cao như thế, cũng không phải Khương Ly bây giờ có thể thi triển.
Minh Thổ suýt chút nữa tan vỡ, là dấu hiệu của thuật pháp mất đi khống chế.
Khương Ly bị phản phệ thổ huyết là dấu hiệu của tu vi không đủ.
"Thuật pháp này, trừ phi đột phá lục phẩm Đế Quân, bằng không, không có khả năng thi triển!"
Khương Ly ý thức được, tu vi võ đạo của mình quá thấp, tuỳ tiện thi triển Sinh Tử Chi Hoàn, quá mức nguy hiểm.
Bởi vì hắn cảm giác được, hạn mức cao nhất của Sinh Tử Chi Hoàn rất khủng bố, không phải thần thông cấp Đại Tu có khả năng sánh nổi.
Nếu Khương Ly có thể nắm giữ Khai Thiên Chi Lực, cũng triệt để lĩnh ngộ Nghịch đạo, như vậy, thuật pháp vừa rồi chính là Thánh Nhân Thuật đi.
Vận chuyển Nghịch Luân lực lượng chữa trị thương thế, ánh mắt Khương Ly khẽ quét qua bốn phía, phát hiện không ít cao thủ đang chạy về phía Noạ Sơn, tâm tư khẽ động, bước ra một bước, vô tung vô ảnh.
Hắn một đường đi về phía tây, nỗ lực ngộ đạo, cũng không dự định gây chuyện can qua.
Sau bảy ngày, Khương Ly đã đi qua Noạ Sơn, dọc theo quan đạo chầm chậm đi về phía Tam Sinh Quan, trong miệng ngậm lấy hoa quỳnh ven đường, vẻ mặt thanh thản.
Minh Thổ náo động, không hề liên quan đến hắn.
Hắn đi về phía tây ngộ đạo, hắn muốn đi lấy Thái Âm Hoàng Tuyền.
Tam Sinh Quan là ba toà quan ải liên kết với nhau, một chủ hai thứ.
Khoảng cách chân chính Tam Sinh Quan chừng trăm dặm, xây dựng một toà quan ải nho nhỏ là cửa thứ nhất của Tam Sinh Quan.
Quỷ khách lui tới cần xuất trình lộ dẫn mới có thể thông qua.
Khương Ly không có lộ dẫn, nhưng chuyện đó chẳng hề trở ngại hắn thông qua cửa ải.
Lấy tu vi của hắn, ẩn thân đi qua, không người có thể nhìn thấy.
Nhưng mà, lúc vừa đi tới trước quan ải, Khương Ly chợt thu hồi bước chân, bởi vì hắn thấy được bên trong đám quỷ binh, có một thân ảnh giống như từng quen biết.
Bên trong đám sĩ tốt thủ quan, có một thanh niên cực kỳ tầm thường, đang kiểm tra lộ dẫn của quỷ khách.
Dung mạo của người nọ rất giống với một người mà hắn từng gặp ở bên ngoài Hoang Châu mấy chục năm trước, đối phương tựa hồ gọi là Diệp Phàm.
Nhưng chỉ dựa vào dung mạo, Khương Ly còn không cách nào xác nhận thân phận của đối phương. Nhưng pháp mục của hắn hơi động, liền chú ý tới, thanh niên nọ không phải quỷ thân mà là nhân loại võ giả, quả nhiên là Diệp Phàm.
Lúc trước, Man Hoang đại loạn, c·hết rất nhiều cường giả, không nghĩ Diệp Phàm vẫn còn sống sót, ngược lại chạy tới Minh Thổ sung làm quỷ tốt.
"Vì sao người này lại tới Minh Thổ?"
Khương Ly lắc lắc đầu, cũng không ẩn thân, cứ như vậy đi tới quan ải.
Thời điểm chuẩn bị thông qua quan ải, liền bị quỷ binh ngăn cản.
"Lộ dẫn đâu? Vì sao không lấy ra? Không biết quy củ hả?"
Một tên Quỷ Vương thống lĩnh thân hình mập mạp tức giận hỏi.
"Ta không có lộ dẫn!"
Khương Ly mỉm cười.
Lúc hắn vừa lên tiếng, Diệp Phàm cũng thấy được Khương Ly, sắc mặt đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo hơi giật mình.
Sau đó, tựa hồ xác nhận được điều gì vội vàng bước tới trước người Quỷ Vương mập mạp.
Nghe nói Khương Ly không có lộ dẫn, qQuỷ Vương mập mạp cau mày:
"Không có lộ dẫn? Vậy thì ngươi hôm nay không thể qua ải thứ nhất của Tam Sinh Quan!"
Quỷ Vương mập mạp bĩu môi một cái, bàn tay to chộp về phía bả vai của Khương Ly, muốn bắt hắn đi, lại bị Diệp Phàm ngăn cản, nhíu mày hỏi:
"Tiểu Diệp tử, ngươi cản cái gì mà cản, không thấy Mộng đại gia đang làm chính sự hay sao?"
"Mộng đại ca, chậm đã, chậm đã...ngươi chớ nên chọc hắn!"
Diệp Phàm kinh hãi nói, cũng không phải sợ Quỷ Vương mập mạp làm gì Khương Ly mà là sợ gã chọc giận hắn bị hắn chụp c·hết.
Y mặc dù chạy đến Minh Thổ mười mấy năm, nhưng đối với chuyện ở Đông Hoang cũng không phải không biết gì cả.
Uy chấn thiên địa Bạch Tôn, không phải là một tên cấp bảy Quỷ Vương có tư cách trêu chọc...
