Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 244: Thu Đồ Khảo Nghiệm

Chương 244: Thu Đồ Khảo Nghiệm


Khương Ly cầm lấy Huyền Nguyên Kỳ, đi tới trước mặt bức tượng băng màu đen.

Lại điều động Huyền Nguyên Kỳ, rút sạch Huyền Minh đạo lực bên ngoài tượng băng, thả thiếu nữ ra ngoài, nheo mắt nhìn hơn mười cây hắc bổng cắm ở trên người nàng, như có điều suy nghĩ.

Hắc bổng, rõ ràng là do một loại thần lực nào đó ngưng tụ mà thành, không phải Viễn Cổ Thần Linh không thể rút ra.

Hắn nâng tay lên, bên trong lòng bàn tay hiển hoá thần lực màu đen, cầm lấy hắc bổng, từng cái, từng cái rút ra ngoài.

Đợi sau khi rút xong hết thảy hắc bổng, vẻ thống khổ trên khuôn mặt thiếu nữ biến mất hoàn toàn, chỉ có điều, nàng vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, mà lại sinh mệnh khí tức trên người vô cùng yếu ớt, hầu như đã sắp dập tắt.

Khương Ly thử nghiệm dùng Sinh chi đạo lực độ vào trong cơ thể thiếu nữ, đáng tiếc, không có tác dụng.

Hắn vốn còn muốn từ trong miệng nàng hỏi một chút, Nghiệt Vân ca ca rốt cuộc là ai?

Nhưng e rằng tạm thời không thể làm được, đành dùng chân nguyên chế tạo ra pháp bào, giúp nàng mặc lên.

"Đa tạ đạo hữu!"

Chương Ngư hít sâu một hơi, cảm kích nhìn Khương Ly.

"Trong thời gian ngắn, chủ nhân của ngươi sẽ không thể thức tỉnh!"

Khương Ly trầm giọng nói.

"Lão phu biết rõ!"

Chương Ngư gật đầu thở dài, nhẹ nhàng phất tay một cái, thiếu nữ vô thanh vô tức biến mất, cũng không biết bị lão ta giấu đi chỗ nào, sau đó nói với Khương Ly.

"Muốn cứu tỉnh chủ nhân cần phải lấy được Tây Hải Đạo Tuyền. Lão phu phải đi trước, mong đạo hữu bảo trọng!"

Chương Ngư nói xong, lần nữa hướng về phía Khương Ly ôm quyền thi lễ, sau đó xoay người rời đi.

Khương Ly không đáp lời, đưa mắt nhìn đáy sông tĩnh lặng, trầm ngâm chốc lát cũng tung người bay lên mặt nước.

....

Thấy Khương Ly chui xuống đáy Quân La Minh Hà lại lông tóc không tổn hại, không ít Quỷ Vương đều chà chà khen ngợi, càng có mấy người tới gần muốn kết giao với hắn.

Nhưng Khương Ly chỉ cùng bọn họ qua loa vài câu, liền trở lại trên bờ, ngay cả họ tên cũng không thông báo.

Hắn thả Bạch Mã ra ngoài, Bạch Mã thấy chủ nhân bình yên vô sự, hí lên vui mừng, liên tục cọ lên người hắn, Khương Ly vuốt ve đầu Bạch Mã, trong lòng ấm áp.

So với đám Nghiệt Long, Hao Bá Thiên, chính mình mới thu nhận đầu nô bộc này tự hồ càng thêm nghe lời.

Trở mình nhảy lên Bạch Mã, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ngựa, cười nói

"Tiểu Bạch, đi thôi, chúng ta trở về Tam Sinh Quan!"

Ba tháng trôi qua, là thời điểm Khương Ly trở về ải thứ nhất của Tam Sinh Quan, thử thách Diệp Phàm, xem y có tư cách bái nhập môn hạ của mình hay không.

....

"Một quyền chi lực, năm vạn cân!"

Nghe lời đánh giá của phán quan kiểm tra, thanh niên mặt không hề cảm xúc, khoé môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Một quyền đánh ra năm vạn cân cự lực, đây chính là thành tích khảo hạch của y, nhưng y lại không hề phật lòng.

"Diệp Phàm một quyền chi lực, năm vạn cân. Cấp bậc, hạ đẳng!"

Tựa hồ chú ý tới nụ cười của thanh niên, phán quan kiểm tra nhíu nhíu mày, mà thanh niên lại khoan thai đi ra thao trường.

Phía sau lưng, càng vang lên vô số tiếng cười nhạo cùng châm chọc, nhưng y không thèm để ý.

"Năm vạn cân? Đường đường là tam phẩm Chân Vương lại chỉ có chút khí lực như vậy, còn không bằng một chút phàm cảnh võ tướng!"

"Hazz, phế vật kia đem bộ mặt Tam Sinh đệ nhất quan của chúng ta đều vứt sạch!"

