Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 235: Hàn Mộ Ly
Đây là sát khí khủng kh·iếp đến cỡ nào.
Bên trong sát khí của Khương Ly bọn họ thấy được lệ khí, oán khí của vô số cường giả từng ngã xuống, trong đó bao gồm lượng lớn Đế Quân, Bán Thánh, thậm chí Chuẩn Thánh.
Trong thiên địa, có rất nhiều loại bí thuật có thể làm giả sát khí, nhưng sát khí giả tạo chỉ có thể lừa gạt võ giả cấp thấp, lại không thể lừa gạt pháp mục của Đế cảnh cường giả như bọn họ.
Cho nên, Khương Ly thật đã g·iết nhiều cường giả như vậy.
Đây rõ ràng là một tên sát tinh, một kẻ g·iết người như ngoé.
Đừng nói chúng Đế, ngay cả Phong Đô Đại Đế cũng khẽ giật mình.
Cả đời lão từng g·iết rất nhiều người, hung danh uy chấn thiên địa, đồng dạng từng g·iết qua Chuẩn Thánh.
Nhưng sát ý của lão, càng không khủng kh·iếp bằng Khương Ly.
Bởi vì Đế Quân, Chuẩn Thánh ở trên đời, đâu có nhiều như vậy...
Nhất thời, chúng Đế đứng lặng tại chỗ, toàn thân run rẩy, không dám nhìn thẳng hắn.
Khương Ly thu hồi sát khí, lạnh lùng nhìn bảy gã Quỷ Đế, hờ hững nói:
"Bổn Thiếu Đế không yêu cầu các ngươi trung thành với Minh Phủ, càng không yêu cầu các ngươi vì Minh Phủ mà chiến. Nhưng các ngươi nhất định phải ghi nhớ một chuyện. Minh Thổ là địa bàn của Minh Phủ, đã sinh hoạt ở đây, liền phải tuân thủ Minh Phủ pháp lệnh"
"Các ngươi, làm được không?"
"Cẩn tuân ý chỉ của Thiếu Đế!"
"Tuân lệnh Thiếu Đế, từ nay chúng ta nhất định tuân theo pháp lệnh của Minh Phủ, tuyệt đối không dám gây chuyện can qua!"
Đám Quỷ Đế mồ hôi lạnh như mưa, vội vàng thề thốt liên tục. Không thề không được, thanh niên mặc áo trắng trước mặt rõ ràng là một tên sát tinh, nếu dám cả gan lá mặt lá trái, vậy thì đám Lục Thiên Thuỷ, Cửu Diệu Quỷ Đế chính là kết cục của bọn họ.
"Ừm!"
Khương Ly gật đầu, trầm giọng nói tiếp:
"Bổn Thiếu Đế không quan tâm trước kia các ngươi từng làm cái gì, gây ra bao nhiêu tội nghiệt, nhưng từ nay về sau, nếu để ta phát hiện kẻ nào dám làm trái mệnh lệnh của ta. Vậy thì kết cục của kẻ đó, không chỉ là c·hết đơn giản như vậy..."
Chúng Đế từng người tâm tình phức tạp rời đi.
Trước kia, bọn họ vẫn cho rằng, Minh Phủ sắp đổ.
Vẫn cho rằng, chờ Phong Đô Đại Đế ngã xuống, chính là ngày Minh Phủ diệt vong.
Ai mà nghĩ tới, Minh Phủ lại bồi dưỡng ra một vị Bắc Âm Thiếu Đế khủng kh·iếp đến thế, so với Phong Đô Đại Đế còn đáng sợ hơn nhiều.
Mặc dù bọn họ không biết Khương Ly chui ở đâu ra, nhưng có thể khẳng định một điều, đó là Minh Thổ sắp đổi gió.
....
Đám Quỷ Đế rời đi, Phong Đô Đại Đế cũng trở về Tử Vi Minh Giới, Khương Ly đứng một mình tại chỗ, lâm vào trầm tư.
Hắn giải trừ bí thuật, Hàn Nguyệt ở trong ngực hắn dần dần tỉnh lại.
Nàng cúi đầu xuống, trợn trừng mắt nhìn cả toà Thải Âm Thành đã sớm rỗng tuếch.
Mất đi hộ thành đại trận, mất đi quỷ binh, mất đi chướng khí mù mịt, trong lúc nhất thời, Hàn Nguyệt che môi đỏ, khó có thể tin tưởng.
