Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 255: Chính Mình Gặp Nhau Nở Nụ Cười

Chương 255: Chính Mình Gặp Nhau Nở Nụ Cười


Khuôn mặt Khương Ly hiện lên vẻ cổ quái.

Mấy đoạn văn vừa rồi tiết lộ thông tin tựa hồ không đơn giản. Chẳng những kể rõ lịch sử sâu xa của Tam Hoang Phái, còn nhắc tới Man Hoang Thiên Đạo Hồn.

Không nghĩ tới, tiểu hồ ly thế mà từng cứu tính mạng của sơ đại chưởng môn Tam Hoang Phái, Tam Hoang thượng nhân.

Không nghĩ tới, Tam Hoang thượng nhân thật là trong truyền thuyết Chưởng Niệm Đại Đế.

Không nghĩ tới, chỉ cần là chưởng môn của Tam Hoang Phái, sau khi nghe được đoạn văn trên còn muốn đi Man Hoang Cổ Địa, hướng về phía tiểu hồ ly dập đầu bái lạy.

"Tiểu hồ ly, lúc ngươi còn làm Thiên Đạo Hồn của Man Hoang, đã từng cứu qua một tên Chuẩn Thánh tên là Sở Huyền Tử sao?"

Khương Ly dò hỏi tiểu hồ ly trong Lạc Thần Giới.

"Không nhớ rõ..."

Tiểu hồ ly tựa hồ từng bị trong thương nên từ lúc thần phục Khương Ly đến nay, ký ức thiếu sót rất nhiều, quên mất cũng không kỳ quái.

"Man Hoang còn có Thiên Đạo Hồn khác nữa không?"

"Không có, chỉ một mình ta nha, chủ nhân không biết hả?"

Tiểu hồ ly khó hiểu hỏi.

"A, vậy thì đúng là ngươi! Năm đó, người cứu được Sở Huyền Tử chính là ngươi! Ngươi có biết. Ta càng vô duyên vô cớ trở thành chưởng môn của Tam Hoang Phái, Sở Huyền Tử là tổ sư của Tam Hoang Phái. Hắn ra lệnh cho ta dập đầu với ngươi nha..."

Khương Ly có chút không biết nói gì cho phải.

"Đáng giận! Sở Huyền Tử là ai! Giống như từng nghe qua, nhưng không nhớ rõ! Hừ! Hắn lại dám mệnh lệnh chủ nhân dập đầu cho nô tì! Hắn lại muốn cho nô tì đeo lên tiếng xấu khi dễ chủ nhân! Đáng giận đáng giận đáng giận, nô tì không cho phép chủ nhân dập đầu với ta! Nếu chủ nhân làm như vậy, nô tì sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với chủ nhân, chỉ có thể t·ự v·ẫn tạ tội?"

Nghiêm trọng như vậy?

Không dập đầu là được nha!

Khương Ly xấu hổ hỏi:

"Khụ khụ, ta còn chưa hỏi, tên của ngươi là gì?"

"Ta là Tam Hoang nha? Chủ nhân không nhớ hả? Đây là tên mà chủ nhân đặt cho ta mà!"

Tiểu hồ ly càng khó hiểu nói.

"Hả? Ngươi cũng tên là Tam Hoang...vậy thì thật là trùng hợp, không, không phải trùng hợp mà là một loại nhân quả nào đó! Có điều, thật là ta đặt tên cho ngươi sao? nhưng ta hiện tại mới biết tên của ngươi nha?"

Khương Ly cau mày nói, hắn cũng không cảm thấy Tam Hoang đang lừa mình, bởi vì thời điểm hắn thu phục tiểu hồ ly, tiểu hồ ly không chút do dự liền nhận chủ với hắn. Hắn vốn còn cho rằng, bởi vì chính là Hoang Tộc Hoang Thần, bây giờ xem ra, tựa hồ cũng không phải.

"Ừm! Chính miệng chủ nhân đặt tên cho Tam Hoang nha. Mặc dù trí nhớ của nô tì không cao, không nhớ rõ chủ nhân đặt tên cho ta lúc nào, đại khái là rất nhiều năm trước. Nhưng nô tì còn nhớ lời nói lúc đó của chủ nhân. Mặc dù không nhớ đầy đủ..."

Thế là tiểu hồ ly lần đầu tiên đem một đoạn ký ức cổ lão có liên quan tới Khương Ly nói cho hắn.

