Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 246: Truyền Tống Thu Đồ Đệ

Chương 246: Truyền Tống Thu Đồ Đệ


Bên trên một ngọn núi cách Tam Sinh Quan chừng vạn dặm, Khương Ly cưỡi ngựa trắng hạ xuống đỉnh núi, hồi lâu sau, Diệp Phàm mới thở hồng hộc đuổi tới nơi.

"Sư tôn, ngươi thật nguyện ý thu ta làm đồ đệ?"

Diệp Phàm vẫn không tin tưởng lắm, giống như còn chưa thử thách nha.

Y cũng không biết, chính mình từ lâu đã thông qua thử thách.

Khương Ly khảo nghiệm, chính là phẩm tính.

Đối với câu hỏi của Diệp Phàm, Khương Ly cười không nói, hắn dần dần nhiễm phải bệnh chung của lão đạo sĩ, lão hoà thượng, ưa thích cố lộng huyền hư.

"Nếu đã thu ngươi là đồ đệ, như vậy thân phận của vi sư cũng phải nói rõ cho ngươi. Vị sư đạo hiệu là Đông Ly, xuất thân từ Lạc Thần Tông ở Kiêu Dương Vực Việt quốc, ân sư Lạc Trường Tử. Ngoài ra vi sư còn bái lạy thêm một vị ân sư khác là Hoang Cổ Thánh Nhân, sư thừa Lưỡng Nghi Tông. Mà tên tục của ta thì là Khương Ly!"

Ngữ khí của Khương Ly vô cùng bình thản, nhưng lời nói rơi vào trong tai Diệp Phàm lại làm cho sắc mặt của y đại biến.

"Hoang Cổ Thánh Nhân, sư tôn càng là đệ tử của Hoang Cổ Thánh Nhân..."

Diệp Phàm sững sờ tại chỗ.

Y biết rõ thực lực của Khương Ly vô cùng khủng bố, là cường giả quát tháo Đông Hoang, lại không nghĩ tới, lai lịch của hắn cũng lớn như vậy.

Lạc Thần Tông, Diệp Phàm chưa từng nghe qua, nhưng Hoang Cổ Thánh Nhân, quả thực giống như sấm nổ bên tai.

Hoang Cổ Thánh Nhân là ai, chính là Hoang Cổ Giới tuyên cổ đệ nhất nhân, là vị Thánh Nhân đầu tiên và duy nhất của Hoang Cổ Giới từ xưa đến nay.

Toàn bộ thiên địa từng đi ra vô số cường giả thanh danh hiển hách, tuy nhiên, ngay cả những đại năng chế bá một thời đại giống như Tứ Hoang Tổ Đế, cũng không sánh nổi Hoang Cổ Thánh Nhân.

Chính mình bái Khương Ly làm thầy, chẳng phải nói đã trở thành Thánh Nhân môn đồ rồi?

"Sư tôn, không biết tu vi của ngài là gì?"

Diệp Phàm nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng hỏi.

"Tu vi của ta là gì, thì liên quan gì tới ngươi?"

Khương Ly cười mắng y một câu, cảm giác lời của mình cùng lời của ân sư Lạc Trường Tử năm xưa rất giống nhau.

....

Thiếu niên Khương Ly: "Sư tôn, ngươi nói chính mình một bàn tay có thể đánh cho Chân Nhân lão quái tè ra quần, chẳng lẽ ngươi cũng là Chân Nhân cường giả?"

Lạc Trường Tử: "Khụ khụ, Chân Nhân cái khỉ khô, tiểu tử thối, từ nay về sau không nên hỏi vấn đề như vậy, tu vi của lão tử liên quan c·h·ó gì tới ngươi?"

....

Diệp Phàm nghe vậy, có chút xấu hổ, không dám hỏi thêm.

"Ngươi bái ta làm thầy, như vậy liền xem như đệ tử của Lạc Thần Tông cùng Lưỡng Nghi Tông. Ở Lạc Thần Tông, vi sư chính là Thái Thượng trưởng lão, mà ngươi thì là đệ tử chân truyền. Ở Lưỡng Nghi Tông, vi sư xem như đệ tử đời thứ ba mà ngươi là đệ tử đời thứ tư!"

Khương Ly thản nhiên nói.

"Xin hỏi sư tôn, Lạc Thần Tông là ở Kiêu Dương Vực Việt quốc, vậy Lưỡng Nghi Tông thì ở đâu?"

Diệp Phàm hiếu kỳ hỏi.

"Lưỡng Nghi Tông không ở Hoang Cổ Giới?"

Khương Ly đáp.

"Không ở Hoang Cổ Giới, chẳng lẽ là..."

Diệp Phàm hít vào một hơi khí lạnh.

"Đúng vậy, Lưỡng Nghi Tông ở Chân Giới!"

Khương Ly hờ hững đáp, để Diệp Phàm vừa kh·iếp sợ vừa kính nể.

