Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 230: Người C·h·ế·t Như Đèn Diệt

Chương 230: Người C·h·ế·t Như Đèn Diệt


Khương Ly đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở trên đường phố cô linh bên ngoài trạm dịch, nâng lên khăn quàng cổ, ngửi mùi hương nhàn nhạt.

"Ta là một gốc cây già..."

Hắn đứng ở trong màn đem, thấp giọng tự nói.

Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Hàn Nguyệt cởi quần áo, cổ quái là trái tim của hắn thậm chí không hề đập nhanh hơn một nhịp.

Đây cũng không phải vấn đề động tâm hay không.

Mà đạo tâm của hắn đã sớm giống như sắt đá, giống như một gốc cây già, đối với vạn vật trên thế gian thờ ơ lạnh nhạt.

Trong thiên địa, có thể khiến hắn động lòng, chỉ có vài người, vài chuyện mà thôi.

Hắn lấy ra Thiên Hoang Lệnh, nhìn bài thơ bên trên lệnh bài, thì thào:

"Người c·h·ế·t như đèn diệt, Luân Hồi thổi phục nhiên. Thánh c·h·ế·t thì niệm tán, cả đời không trở lại...Sinh tử, ta rốt cuộc đã có chút minh bạch..."

Hắn nhìn Thiên Hoang Lệnh, trong mắt mang theo vẻ kỳ dị, mơ hồ cảm giác. Nếu chính mình muốn lĩnh ngộ Nghịch đạo, thì tấm Thiên Hoang Lệnh này sẽ đưa đến tác dụng to lớn.

Đây là một loại trực giác, quỷ dị trực giác!

Trước đây, Khương Ly không có loại cảm giác như thế, nhưng hiện giờ, cầm Thiên Hoang Lệnh trong tay, lại có cảm giác này.

"Thiên Hoang Lệnh là biểu tượng cho thân phận của Minh Phủ Thiếu Đế. Nhưng theo như lời của Phong Đô Đại Đế, nó thực chất là lệnh bài tuỳ thân của Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế. Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế là người như thế nào? Đạo của hắn, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế đã nắm giữ Thiên Đạo đệ nhất hoàn?"

Trước mắt Khương Ly, lơ đãng hiện lên kỳ cảnh ở trên đỉnh Noạ Sơn ngày đó, bầu trời nứt làm đôi lộ ra hắc hoàn.

Nắm chặt Thiên Hoang Lệnh, hắn đứng ở trong gió, nhắm lại hai mắt.

Trong lòng hắn chợt xuất hiện một cảm giác cổ quái, có một loại kích động, muốn đem bốn câu thơ bên trên lệnh bài hát đi ra.

"Người c·h·ế·t..."

Chỉ là vừa hát được hai chữ, Khương Ly bỗng nhiên mở to mắt, phun ra một ngụm máu tươi, vô duyên vô cớ trọng thương.

Nhưng trong mắt Khương Ly, ngược lại toát lên vẻ hưng phấn.

Ca hát, không nên thổ huyết, sở dĩ thổ huyết là vì thời điểm Khương Ly ca hát đã chạm đến đồ vật không nên chạm tới.

Tử chi đạo, hẳn là đạo lực của Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế.

"Nếu có thể triệt để hát xong bài thơ, ta nhất định sẽ triệt để ngộ ra Thiên Đạo đệ nhất hoàn!"

Khương Ly lần thứ hai nhắm mắt lại, một lúc lâu, sau khi bình phục tâm tình bèn thu hồi Thiên Hoang Lệnh.

Suy nghĩ một chút, vận chuyển công pháp, khôi phục thương thế.

"Xì!"

Trong chuồng ngựa bên ngoài trạm dịch, cốt mã thấy Khương Ly ho ra máu, giống như có chút lo lắng, lo lắng Khương Ly sơ sẩy, liền rời đi chính mình.

Cốt mã tránh thoát khỏi dây dương, chạy tới trước người hắn.

Nó dùng bạch cốt đầu lâu cọ lấy đùi Khương Ly, muốn lấy lòng hắn, chỉ lo Khương Ly rời đi.

"Không sợ, ta không đi!"

Khương Ly nhìn cốt mã, bật cười.

Hành trình đi về phía tây ngộ đạo lần này, vốn là một đoạn hành trình cô độc.

Cốt mã trước mặt, hẳn là đồng bạn duy nhất đồng hành cùng mình rồi.

