Chương 261: Muốn Ngu Xuẩn, Mọi Người Cùng Một Chỗ Ngu!
Hắn không ngăn cản Sở Dương ngu xuẩn ứng chiến, mà là ở thời khắc Sở Dương vốn nên phải c·hết, mấy lần âm thầm xuất thủ bảo hộ tính mệnh của lão.
Không ai phát giác được Khương Ly cứu viện!
Cho nên rất nhiều người đều không hiểu, chỉ là Ngọc Mệnh đỉnh cao Sở Dương, vì sao nhiều lần sắp bị đ·ánh c·hết, đều sẽ biến nguy thành an, trọng thương sống đến cuối cùng.
"Phế vật! Bốn ngươi các ngươi đều là phế vật! Bốn tên nửa bước Chân Nhân vây công một tên Ngọc Mệnh đỉnh cao, một nén nhang đều không thể g·iết c·hết hắn! Còn để hắn cầm tới 31 điểm công kích hữu hiệu! Các ngươi quả thực đang làm mất mặt Nguyên Hà Tông!"
Vòng hỗn chiến thứ tư kết thúc, bên trên bàn tiệc của Nguyên Hà Tông, lập tức truyền đến tiếng mắng chửi. Người mắng chửi chính là đại trưởng lão của Nguyên Hà Tông, một tên nhị phẩm đỉnh cao lão quái, bị mắng thì là bốn tên nửa bước Chân Nhân thất thủ kia.
Một bên khác, trên bàn tiệc của Tam Hoang Phái thì hoàn toàn tĩnh mịch.
Không ai lên tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên huyết hồng, đồng loạt nhìn chằm chằm Sơ Dương đang bị khiêng xuống ở trên cáng cứu thương.
Sở Dương rõ ràng trọng thương sắp c·h·ế·t, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn ràng chống đỡ lấy một hơi sau cùng, trong ánh mắt lộ ra vẻ vinh quang.
"Ta...không...không làm...mất mặt Tam Hoang Phái...chờ ta c·h·ế·t rồi...nhớ đem ta mai táng..ở Tam Hoang Sơn..."
Nhìn thấy Sở Dương sắp tắt thở, từng tên môn đồ Tam Hoang Phái đều vây quanh lão, thi triển bản lĩnh, muốn đem Sở Dương cứu trở về.
Nhưng bọn họ không có bản lĩnh kia, cứu sống một người sắp hồn phi phách tán. Coi như hai tên Chân Nhân cảnh phó tông chủ, cũng bất lực.
"Vì sao hắn biết rõ mình chắc chắn phải c·h·ế·t, vẫn còn muốn lên sàn..."
Sắc mặt Lan U Nhược lộ ra vẻ rung động, không hiểu.
Ở trên thân Sở Dương, nàng nhìn thấy thứ gì đó, đó là đồ vật mà nàng không hiểu được, là đồ vật mà rất nhiều Đông Hoang võ tu xem là ngu xuẩn.
Thế là nàng lấy ra một viên lục chuyển Vương Đan, muốn cứu chữa Sở Dương, đáng tiếc, lục chuyển Vương Đan căn bản không cứu được một người nhất định phải c·h·ế·t.
Ngược lại lãng phí một viên đan dược cao cấp.
"Mấy vị lão ca...kiếp sau...gặp lại..."
Sở Dương mệt mỏi khép chặt hai mắt.
Khí tức đoạn tuyệt!
Đám môn đồ Tam Hoang Phái thấy thế, đều hai mắt rưng rưng vừa đau lòng, vừa căm phẫn.
Nhưng chuyện cổ quái đột ngột phát sinh.
Sở Dương rõ ràng đã c·h·ế·t rồi!
Nhưng sau khi c·h·ế·t, lại chẳng biết vì sao, lần nữa xuất hiện khí tức.
Khí tức của lão ban đầu cực kỳ yếu ớt, nhưng tiếp theo, càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng bình ổn.
Sở Dương sống lại!
Hơn nữa, thương thế trong cơ thể càng lấy tốc độ kinh người nhanh chóng khôi phục!
"Vì sao ta chưa ngỏm?"
Sở Dương mở hai mắt ra, gãi gãi đầu.
Những võ giả khác của Tam Hoang Phái đầu tiên là sững sờ, tiếp theo mừng đến phát khóc, nhao nhao đối với Lan U Nhược thiên ân vạn tạ.