"Theo truyền thống của Lạc Thần Tông, mỗi lần thu nhận đệ tử, sư tôn cần dẫn đệ tử đi đá tông, đoạt lấy bảo vật xem như quà bái sư. Về phần truyền thống của Lưỡng Nghi Tông, sư tôn cần hao tổn đạo hạnh, ngưng tụ ra Lưỡng Nghi Tinh, trợ giúp đệ tử tu luyện!"

"Đạo của ta còn chưa thành, tạm thời chưa thể ngưng tụ ra Lưỡng Nghi Tinh tặng cho ngươi, liền truyền dạy công pháp của Hoang Cổ sư tôn cho ngươi đi."

Khương Ly nhấc chỉ điểm về phía mi tâm của Diệp Phàm, truyền thụ cho y Hoang Cổ Kinh.

Hoang Cổ Kinh và Bại Thiên Quyết là hai môn công pháp chí cao làm nên danh tiếng của Hoang Cổ Thánh Nhân.

Tuy nhiên, Khương Ly đã tu luyện Bất Diệt Chân Kinh, nên không dự định tiềm tu Hoang Cổ Kinh. Đem nó truyền thụ cho đồ đệ mình, tương đối hợp lý.

Diệp Phàm nhắm chặt hai mắt, tinh tế nghiền ngẫm Hoang Cổ Kinh, chỉ thấy công pháp vô cùng cao thâm, vượt xa công pháp mà y tu luyện trước đây vô số lần, vẻ mặt trở nên vô cùng rung động.

Khương Ly tiếp tục lên tiếng:

"Chuyện đá tông là việc nhất thiết phải làm. Có điều, vị sư không quá quen thuộc với Minh Thổ, cũng không rõ Minh Thổ có thứ tốt gì để c·ướp, nên đợi sau khi trở về Đông Hoang, vi sư sẽ dẫn ngươi đi đá tông"

"Đá tông?"

Sắc mặt Diệp Phàm âm thầm cổ quái, không nghĩ tới, trên đời còn có truyền thống thu đồ đệ kỳ hoa như vậy.

"Lúc trước ngươi tên Diệp Tiếu, đạo hiệu là Kiếm Mục, nhưng hôm nay đã cải danh thành Diệp Phàm, cũng cần có một đạo hiệu mới. Để vi sư ngẫm chút, nên ban tặng cho ngươi đạo hiệu gì!"

Khương Ly chợt nghĩ tới, chính mình tới Minh Thổ là để cảm ngộ Tử Vi Đấu Số Kinh...

"Tốt, vi sư liền ban tặng đạo hiệu cho ngươi là Tử Đấu đi!"

"Tử Đấu?"

Diệp Phàm nhíu nhíu mày, không hiểu vì sao Khương Ly lại lấy cho hắn đạo hiệu như thế.

Y cũng không biết, danh tự này ở vô số năm sau, sẽ có uy danh khủng kh·iếp cỡ nào.

Thời điểm đó, Diệp Phàm ma uy kinh thế, một chưởng đánh nát một phương thượng đẳng Kiếp vực.

"Bổn toạ Tử Đấu, tới đây diệt giới!"

Diệp Phàm khi đó lạnh lùng nói như vậy.

....

Đa Bảo Tông nằm ở phía bắc của Đông Hoang, bên trong một toà võ vực gọi là Kim Tiền.

Võ vực có tên gọi kỳ lạ như thế, cũng không biết là người nào đặt cho, chỉ biết, Kim Tiền Võ Vực đã tồn tại vô cùng lâu, phải truy cứu tới thời kỳ thượng cổ.

Bên ngoài sơn môn của Đa Bảo Tông, có hai người thanh niên trẻ tuổi đạp không mà tới, một thanh niên mặc áo bào trắng, một thanh niên mặc áo bào tím.

Hai thanh niên nọ tự nhiên là Khương Ly và Diệp Phàm mộ danh mà tới.

Nghe đồn, Đa Bảo Tông tuy rằng chỉ là một cái Chân Vương thế lực, nhưng đệ tử trong tông ưa thích thu thập thiên hạ bảo vật, tu vi càng cao, thu thập bảo vật càng quý giá.

Khương Ly cũng bởi vì nghe được tin tức như vậy, mới dẫn theo Diệp Phàm chạy tới đá tông.

Đa Bảo Tông cũng không phải là thế lực đầu tiên bị hắn c·ướp mà là thế lực thứ hai.

Thế lực đầu tiên gặp xui xẻo chính là Tà Phật Tự.

Tà Phật Tự là ngôi chùa mạnh nhất Tà Phật Châu, nắm giữ bảo vật vô số.

Năm xưa, Khương Ly tới là để biện phật.

Nhưng hiện tại, hắn đến là để c·ướp đồ, vẻn vẹn ba đỉnh liền đập nát Đại Hùng Bảo Điện, Tà Phật Tôn Giả không thể không dâng lên một viên Cửu Chuyển Linh Đan, lấy tiền tiêu tai.

