Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 271: Bản Mệnh Hắc Liên, Kiếm Chủ Đạo Thống
Nhãn lực của Khương Ly sắc bén cỡ nào, chỉ liếc mắt liền nhìn ra kiếm thuật của Thập Kiếm đạo nhân là bảy thực, ba hư, từ ban đầu cũng chỉ có bảy chuôi kiếm là thực thể, ba chuôi kiếm khác thì là át chủ bài, không hiển lộ ra ngoài.
Thập kiếm cùng thất kiếm liên quan tới bí mật của Thập Kiếm đạo nhân, không muốn tiết lộ cũng khá bình thường, nhưng tận lực chế tạo một cái hoang ngôn, có chút hơi quá.
Thập Kiếm đạo nhân dùng dối trá đối đãi hắn, cũng không chân thành, khó lòng đảm bảo đối phương không có những tính toán khác...
"Thôi được, là địch hay bạn, đi một chuyến đáy Hồn Tuyền rồi sẽ rõ...Hoặc Thiên, thật đi qua nơi đây sao?"
....
Dùng thủ đoạn của Khương Ly, muốn chống đỡ Hỗn Nguyên chi khí, chui xuống đáy tuyền, cũng không quá khó khăn.
Nhưng Khương Ly không dự định ở ngay trước mặt Thập Kiếm đạo nhân, triển lộ ra bản lãnh của mình, mà là tiếp nhận trợ giúp của lão.
Hai người một đường lặn xuống phía dưới, một bên nói chuyện phiếm, bấy giờ, hắn mới biết những sinh linh sinh sống ở dưới đáy Hồn Tuyền gọi là Trảm Đạo Kiếm Tộc.
Trảm Đạo Kiếm Tộc nhân khẩu không nhiều, chưa tới ngàn người, mỗi một người đều là kiếm linh.
Bởi vì nguyên nhân nào đó, Trảm Đạo Kiếm Tộc không cách nào rời đi Nguyệt Tổ Hồn Tuyền, bởi vì một khi bọn họ thoát ly Hỗn Nguyên chi khí sẽ lập tức t·ử v·ong. Đồng dạng, thân ở trong Hỗn Nguyên, kiếm thuật của bọn họ sở hữu uy lực vượt qua cảnh giới của tự thân rất nhiều, vô cùng lợi hại, từng khiến cho những Đông Hoang Chuẩn Thánh có ý đồ xấu thất bại tan tác mà về.
Bọn họ là sinh linh sinh hoạt ở trong Hỗn Nguyên, Hỗn Nguyên chi khí với bọn họ mà nói, chính là nước đối với cá, không khí đối với phàm nhân, không có bất kỳ tổn thương nào.
Mà ngoại nhân như Khương Ly thì khác, tiến vào chốn Hỗn Nguyên, nhất định phải cẩn thận từng li từng tí. Vì trợ giúp Khương Ly chui xuống đáy tuyền, Thập Kiếm đạo nhân không thể không vận chuyển lượng lớn kiếm linh lực lượng, bảo vệ quanh người hắn.
Không biết đã lặn xuống bao lâu, trong dòng nước ánh trăng mông lung, bỗng nhiên vang lên tiếng ca hát phiêu miểu.
Tiếng ca hát nọ không biết truyền đến từ đâu, giống như hoà vào ánh trăng.
Bên trong tiếng ca hát ẩn giấu vô tận tưởng niệm, là âm thanh của một nữ tử.
Giọng hát nghe rất quen tai, rõ ràng là âm thanh của Hoặc Thiên.
Để Khương Ly thất vọng đó là tiếng ca không phải sử dụng ngôn ngữ thường dùng ở tu hành giới mà là tiếng địa phương của nơi nào đó, cho nên hắn nghe không hiểu quá nhiều, chỉ có thể mơ hồ nghe được, đây là một bài ca dao rất thương cảm.
"Tuyết Mai bông tuyết nhẹ rơi
Một mình lang thang ở cuối trời
Tiếng ca dưới trăng vì ai hát
Nửa đêm bừng tỉnh giấc mộng dài
Nước mắt nhuộm hồng ánh nến nhỏ
Phàm điểu bay nhanh về phương nao
...."
Không nghe hiểu...
Những tiếng địa phương nọ, Khương Ly một câu cũng không nghe hiểu, nhưng trong lòng hắn lại ẩn ẩn một tia bi thương, không thể xoá bỏ.
Thông qua bài hát, hắn tựa hồ thấy được núi cao, thấy được dòng nước, thấy được một nữ tử nào đó đứng ở trên đỉnh núi, ngón tay mơn trớn trường kiếm lạnh buốt, cô độc nhìn ngắm mười năm triều nguyệt, chờ đợi một người...
"Đạo hữu hẳn là nghe được ngôn ngữ của Nguyệt thị nhất tộc ở Hạo Thiên đạo vực? Không ngại giảng cho bần đạo đôi chút, lời của bài hát nhắc tới cố sự gì? Bần đạo nghe bài hát vô số năm, nhưng chưa từng hiểu được thâm ý của nó"
Thập Kiếm đạo nhân ngoài ý muốn nói.