"Thời điểm ta ngủ quên, ngươi đã làm cái gì?"
Nàng ngơ ngác hỏi.
"G·i·ế·t người!"
Khương Ly hơi nhíu mày, từ thời khắc phá sát giới, trái tim của hắn liền không cách nào tiếp tục bình tĩnh.
"Lục Thiên Thuỷ từng nói cho ngươi biết, quá khứ không thể tả của...."
Hàn Nguyệt mấp máy môi, bỗng nhiên lộ ra vẻ đau khổ, nhưng bên trong đau khổ cũng có cảm động .
Nếu hắn biết quá khứ của ta, hẳn là sẽ xem thường ta đi .
Nhưng hắn chung quy vẫn đồng ý báo thù cho ta, phần ân tình đó, ta vĩnh viễn sẽ không quên, mặc dù tình ấy, không liên quan tới phong nguyệt.
"Yên tâm!"
Khương Ly thản nhiên nói.
"Quá khứ của ngươi, ta không hỏi!"
Trên đời có bao nhiêu nam tử có thể bao dung quá khứ của nữ nhân đây?
Không chỉ có nữ tử, coi như nam nhân, người nào không có một đoạn quá khứ nghĩ mà kinh đây, hà tất phải bới móc đi ra.
Kim quang lập loè vài cái, hai người liền trở về Tam Sinh Quan, hạ xuống bên ngoài dịch quán.
Mà Khương Ly thì buông ra Hàn Nguyệt, nhẹ giọng nói:
"Được rồi, đại thù của ngươi đã được báo, nghỉ ngơi sớm chút, chớ nghĩ quá nhiều!"
Thuận miệng căn dặn vài câu, Khương Ly xoay người đi tới chuồng ngựa, giải trừ dây cương, cũng không tiến vào dịch quán mà cưỡi ngựa đi về phía phủ tướng quân.
"Ngươi nói ngươi có hai việc muốn làm, một là giúp ta báo thù, một chuyện còn lại là gì?"
Hàn Nguyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng Khương Ly.
"Chuyện thứ hai sao? Đi phủ tướng quân, cứu giúp một người quen!"
Khương Ly đi không nhanh, nhưng Hàn Nguyệt lại có thể cảm thấy, hắn cách mình càng ngày càng xa .
"Hắn sẽ không trở về rồi!"
Hàn Nguyệt thăm thẳm thở dài .
Hắn quả nhiên là một kỳ nam tử, hắn rất mạnh, mạnh như trời. Lấy sức một người huỷ diệt một toà quỷ thành. Quỷ Đế trong tay hắn giống như con kiến hôi.
Mà chính mình thì sao, chỉ là giun dế trên mặt đất.
Dù cho chính mình vẫn còn thuần khiết, thì hắn chưa chắc sẽ để ý mình đi.
Hắn là đám mây trắng trên trời, mà mình chỉ là ngọn cỏ dại ven đường.
Ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây?
Bèo nước gặp nhau, dùng một trận chém g·iết làm kết thúc, đối với mình mà nói, đã đầy đủ, không phải sao?
"Kể từ hôm nay, Hàn Nguyệt ta cải danh thành Hàn Mộ Ly. Ta nhất định phải cố gắng tu luyện, sẽ có một ngày, có thể lấy một loại tư thái khác, đứng ở trước mặt ngươi..."
Mộ Ly chính là quý mến một tên thanh niên gọi là Khương Ly.
"Cảm ơn..."
....
Tam Sinh Quan, phủ tướng quân.
Bên trong phòng ngủ, trên giường lớn, Long Dương và Hắc Ma lão tổ trần trụi ôm nhau.
Đáng thương Hắc Ma lão tổ khuôn mặt mang theo nước mắt, nhưng không tránh nổi bị Long Dương mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
Chính mình đường đường đường là một phương Chuẩn Đế, hoành hành thiên hạ hàng vạn năm, lại bị người bắt làm nam sủng, quả thực vô cùng khuất nhục.
"Vị tiểu sinh hát khúc kia chắc chắn là Khương tiền bối. Khương tiền bối, xin hãy tới cứu ta"
Long Dương ở trên người Hắc Ma lão tổ sờ loạn, mà Hắc Ma lão tổ thì hận không thể đập đầu c·hết mất.
"Khương tiền bối pháp lực vô biên, hắn nhất định sẽ ghi nhớ tình cũ, nhất định sẽ cứu ta một mạng..."