Tất cả bọn họ đều tưởng rằng, là viên lục phẩm Vương Đan kia của nàng phát huy tác dụng, giúp Sở Dương khởi tử hồi sinh.
Không người biết là Khương Ly âm thầm bảo hộ, lấy Sinh chi đạo lực chữa trị cho Sở Dương.
Sinh chi đạo lực của hắn hôm nay, muốn âm thầm bảo hộ, mặc cho Sở Dương bị đánh thành thịt vụn, thần hình câu diệt, nhưng chỉ cần người xuất thủ không phải Chuẩn Thánh lão quái, đều có thể khởi tử hồi sinh.
"Hừ! Sở Dương thật là may mắn, thế mà bị Lan gia đại tiểu thư cứu mạng!"
Biết được tin tức Sở Dương chưa c·h·ế·t, đám người Nguyên Hà Tông đồng loạt không vui.
Không chỉ Nguyên Hà Tông, rất nhiều thế lực cừu thị Tam Hoang Phái đều âm thầm tiếc nuối.
Tam Hoang Phái gặp chuyện chẳng may, chính là niềm vui của bọn họ.
Mà Tam Hoang Phái vui vẻ, bọn họ tự nhiên không vui.
"Hừ! Vận khí của Sở Dương thật là tốt..."
Thương Hà Chân Nhân vụng trộm hừ lạnh một tiếng, lão điểm danh bốn tên nửa bước Chân Nhân đều không g·i·ế·t c·h·ế·t Sở Dương. Bọn oắt con kia đúng là phế vật.
Nhưng không sao! Tiếp theo, lão còn rất nhiều cơ hội, tiếp tục chèn ép Tam Hoang Phái!
Vòng hỗn chiến thứ năm, Thương Hà Chân Nhân lại điểm danh ba tên nửa bước Chân Nhân của Phi Tiên Môn.
Phi Tiên Môn đồng dạng có thù với Tam Hoang Phái!
Đã điểm danh người của Phi Tiên Môn, lão đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Tam Hoang Phái, lại điểm danh một tên Ngọc Mệnh trưởng lão khác của Tam Hoang Phái.
Ngọc Mệnh hậu kỳ, Sở Nghĩa!
Sau khi gia nhập Tam Hoang Phái, Khương Ly chỉ hơi quen thuộc Sở Dương, chứ không quen thuộc Sở Nghĩa, chưa hiểu rõ tính cách của đối phương.
Nhưng hắn lại quen thuộc ánh mắt của Sở Nghĩa.
Đó là một loại ánh mắt bị người chạm tới vảy ngược!
Không chỉ Sở Nghĩa, toàn bộ môn đồ Tam Hoang Phái, hiện giờ đều là loại ánh mắt như thế.
Đã không cần đệ tử Phi Tiên Môn mở miệng trào phúng.
Có sự tình của Sở Dương vừa rồi, không còn bất kỳ một tên môn đồ Tam Hoang Phái tiếp tục nhượng bộ, tiếp tục thoả hiệp.
Bọn họ sẽ không để cho Sở Dương một người đi làm chuyện ngu xuẩn.
Muốn ngu xuẩn, mọi người liền cùng một chỗ ngu!
"Nếu ta chiến tử, mong chư vị huynh trưởng giúp ta thu liễm thi cốt, mai táng ở Tam Hoang Sơn! Sẽ có một ngày, Tam Hoang Phái lần nữa xuất hiện tân nhiệm tông chủ. Làm phiền chư vị thay ta nói với hắn, đệ tử Tam Hoang Phái, nghông nghênh không sợ, thà c·h·ế·t cũng không cúi đầu!"
Sở Nghĩa chỉ nói một câu như vậy liền nhảy lên lôi đài, tham gia hỗn chiến.
Sau đó, lão trực tiếp bị ba tên nửa bước Chân Nhân của Phi Tiên Môn đánh cho hồn phi phách tán, ngã xuống tại chỗ.
Trên bàn tiệc của Phi Tiên Môn, lập tức vang lên vô số tiếng cười đùa, tựa hồ đang chúc mừng Tam Hoang Phái tổn thất một gã trưởng lão.
Nhưng bọn họ chỉ cười vài tiếng, liền không cười được.
Bởi vì Sở Nghĩa rõ ràng đã tan thành mây khói, lại lông tóc không hao tổn, lần nữa phục sinh.