"Nếu không phải Diêm La Vương khai ân, cho phép hắn tới Tam Sinh Quan chuộc tội, phế vật như hắn hơn nữa đã bị đày Uổng Tử Quỷ Thành làm khổ· d·ịch rồi!"

Thanh niên nọ chính là tội nhân đến Tam Sinh Quan lập công chuộc tội, Diệp Phàm.

Hôm nay là kỳ hạn mười năm mà y từng cùng Diêm La Ngũ Điện Diêm La Vương ước hẹn với nhau.

Khảo hạch, mỗi năm vào tháng ba, Tam Sinh Quan sẽ tổ chức một lần, mục đích là xác định thực lực của quỷ binh, dùng để đề bạt tướng lĩnh ưu tú.

Diệp Phàm vốn không quan tâm tới thành tích khảo hạch, cho nên từ mười năm trước, y đều là quỷ binh tầng thấp nhất, đối với việc trở thành quan tướng không hề hứng thú.

Phán quan kiểm tra khảo hạch yêu cầu y không được vọng động chân lực, không được sử dụng thần thông, rõ ràng có ý tứ muốn nhục nhã y, nhưng Diệp Phàm không thèm để ý.

Y nhàn đã đi ra thao trường, lại phát hiện ở ngoài cửa doanh, đứng thẳng một người một ngựa, giống như cười không phải cười nhìn mình.

Vừa thấy người nọ, sắc mặt Diệp Phàm lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ, hành lễ:

"Diệp Phàm bái kiến tiền bối!"

Chờ đợi ở ngoài cửa doanh tự nhiên là Khương Ly và Bạch Mã.

"Không chấp nhặt với kẻ yếu, không thích tranh đấu tàn nhẫn, tâm cảnh không tệ..."

Khương Ly than thở một câu nhàn nhạt, chuyện xảy ra ở thao tường, hắn tuỳ ý liếc một cái liền hiểu rõ toàn bộ.

"Tiếp đó, chính là khảo nghiệm..."

Khương Ly còn chưa dứt lời, đã thấy bên ngoài cửa doanh, có một người đàn ông mập mạp hớt hải chạy tới, là Mộng Vô Nhai.

Mộng Vô Nhai vừa xuất hiện, trực tiếp đem lời nói của Khương Ly đánh gãy, biểu hiện hoang mang.

"Tiểu Diệp Tử, việc lớn không tốt. Hôm nay là ngày cuối cùng ngươi đi lính. Phong Lôi đạo nhân lại tới nữa rồi. Lần này thái độ của hắn cực kỳ kiên quyết, e sợ từ chối không xong..."

Diệp Phàm nghe được tên của Phong Lôi đạo nhân, vẻ mặt lạnh xuống, đứng lên vỗ rót tro bụi trên người.

Mà Mộng Vô Nhai phát hiện Khương Ly cũng ở đây, hơi sững sờ.

"Tiểu lão huynh, vì sao ngươi cũng tới? Là tới thu Tiểu Diệp Tử làm đồ đệ sao? Nếu như vậy thì hãy mau mau rời đi. Phong Lôi đạo nhân hôm nay cũng muốn thu Tiểu Diệp Tử làm đồ đệ..."

"Mộng đại ca, không cần nói, ta đi từ chối Phong Lôi đại đạo nhân. Diệp mỗ cả đời không bái thiên, không bái điện, chỉ bái cha mẹ, chỉ bái Khương tiền bối. Ta sẽ không làm đồ đệ của Phong Lôi đạo nhân!"

Nói đến đây, Diệp Phàm ngạo nghễ nói:

"Phong Lôi đạo nhân coi trọng ta, Diệp mỗ rất cảm kích, nhưng thu đồ đệ vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện. Nếu hắn ép buộc ta, như vậy, ta đối với hắn không phải cảm kích mà là cừu hận. Tiền bối đợi chút, vãn bối đi giải quyết một chút phiền phức, sau đó sẽ trở lại tiếp nhận thử thách..."

Diệp Phàm nhanh chân bước ra, không quá kiêng kỵ cái gọi là Phong Lôi đạo nhân.

"Người này không tệ, hắn có tư cách thoát khỏi thân phận giun dế!"

Khương Ly lần thứ hai gật gật đầu, ánh mắt loé lên tinh quang.

....

Phong Lôi đạo nhân là cao thủ hàng đầu ở Minh Thổ, tu vi Quỷ Đế trung cấp, kiêm tu phật đạo, thực lực bất phàm.

Trong cung điện, Phong Lôi đạo nhân nhàn nhã thưởng thức linh trà, bên người lão có hai tên cấp chín Quỷ Vương đồng dạng thưởng trà, cùng Phong Lôi đạo nhân nói chuyện phiếm.

Hai tên cấp chín Quỷ Vương nọ chính là thủ tướng của ải thứ nhất Tam Sinh Quan.