Mà tiện thể, Khương Ly cũng đem mỏ Thiên Đạo khoáng ở chân Tà Phật Sơn móc rỗng, thu hoạch được chồng chất như núi Thiên Đạo khoáng thạch, nhưng tạm thời chưa kịp tinh luyện.

Đa Bảo Tông là đệ nhất tông môn ở Kim Tiền Võ Vực, thế lực tự nhiên không nhỏ.

Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là thực lực bên ngoài.

Căn cứ vào cảm giác của Khương Ly, bên trong Đa Bảo Tông ẩn nấp ba đạo Đế cảnh khí tức, t·ang t·hương cổ lão, tựa hồ đang ngủ say.

"Lại là lão quái dựa vào Tị Thiên Quan sống từ thời cổ đến nay. Không nghĩ tới, nho nhỏ Đa Bảo Tông càng ẩn núp ba tên Cổ Chi Đế Quân. Chẳng qua là một cái Vương cấp thế lực, lại có nội tình như vậy sao?"

"Khó trách, Đa Bảo Tông sưu tập rất nhiều bảo vật, lại không có lão quái nào mon men đến gây sự"

Thần niệm của Khương Ly quét qua cấm địa của Đa Bảo Tông, thấy được ba bộ hoả quan, trong mỗi một bộ quan tài đều đang ngủ say một tên Đế cảnh lão quái.

Hoả quan nọ gọi là Tị Thiên Quan, là một loại bảo vật đặc sắc trong võ giới.

Tị Thiên Quan cũng phân chia cấp bậc.

Tị Thiên Quan cấp thấp, ẩn chứa khi thiên chi lực rất ít, chỉ có thể để cho võ giả bình thường sử dụng.

Võ giả nằm ở trong Tị Thiên Quan có thể lừa gạt Thiên Đạo, nhục thân không hỏng, sinh cơ không tiêu tan.

Nhưng một khi tiến vào Tị Thiên Quan, liền không thể tuỳ tiện rời khỏi quan tài, tương đối bất tiện.

Mà ba tên Đế cảnh lão quái của Đa Bảo Tông sử dụng Tị Thiên Quan tựa hồ cực kỳ cao cấp, ẩn chứa lượng lớn khi thiên chi lực.

Được rồi, Tị Thiên Quan cái gì không quan trọng.

Đi gây sự liền không cần lãng phí thời gian.

Rầm rầm rầm!

Khương Ly lấy ra Luyện Huyết Đỉnh, hướng về phía hộ sơn đại trận của Đa Bảo Tông đập ba phát.

Đây là truyền thống tốt đẹp của Lạc Thần Tông.

Trước lúc khi nam phách nữ, phải nện tông môn đối phương ba lần, đem tất cả cường giả của đối phương đều kêu đi ra.

Kết quả, toàn bộ Đa Bảo Tông trực tiếp bị Khương Ly nện cho trời long đất lở, kinh hồn táng đảm.

Đồ đần cũng nhìn ra được, lúc Khương Ly nện hộ sơn đại trận, sử dụng tu vi cường hãn cỡ nào.

Người kia là thất phẩm Đế Quân sao?

Là bát phẩm Đế Quân sao?

Là cửu phẩm Đế Quân sao?

Hay là cao hơn!

Ba tên Đế Quân của Đa Bảo Tông đâu còn lòng dạ thanh thản ngủ say, trực tiếp bị đập cho tỉnh giấc!

"Không tốt! Có người đang đập hộ sơn đại trận! Người tới rất mạnh, mạnh đến đáng sợ!"

"Chân nguyên khí tức thật khủng kh·iếp! Hắn tiện tay biểu lộ ra chân nguyên, thế mà vượt qua 10,000 đạo! Mà lại 10,000 đạo chân nguyên rõ ràng không phải cực hạn của hắn! 10,000 đạo chính là giới hạn chân nguyên của Chuẩn Thánh! Hắn chẳng lẽ là Chuẩn Thánh đại năng?"

"Đa Bảo Tông bé bằng hạt vừng như chúng ta, tại sao lại chọc tới một gã Chuẩn Thánh! Mau mau thỉnh tội, mau mau chạy ra thỉnh tội!"

Kết quả là...

Khương Ly thậm chí còn chưa kịp đá tông, toàn bộ mấy vạn đệ tử Đa Bảo Tông, dưới sự dẫn đầu của ba tên lục phẩm Đế Quân, chỉnh chỉnh tề tề quỳ gối ở bên ngoài sơn môn, nghênh đón hai thầy trò bọn họ.

Nhất là ba tên Đế Cảnh lão quái, thế mà từng người cởi trần, lưng đeo dây mây, rõ ràng là muốn cho Khương Ly chịu đòn nhận lỗi.

"Xin tiền bối thứ tội! Chỉ cần tiền bối thả Đa Bảo Tông ta một con đường sống, dù là bất cứ điều kiện gì Đa Bảo Tông đều sẽ đáp ứng!"

Ba tên Đa Bảo Tông Đế Quân đầy mặt cầu xin, khóc lóc thỉnh cầu nói.

Chương 246: Truyền Tống Thu Đồ Đệ