Trước kia, nàng còn tưởng chủ nhân vẫn nhớ kỹ chuyện cũ, nên không hề đề cập tới.

Bây giờ xem ra, chủ nhân tựa hồ cũng giống nàng, mất đi trí nhớ.

"Ta gọi Nghiệt Vân, là Hoang tu, cũng không phải Hoang tu!"

"Ta nhìn cũng không phải sâu kiến mà là đang chờ đợi, chờ đợi một trận cùng phàm điểu gặp nhau. Không, lần này không phải là phàm điểu, cũng có khả năng là người. Đây là một trận ngược dòng tìm hiểu. Gió lớn có thể thổi đi giấy trắng, nhưng không thể thổi đi một đầu phàm điểu, đạo vốn là nghịch..."

"Mở mắt, nhắm mắt, nhắm mắt, mở mắt, ta vẫn luôn nghĩ, bốn mươi tám cái Luân Hồi phía trước, hắn từ đầu đến cuối không nhìn thấy ta, hẳn là bởi vì, ta không muốn nhắm mắt lại, như vậy, liền không cách nào tiếp tục mở ra..."

"Ngươi muốn ta đặt tên cho ngươi? Chuyện đặt tên, ta không quá am hiểu...Ừm, liền gọi là Tam Hoang đi, cái tên ấy, vừa lúc chính là một vòng Luân Hồi viên mãn của ngươi..."

"Ta phải đi, đợi đến khi dị tượng Hoang Thần Chiến Thiên lần thứ bảy xuất hiện, ta sẽ trở về, mang ngươi rời khỏi Man Hoang..."

Khương Ly chấn kinh!

Hiện giờ, hắn đã không còn tâm tình đi nghe những lời tiếp theo của Tam Hoang thượng nhân.

Bởi vì hắn cảm thấy, những bí ẩn của Tam Hoang Phái nọ, còn không kinh người bằng lời nói của tiểu hồ ly nhà mình.

Nghiệt Vân! Lại là cái tên này! Đây là lần thứ mấy cái tên Nghiệt Vân xuất hiện trên con đường tu đạo của hắn!

Nghiệt Vân rốt cuộc là ai?

"Ta nhìn cũng không phải sâu kiến mà là đang chờ đợi, chờ đợi một trận cùng phàm điểu gặp nhau..."

Gặp nhau, chẳng lẽ nói là loại gặp nhau mà hắn từng suy đoán kia?

Cho tiểu hồ ly đặt tên Tam Hoang, là bởi vì cái tên đó là một vòng Luân Hồi Viên mãn của nó, chẳng lẽ nói...

Khi dị tượng Hoang Thần Chiến Thiên lần thứ bảy xuất hiện, Nghiệt Vân sẽ trở về...

Đúng, Nghiệt Vân khả năng cao là chủ nhân chân chính của tiểu hồ ly.

Mà chính mình thì là Hoang Thần đời thứ bảy!

Thời điểm hắn kế nhiệm Hoang Thần, chính là lúc mà dị tượng Hoang Thần Chiến Thiên lần thứ bảy xuất hiện.

Hơn nữa, khi đó, hắn cũng tự xưng mình là Nghiệt Vân...

Đây rõ ràng không phải trùng hợp!

Chờ chút! Nghiệt Vân đợi bốn mươi tám cái Luân Hồi!

Khương Ly đột nhiên biến sắc, hoá thành một đạo lưu quang xông ra Man Hoang Sơn, đứng ở trên đỉnh núi nhìn vọng xuống.

Man Hoang Sơn chính là ngọn núi lửa thứ bốn mươi chín của Tam Hoang Phái.

Chung quanh còn có bốn mươi tám ngọn núi lửa khác, phía trên từng ngọn núi lửa có rất nhiều đệ tử Tam Hoang Phái mở động phủ.

"Bốn mươi tám ngọn núi, bốn mươi tám cái Luân Hồi, bốn mươi tám đời tông chủ tiến vào Man Hoang Sơn địa cung! Hẳn là..."

Xuỳ!

Khương Ly lắc người rời khỏi Man Hoang Sơn, bay tới một ngọn núi lửa bên cạnh, tên là Hoả Diễm Sơn, trực tiếp chui vào trong lòng núi.