"Ngươi biết hắn? Hắc! Một tên cấp sáu tiểu quỷ mà thôi, có gì mà Mộng đại gia không thể chọc được?"
Quỷ Vương mập mạp cao thấp đánh giá Khương Ly vài lượt, khinh thường nói.
"Mộng đại ca, tiểu đệ đã bao giờ lừa gạt ngươi đâu! Chớ nên chọc hắn, hắn là cao thủ?"
Diệp Phàm nghiêm nghị nói.
"Ta không tin!"
Quỷ Vương mập mạp lắc đầu, cổ quái nhìn về phía Khương Ly, kiêu ngạo nói:
"Tiểu tử, nhà ngươi không có lộ dẫn, muốn đi qua Tam Sinh Quan, thì cần thiết chứng minh một chút!"
"Chứng minh như thế nào?"
Khương Ly khẽ mỉm cười, một tên cấp bảy sơ kỳ Quỷ Vương mà thôi, không đáng để hắn tức giận.
"Ngươi đánh ta một quyền, nếu có thể đánh lui lão tử, lão tử liền để ngươi đi qua..."
Quỷ Vương mập mạp còn chưa dứt câu, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, cả người run rẩy.
Bởi vì Khương Ly đang đứng trước mặt đã hoá thành tàn ảnh, xuất hiện ở sau lưng mình.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của gã, thình lình giống như một ngọn núi lớn, khiến cho gã không cách nào nhúc nhích mảy may.
Hai mắt Quỷ Vương mập mạp ngơ ngác, thầm nghĩ, người này chắc chắn không phải cấp sáu quỷ tướng! Sợ rằng tổng quan Quỷ Vương cũng không có thủ đoạn như vậy đi!
"Đánh ngươi một quyền? Ta tạm thời không muốn g·iết ngươi, ngươi căn bản không chịu nổi một quyền của ta!"
Sau lưng Quỷ Vương mập mạp, truyền tới tới âm thanh trêu đùa của Khương Ly.
....
Trời về đêm, trên cổng thành của ải thứ nhất Tam Sinh Quan, đèn đuốc sáng trưng.
Trên thành lâu, Khương Ly bưng bát rượu, cùng Diệp Phàm tuỳ ý ngồi ở trên tường thành đối ẩm.
Bên cạnh là là đám quỷ tốt do Mộng Vô Nhai dẫn đầu, cúi đầu khom lưng, ân cần hầu hạ.
Ban ngày, Khương Ly biểu hiện ra thực lực để đám Mộng Vô Nhai hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Theo cái nhìn của gã, Khương Ly hơn phân nửa là một vị cấp tám, thậm chí cấp chín Quỷ Vương, quyết không thể đắc tội.
Nhưng Khương Ly đến Tam Sinh Quan, cũng không gây nên động tĩnh quá lớn, chỉ có đám Mộng Vô Nhai mới kiến thức được một góc thực lực của hắn mà thôi.
Cấp chín Quỷ Vương, Mộng Vô Nhai gặp qua không ít, nhưng giống như Khương Ly rõ ràng thực lực cực cường lại không ỷ mạnh h·iếp yếu, gã vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Khương tiền bối không chỉ tu vi kinh thiên, mà làm người hoà nhã, ôn tồn, có phong phạm của trưởng giả, khó trách Tiểu Diệp tử lại kính sợ như vậy!"
Mộng Vô Nhai nhìn Khương Ly đang cùng Diệp Phàm chậm rãi trò chuyện, trong mắt lộ ra vẻ kính nể.
Gã không biết, thực lực của Khương Ly vượt xa cấp chín Quỷ Vương quá nhiều, quá nhiều.
Gã càng không biết, Khương Ly cũng không phải đối xử với người khác ôn hoà nhã nhặn, chẳng qua là bởi vì đạo tâm nâng cao, hắn hiểu được khống chế sát tâm.
Nếu là trước kia, bị Mộng Vô Nhai trêu chọc, hắn mặc dù không tiện tay bóp c·hết gã, cũng sẽ dùng uy thế khiến cho Mộng Vô Nhai xấu mặt.
Nhưng hiện tại, Khương Ly chỉ vẻn vẹn nở nụ cười bỏ qua, không g·iết Mộng Vô Nhai, cũng không làm xấu mặt gã.
Chẳng biết từ lúc nào, Khương Ly đã không còn ưa thích thích việc g·iết người.
Tu vi càng cao, ánh mắt càng cao, hắn hôm nay, đối mặt với người yếu khiêu khích, đã mất đi tâm tình đáp lại.
Nếu hắn đồng ý, đừng nói Mộng Vô Nhai, Tam Sinh Quan cũng có thể máu chảy thành sông. Toàn bộ Minh Thổ, ngoại trừ thanh cổ kiếm mà hắn nhìn thấy mấy ngày trước ra, không ai có thể ngăn cản Khương Ly.
Đáng tiếc, hắn đi về phía tây, là vì ngộ đạo, là vì lấy Thái Âm Hoàng Tuyền, lại không phải là vì g·iết người.
Có rất nhiều nhân vật chính trong tiểu thuyết, đều yêu thích cùng người hiếu thắng tranh đấu tàn nhẫn, đáng tiếc, Khương Ly sẽ không tiếp tục làm như vậy.
Không có ý nghĩa!
Phong Đô Đại Đế nói rất đúng, sát lục chỉ là thủ đoạn, thủ hộ mới là căn bản.
"Vì sao ngươi lại đến Minh Thổ?"
Khương Ly nhìn lên bầu trời b·ốc c·háy âm hoả, nghiêng đầu hỏi Diệp Phàm.