"Bạch cốt thân, có phải rất thống khổ?"

Tay trái Khương Ly hiện lên Sinh chi đạo lực màu vàng, quét về phía lưng của cốt mã, dần dần, trên thân cốt mã, bắt đầu mọc ra huyết nhục.

"Xì!"

Cốt mã, không, hiện tại đã là một thớt bạch mã màu lông tinh khiết, vui mừng cọ xát Khương Ly.

Nó chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, chính mình sẽ phục sinh.

Sinh chi đạo lực, cực kỳ huyền diệu.

"Trở về chuồng ngựa đi!"

Khương Ly hạ lệnh một tiếng, bạch mã ngoan ngoãn trở về chuồng ngựa, chỉ là còn chưa đi được mấy bước, đã quay đầu nhìn chằm chằm Khương Ly, tựa hồ lo lắng Khương Ly sẽ rời đi.

"Có đôi lúc, s·ú·c sinh so với người còn trọng tình trọng nghĩa...nếu một ngày bạch mã thành yêu, nhất định là một đầu yêu thú trọng tình..."

Khương Ly lắc lắc đầu, khẽ hồi tưởng tới lừa già cùng hạc béo, lại nhìn âm hoả trên trời đêm, lâm vào trầm mặc.

....

Bình minh, người của gánh hát trong dịch trạm lục tục tỉnh dậy, mắt đầu tập luyện.

Trong đám người, Hàn Nguyệt lười biếng ngáp một cái, phing phing lượn lờ ra dịch trạm, đi tới trước mặt Khương Ly, nở nụ cười nhợt nhạt.

"Công tử một đêm đều ở bên ngoài, có bị cảm lạnh sao? Đều là lỗi của ta!"

Nụ cười của nàng đã ít đi nguỵ trang, nhiều thêm chút chân thành, là phát ra từ trong nội tâm.

"Không sao, chính ta muốn đứng ở đây, chỉ là, có chút sự tình còn chưa nghĩ ra..."

Khương Ly không hề giải thích, lắc lắc đầu, tiếp theo nói:

"Khương mỗ muốn nghe Tam Sinh, đây là thù lao mà hai ta đã nói trước..."

"Liền ở ngay chỗ này đi!"

Khương Ly nói xong, cũng không sợ bùn đất bẩm quần áo mà ngồi xuống ở bên lề đường.

"Chưa nghĩ ra cái gì? Công tử không ngại nói ra, để ta nghe một chút, nói không chừng tiểu nữ có khả năng giải thích nghi hoặc cho ngươi!"

Hàn Nguyệt cũng không hiểu, vì sao Khương Ly lại để ý với sự tình nào đó như vậy.

"Không cần!"

Khương Ly thẳng thừng cự tuyệt.

Hắn và Hàn Nguyệt chỉ là bèo nước gặp nhau, không phải chuyện gì đều có thể chia sẻ.

"Thật sao...như vậy, ta liền vì công tử hát Tam Sinh...."

Hàn Nguyệt hơi mất mát, nàng không hiểu, vì sao chính mình lại cảm thấy mất mát. Khương Ly đối với mình khách khí, không phải là nhân chi thường tình hay sao?

Thở dài thăm thẳm, Hàn Nguyệt trở về trong phòng, ôm lấy Thất Huyền Cầm, ở trên lề đường ngồi xuống cạnh Khương Ly, nhẹ nhàng tấu đàn.

Hàn Nguyệt ưa thích sạch sẽ, chưa bao giờ ngồi trên mặt đất. Nhưng hôm nay lại ngồi ở lề đường gảy đàn, bởi vì là có hắn ở sao?

Một khúc Tam Sinh, Hàn Nguyệt hát như đang khóc, như oán như mộ, mà Khương Ly thì nhắm chặt hai mắt, chậm rãi lĩnh ngộ Nghịch đạo.

Âm thầm suy nghĩ, tựa hồ đã minh bạch điều gì, tựa hồ nắm giữ then chốt của Nghịch đạo, nhưng chung quy vẫn chưa thể hiểu rõ.

Tam sinh, tam thế...

Bài hát kết thúc, Hàn Nguyệt thấy Khương Ly nhắm mắt, biểu hiện như si như say, đáy lòng lơ đãng xuất hiện một tia mừng thầm.

Nàng vẫn luôn chán ghét thân phận con hát của mình, chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, chính mình ca hát giúp người, lại cảm thấy vui vẻ đến vậy.