Hắn muốn tìm xem bên trong lòng núi của Hoả Diễm Sơn, có tồn tại Luân Hồi chứng cứ hay không?

Đáng tiếc, bên trong lòng Hoả Diễm Sơn không có cái gì.

Nhưng khi Khương Ly đem tất cả Luân Hồi lực lượng điệp gia lên Thiên Nhân Pháp Mục, tiếp tục nhìn về phía lòng núi.

Hắn rốt cuộc thấy được dấu vết mà Luân Hồi đã đi qua lưu lại.

Liền tựa như ở cái Luân Hồi phía trước, Hoả Diễm Sơn cũng không phải bộ dáng như bây giờ, nơi đây tựa hồ từng tồn tại một cái địa cung ở bên trong lòng núi.

Một toà địa cung tương tự với cung điện ở Man Hoang Sơn.

"Đây mới là....Nhân Quả Luân Hồi sao!"

"Nếu đây là lần Luân Hồi thứ bốn mươi chín, Nghiệt Vân đợi được ta chưa?"

Khương Ly như có điều suy nghĩ.

Đứng trên Hỏa Diễm Sơn, Khương Ly sững sờ thật lâu.

Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn khoảng cách Luân Hồi gần đến vậy, nhìn thấy một chính mình khác ở thời không song song khác.

Bốn mươi tám cái Luân Hồi, bốn mươi tám ngọn núi lửa, có lẽ không phải trùng hợp!

Khương Ly tựa hồ thu được một loại đốn ngộ nào đó, rất nhiều chỗ liên quan tới Luân Hồi mà trước kia hắn không hiểu, hiện tại trở nên thông suốt, cảm ngộ càng thêm sâu sắc.

Nếu hắn đem vị trí Luân Hồi thời không hiện tại, thiết lập là cái Luân Hồi thứ bốn mươi chín, thì Luân Hồi vết tích ở Hoả Diễm Sơn, hẳn là ở cái Luân Hồi thứ bốn mươi tám di lưu đến nay, thời không nhân quả có quan hệ trước sau.

Bên trong những Luân Hồi vết tích ấy, Khương Ly nhận ra một đạo khí tức vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đó là khí tức của Nghiệt Vân!

Trừ Man Hoang Sơn ra, bốn mươi tám ngọn núi lửa khác, mỗi một toà đều có vết tích mà Nghiệt Vân từng ở lại.

Những vết tích kia cũng không tồn tại ở thời không hiện giờ mà là tồn tại ở những thời không song song khác.

Ánh mắt Khương Ly lộ ra một tia hồi ức.

Hắn nhớ kỹ, lần thứ nhất gặp phải Nghiệt Vân là ở thời khắc Man Hoang Cổ Địa đại loạn.

Khi đó, hắn gặp phải một tên địch nhân gọi là Bạch Lộc Thú Đế, trong tay đối phương nắm giữ một cái quan tài, bên trên khắc hai chữ Nghiệt Vân.

Lúc đó, bên trong quan tài càng ẩn giấu một đầu Quy Khư Cổ Yêu!

Mà đầu Quy Khư Cổ Yêu nọ chính là Nghiệt Vân.

Nghiệt Vân được Bạch Lộc Thú Đế thả ra khỏi quan tài, ý nghĩ của lão là muốn mượn lực lượng của Nghiệt Vân chém g·iết Khương Ly.

Ban đầu, ý thức của Nghiệt Vân không rõ, cũng muốn xuất thủ diệt sát hắn.

Nhưng sau đó, y cảm giác được khí tức Quy Khư trên người hắn, liền dừng tay, cũng lập tức tan thành mây khói.

Mà thời khắc cuối cùng trước khi Nghiệt Vân tan thành mây khói, hai mắt của y bỗng nhiên khôi phục thanh minh, hướng về phía Khương Ly nở nụ cười.

Giống như hiểu thấu, giống như hiểu rõ, giống như hài lòng, giống như vui mừng, giống như đạt thành tâm nguyện..

Khương Ly vĩnh viễn sẽ không quên, nụ cười của Nghiệt Vân năm đó.

Nụ cười ấy, tựa như là quá khứ và tương lai của cùng một người đối mặt với nhau, tựa như chính mình ở thời không khác, đang cùng chính mình gặp nhau mà mỉm cười.

Chương 255: Chính Mình Gặp Nhau Nở Nụ Cười