Hắc Ma lão tổ nhẫn nhịn lỗ đít đau đớn, kiên định nói.
"Không ai cứu được ngươi!"
Long Dương cười gằn, hung hăng rung động mấy cái, nhưng chừng nửa khắc sau, lại như tượng gỗ bước vào trạng thái hiền nhân.
Đúng vào lúc này, toàn bộ phủ tướng quân, không có chút dấu hiệu nào rơi xuống mưa tuyết.
Một luồng khí thế kinh người, như trời xanh, như núi cao, làm cho hai người đàn ông đang quấn quýt trên giường đồng loạt biến sắc.
Chỉ có điều, Long Dương là ngơ ngác biến sắc mà Hắc Ma lão tổ thì kinh hỉ gần c·hết.
"Quả nhiên, quả nhiên Khương tiền bối còn nhớ tới ta. Hắn là đến cứu ta..."
Hắc Ma lão tổ ngẩng đầu lên, ngờ ngợ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, dưới ánh nắng sớm mờ mờ, có một bóng người khá quen thuộc.
Tuy rằng cách giấy cửa sổ không thấy rõ, nhưng lão tin tưởng, người kia chính là Khương Ly.
"Chỉ cần thoát khỏi, ta nhất định cải tạo, một lần nữa làm người. Lão phu không làm ma đầu nữa, không g·iết người đoạt bảo nữa, cũng không bao giờ chạy đến Minh Thổ nữa."
Hắc Ma lão tổ thừa dịp Long Dương thất thần, tránh khỏi lồng ngực của y, thân thể t·rần t·ruồng chạy ra ngoài cửa.
Nhìn thấy ngoài cửa phòng ngủ, trong gió tuyết, quả nhiên là Khương Ly, lão lập tức lệ nóng doanh tròng.
"Khương tiền bối cứu mạng!"
Rầm một tiếng, Hắc Ma lão tổ quỳ rạp xuống mặt đất, dập đầu liên tục, đau còn uy thế của một phương đại ma đầu năm nào.
Nhìn dáng vẻ tả tơi của Hắc Ma lão tổ, Khương Ly cố nín cười, sắc mặt càng ngày càng cổ quái.
"Ngươi vì sao lại lưu lạc tới tình cảnh này?"
Khương Ly chế nhạo hỏi.
"Hazz, một lời khó nói hết"
Hắc Ma lão tổ mặt đỏ như đít khỉ, thở dài nói.
Khương Ly cũng không truy vấn, thản nhiên nói.
"Đứng dậy đi, bản toạ cứu ngươi chỉ là tiện tay. Nhưng nhớ kỹ, từ nay về sau, cố gắng một lần nữa làm người!"
Khương Ly cưỡi ngựa, mà ngựa thì đạp không bay đi, nhàn nhạt nhìn Long Dương trong phòng ngủ một chút, cũng không hề g·iết y.
Từ đầu tới cuối, Long Dương không có ra ngoài, ngồi đàng hoàng ở bên đầu giường, khó có thể tin.
"Thanh niên hiến khúc kia, chính là Tuệ Mẫn nhắc tới Khương tiền bối sao? Hắn càng là cao thủ như thế!"
Trên bầu trời, Khương Ly nhắm mắt lại, hồi tưởng lại hành trình đi về phía tây của mình, tuy rằng không nỡ, nhưng nháy mắt sau, liền đem tâm tư đè xuống.
Một đường đi về phía tây, hắn thu hoạch không nhỏ.
Khương Ly không chỉ lĩnh ngộ Sinh Tử đạo lực mà ngay cả Diệt chi đạo lực cũng tìm thấy một ít da lông.
Hơn nữa, hắn còn sáng chế một thức đạo thuật: Người c·hết như đèn diệt!
"Bạch mã đông bắc lai, không yên quán song tiễn.
Khả liên mã thượng lang, ý khí kim thuỳ kiến.
Cận thì chủ tướng lục, trung dạ thương ư chiến.
Táng loạn tử đa môn, ô hô lệ như tản."
Bên trên hư không, trường phong kinh thiên, nhưng trường phong nọ thổi tới trước mặt Khương Ly, càn quỷ dị dịch ra một con đường.
Mà Khương Ly mặc dù vẫn cưỡi ngựa đọc thơ, nhưng đã không còn tâm tình trước đó.
"Quân La Thành, Thái Âm Hoàng Tuyền...sau khi hoàn thành việc đó, liền có thể rời khỏi Minh Thổ!"