"Chỉ cần hắn nguyện ý nghe, ta liền nguyện ý hát cả đời..."

Trong đầu Hàn Nguyệt lần đầu tiên bay lên một ý nghĩ như vậy.

Bài hát kết thúc, Hàn Nguyệt lẳng lặng thưởng thức gương mặt tuấn tú của Khương Ly. Bất chợt, Khương Ly mở mắt ra, mà Hàn Nguyệt thì vội dời đi ánh mắt, có chút thất thố nói:

"Công tử còn muốn nghe nữa sao?"

"D·ụ·c tốc thì bất đạt, hôm nay nghe một lần là đủ. Được rồi, tối hôm nay muốn hát bài hát gì? Làm phiền Hàn cô nương dạy ta!"

"Hôm nay muốn hát bài hát tên là Dư Đào, giảng thuật cố sự về Vệ Quốc quốc quân Vệ Linh Công. Truyền ngôn, Vệ Linh Công và đại phu Di Tử Hà tình như vợ chồng, đương nhiên cả hai đều là nam nhân. Trong một chuyến du lịch ở Đào Viên, hai người bọn họ..."

Hàn Nguyệt kể chuyện xưa sinh động như thật, mà Khương Ly ở bên cạnh thì âm thầm đem ca từ ghi nhớ kỹ.

Ca hát là sinh hoạt của phàm nhân, tham gia gánh hát đối với Khương Ly mà nói, chỉ sợ là một lần phàm nhân lữ trình khó được...

Ngày thứ hai, màn đêm buông xuống lúc, Hàn gia gánh hát lần nữa xuất hiện ở trong phủ tướng quân, phấn son lên đài.

Tối nay, Hàn Nguyệt đồng dạng không ca hát. Tối nay, Khương Ly hát Dư Đào, so với Đoạn Tụ hôm qua hay hơn đôi chút.

Dư Đào cố sự là kết cục bi thương, lúc hát đến đoạn Di Tử Hà thất sủng mà c·h·ế·t, Khương Ly nhắm lại hai mắt, trong âm thanh xen lẫn Tử chi đạo lực.

Thời khắc này, hết thảy tân khác, bao quát Long Dương đều bị tiếng hát của hắn đánh động.

Bọn họ cảm nhận được một luồng tử vong đau buồn, bọn họ đều là người từng c·h·ế·t đi, cho nên mới phải mượn thân phận quỷ vật sinh sống ở Minh Thổ. Trong lúc nhất thời, đầy sảnh tân khách đều lã chã nước mắt.

"Không ngờ tới, ngươi càng có thiên phú ca hát như vậy. Tuy nhiên, bổn tướng vẫn kiến nghị ngươi hát đào, tin tưởng, nếu ngươi diễn nữ nhân, nhất định sẽ khuynh thành tuyệt thế, ngươi có khí chất như vậy!"

Long Dương lần thứ hai khiêu khích Khương Ly, mà Khương Ly như cũ coi thường, không để ý.

"Ngày mai, ta vẫn mặc trang phụ tiểu sinh!"

Đêm thứ hai, Hàn Nguyệt không tiếp tục đến câu dẫn Khương Ly, mà Khương Ly thì sau khi ở bên cửa sổ viết xuống bốn chữ Sinh Tử Thật Giả, liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Hắn như cũ đứng ở trên đường phố vắng bóng người, trong đầu nhớ lại mấy trăm năm g·i·ế·t chóc.

Trái tim của hắn, ở trong từng trận g·i·ế·t chóc trở nên già nua.

"Người c·h·ế·t..."

Hắn thử hát bài thơ ở trên Thiên Hoang Lệnh, nhưng vẫn chỉ có khả năng hát ra hai cữ.

"Còn chưa đủ!"

Khương Ly ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm lấp loé u lam âm hoả, hồi tưởng về cuộc đời mình.

Phía xa xa, Hàn Nguyệt trắng đêm không ngủ, nhìn trộm Khương Ly một đêm, trên khuôn mặt xinh đẹp, khi thì vui mừng, khi thì thở dài.

"Hắn hẳn là ghét bỏ ta đã mất đi thuần khiết...Nếu không, vì sao hắn chưa từng nhìn thẳng ta một lần, ta không đẹp hay sao..."

Chương 230: Người C·h·ế·t Như Đèn Diệt