Thưởng trà luận đạo mấy câu, hai tên cấp chín Quỷ Vương không khỏi đối với kiến thức của Phong Lôi đạo nhân tâm phục khẩu phục.

Lão thường thường tuỳ ý chỉ điểm vài câu, liền khiến cho bọn họ tự nhiên hiểu ra, giải quyết tu luyện nan đề.

"Phong Lôi tiền bối đối với đại đạo lĩnh ngộ cực sau, Ngưu mỗ thán phục!"

Trong hai người, một tên Quỷ Vương hình thể hơi mập, sau khi giải quyết xong nan đề, đối với Phong Lôi đạo nhân khen ngời không dứt.

Mà một tên Quỷ Vương khác họ Mã, dáng dấp gầy gò, tính tình quái gỡ, nhưng sau khi hướng về phía Phong Lôi đạo nhân đưa ra nghi vấn, nhận được giải đáp chuẩn xác, càng hiếm thấy lộ ra vẻ kính nể, tương tự đối với Phong Lôi đạo nhân ôm quyền.

"Tiền bối đại tài, trăm nghe không bằng một thấy!"

"Đâu có đâu có, hai vị khen nhầm rồi!"

Ngoài miệng đáp lời như vậy, nhưng trong lòng Phong Lôi đại nhân thì đắc ý dào dạt.

Bàn về đấu pháp, trình độ của mình không cao, nhưng nếu ngồi xuống đàm đạo, sợ rằng Quỷ Vương cao cấp cũng không sánh nổi lão.

Trên đời có một loại người, miệng nở hoa sen, một lời đẩy lùi ba quân, tài hùng biện vô song, Phong Lôi đạo nhân hiển nhiên là loại người như vậy.

"Nghe nói, Phong Lôi tiền bối tới Tam Sinh Quan là vì thu một gã quỷ binh làm đồ đệ?"

Quỷ Vương họ Ngưu đối với truyền ngôn gần đây, cảm thấy khá hứng thú.

"Đúng vậy! Tên tiểu bối kia không phải quỷ binh phổ thông. Kẻ này thiên phú cực cao, sớm muộn có thể thành Đế vị. Lão phu thu hắn ba lần, ba lần đều bị cự tuyệt. Hôm nay là lần thứ bốn, cũng là một lần cuối cùng..."

Nói đến đây, Phong Lôi đạo nhân trầm mặc, ý uy h·iếp không cần nói cũng biết.

Nếu Diệp Phàm tiếp tục cự tuyệt, như vậy, lão e rằng muốn dùng chút thủ đoạn, t·rừng t·rị tên thanh niên cao ngạo này một chút.

"Cái gì? Phong Lôi tiền bối đại danh lan xa, là quỷ binh gì không biết tốt xấu, lại dám từ chối ý tốt của ngươi ba lần?"

Ngưu Quỷ Vương và Mã Quỷ Vương đều vô cùng kinh ngạc.

"Người kia các ngươi hẳn là hơi nghe thấy, còn nhớ mười năm trước, có một thanh niên lấy tu vi tam phẩm Chân Vương đại náo Minh Thổ sao?"

"Thì ra là hắn, lấy tu vi tam phẩm Chân Vương đại bại mấy tên cấp tám, cấp chín Quỷ Vương, thiên phú kinh người. Ngay cả Diêm La Vương cũng khen không dứt miệng, khó trách Phong Lôi tiền bối coi trọng hắn như thế!"

Ngưu Quỷ Vương lộ ra vẻ chợt hiểu, nhưng Mã Quỷ Vương thì lại khinh thường chế giễu nói.

"Thiên phú cao thì đã làm sao, tâm tính quá mức kiêu ngạo, từ chối bái Phong Lôi tiền bối làm thầy, thực sự không biết điều. Hôm nay, nếu hắn dám tiếp tục từ chối ý tốt của Phong Lôi tiền bối, cũng không cần tiền bối ra tay, Mã mỗi nguyện ý thay ngài, giáo huấn hắn một trận!"

"Đâu có đâu có sao dám làm phiền Mã tướng quân ra tay ..."

Phong Lôi đạo nhân khách khí nói nhưng trong lòng càng thêm đắc ý .

Trong lúc ba người đang nói chuyện phiếm, Diệp Phàm thần sắc lạnh nhạt tiến vào đại điện.

Vừa vào trong điện, nhìn một tên Quỷ Đế, hai tên Quỷ Vương cấp cao, hắn chỉ chấp tay thi lễ, chứ không bái.

"Hừ, thằng nhãi ranh vô lễ! Chỉ là quỷ binh, nhìn thấy chúng ta vì sao không bái?"

Mã Quỷ Vương không thích, muốn xuất thủ giáo huấn Diệp Phàm, lại bị Phong Lôi đạo nhân ngăn cản.

Chương 244: Thu Đồ Khảo Nghiệm