"Cái gì! Rõ ràng đã tan xương nát thịt hồn phi phách tán, vì sao còn tiếp tục phục sinh? Chẳng lẽ nói, cái c·h·ế·t của hắn thực chất là một trận huyễn thuật...chỉ là Ngọc Mệnh hậu kỳ, có thể dùng huyễn thuật giấu diếm được chúng ta, làm sao có khả năng? Đây là cấp bậc huyễn thuật gì?"
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ hội trường ồ lên một mảnh! Hơn nữa, người lên tiếng đều là nhất phẩm, nhị phẩm Chân Nhân, thậm chí ngay cả Nguyên Hà lão tổ cũng nhíu mày thật chặt.
Bởi vì không có bất kỳ người nào thấy rõ huyễn thuật của Sở Nghĩa.
"Phế vật! Ba người vây công đều không đánh c·h·ế·t một tên Sở Nghĩa! Tất cả các ngươi đều là phế vật!"
Chưởng môn Phi Tiên Môn hùng hổ khiển trách môn đồ nhà mình.
Nhưng lão cũng biết, kỳ thật, nếu đổi lại thành chính lão, hơn phân nửa cũng không cách nào chém g·i·ế·t Sở Nghĩa. Bởi vì huyễn thuật của Sở Nghĩa quá mức quỷ dị. Loại đồ vật như huyễn thuật, nếu vô pháp nhìn thấu liền không cách nào giải trừ, bất luận tu vi của ngươi vượt qua đối thủ bao xa, đều không thể chân chính đem đối thủ chém g·i·ế·t!
"Đầu tiên là Sở Dương, bây giờ là Sở Nghĩa, vận khí của đám Tam Hoang Phái sâu kiến không khỏi quá tốt rồi..."
Thương Hà Chân Quân cau mày.
Hai lần chèn ép Tam Hoang Phái, đều không thể chém g·i·ế·t Tam Hoang Phái môn đồ, tâm tình của Thương Hà Chân Quân cực kỳ xấu xí.
Thế là vòng hỗn chiến thứ sáu, lão lại điểm danh người của Tam Hoang Phái.
Lần này, lão trực tiếp điểm danh phó chưởng môn Sở Phong của Tam Hoang Phái ra sân.
Đối phủ của Sở Phong là bốn tên Chân Nhân cao thủ của Nguyên Hà Tông, trong bốn người thậm chí có một tên nhị phẩm Chân Nhân.
Coi như lúc Sở Phong toàn thịnh, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của bốn người kia.
Mà lão căn bản không phải thời kỳ toàn thịnh, mấy năm trước, Sở Phong từng hưởng ứng lệnh động viên, chạy tới Trấn Nguyên Thần Thành ngăn cản Kiếp tộc. Kết quả bị người của Mộc Diễm Hà gia đánh lén sau lưng, trọng thương sắp c·h·ế·t, không thể không rút lui khỏi chiến trường trở về tông môn.
Bây giờ, mặc dù lão đã sớm thoát ly trạng thái sắp c·h·ế·t, nhưng thương thế trên người vẫn cực kỳ nghiêm trọng.
Lấy tình trạng cơ thể như vậy, Sở Phong căn bản không thể là đối thủ của bốn tên Nguyên Hà Tông Chân Nhân.
Tuy nhiên, lão vẫn dứt khoát lên lôi đài, không lựa chọn trốn tránh.
C·h·ế·t thì có gì đáng sợ! Nhất quyết không thể làm mất mặt Tam Hoang Phái!
Tam Hoang Phái, không có thứ hèn nhát!
"G·i·ế·t!"
Hỗn chiến vừa mới bắt đầu, bốn tên Nguyên Hà Tông Chân Nhân lập tức g·i·ế·t tới.
Mới trôi qua nửa nén nhang, liền đem trọng thương Sở Phong diệt sát.
Nhưng chuyện quỷ dị lần nữa xuất hiện, Sở Phong không c·h·ế·t được, g·i·ế·t thế nào cũng không c·h·ế·t được!
Mãi cho đến thời gian tranh tài kết thúc, Sở Phong như cũ chưa c·h·ế·t!
"Vì cái gì! Vì cái gì muốn g·i·ế·t môn nhân của Tam Hoang Phái cứ khó như vậy?"
Tất cả địch nhân của Tam Hoang Phái, đều ngơ ngẩn tại chỗ.
Hiện giờ, dù là thằng ngu cũng nhìn ra được, chuyện vừa rồi tuyệt đối có vấn đề!