"Đạo hữu hiểu lầm, Khương mỗ hoàn toàn không biết gì về loại ngôn ngữ kia. Thì ra đây là ngôn ngữ của Nguyệt thị nhất tộc ở Hạo Thiên đạo vực sao, ta vẫn là lần đầu tiên nghe tới sự tồn tại của loại ngôn ngữ như vậy..."
Khương Ly giống như đắm chìm vào trong tiếng ca hát, giật mình hồi đáp.
"Vậy, vì sao đạo hữu thương cảm..."
Thập Kiếm đạo nhân vẫn không tin.
Khương Ly chỉ lắc đầu chứ không đáp, chợt phát hiện tiếng ca xung quanh đột ngột biến mất, nội châm chợt cảm giác thất vọng mất mát.
"Tiếng ca vừa rồi tồn tại ở nơi đây đã vô số năm, mỗi một ngày triều nguyệt, mới sẽ xuất hiện. Nếu đạo hữu muốn nghe tiếp, cần chờ thêm mười năm, chờ đến lần triều nguyệt tiếp theo..."
Thập Kiếm đạo nhân giải thích.
"Thì ra là thế!"
Khương Ly gật gật đầu, thu hồi tất cả cảm xúc.
Hắn càng thêm xác định, nơi đây có liên quan tới Hoặc Thiên, nếu không, làm sao có thể tồn tại tiếng hát của Hoặc Thiên, lưu truyền tuyên cổ đến nay.
Lặn xuống, lặn xuống, tiếp tục xuống lặn.
Không biết đã lặn xuống bao lâu, chợt có một đoàn bóng đen khổng lồ, xuất hiện ở phía dưới chân bọn họ.
Đó là một toà cổ tinh mặt ngoài gập gềnh, đắm chìm ở dưới đáy tuyền.
Không, nói là cổ tinh cũng không chính xác.
Đó không phải tinh cầu mà là một viên mặt trăng đã mất đi tất cả quang mang.
Đó là mặt trăng chân thực, là một viên mặt trăng đ·ã c·hết đi, đắm chìm ở dưới đáy tuyền đã không biết bao nhiêu năm tháng.
"Lại là mặt trăng! Hoang Cổ Giới càng có mặt trăng!"
Khương Ly giật mình không nhỏ.
Mặt trời, mặt trăng, Khương Ly vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thực thể, há có thể không giật mình.
Tuy rằng mặt trăng trước mặt đ·ã c·hết đi vô số năm, nhưng vẫn khiến Khương Ly cả kinh.
Trảm Đạo Kiếm Tộc liền xây dựng ở bên trên viên mặt trăng đ·ã c·hết này.
Chỉ thấy, bên ngoài mặt trăng, có vô số cây khô đứng vững, đám cây khô dường như những đoá hoa sen lớn sau khi héo tàn sót lại rễ cây.
Trảm Đạo Kiếm Tộc lấy cây khô làm động phủ, chợt thấy có người ngoài tiến đến, đều âm thầm kinh hãi, nhưng sau khi phát hiện bên người Khương Ly là tộc trưởng của bọn họ, mới hơi yên lòng.
Từng người nhỏ giọng thầm thì.
"Lại có khách nhân tới, đây là tên Chuẩn Thánh thứ tư thành công đi tới tộc ta..."
"Người nọ tựa hồ không mạnh bằng ba người đằng trước, thế mà còn muốn tộc trưởng trợ giúp, mới có thể lặn xuống đáy tuyền..."
"Không biết hắn có thể trợ giúp tộc ta thu hoạch được Kiếm Chủ truyền thừa không..."
Cảm giác của Khương Ly cực kỳ mạnh, tự nhiên nghe được lời thì thào của đám kiếm linh, nhưng cũng không quá để ý.
Ánh mắt của hắn bị một cái đài sen cao lớn như núi cao hấp dẫn.
Đó là một cái đài sen đ·ã c·hết héo vô số năm, hạt sen bên trên đã sớm bị người lấy sạch.
Trên đài sen khô héo, có vết gỉ máu lưu lại đến nay, đó là...máu của Kiếm Tổ...
Trên đài sen khô héo, càng có một vết cháy sém, nhìn mà khiến người ta giật mình, ẩn chứa kiếp phạt chi ý tuyên cổ bất hủ...
"Nàng từng b·ị t·hương ở nơi đây?"
Khương Ly bất giác cảm nhận được một luồng phẫn nộ, như núi lửa thức tỉnh, phun trào ở trong lòng.
Nếu để cho hắn biết, là ai đả thương nàng, nếu là....
"Nhãn lực của đạo hữu thật sắc bén, càng từ trong ngàn vạn khô liên, nhận ra Bản Mệnh Hắc Liên của Kiếm Chủ!"
Thập Kiếm đạo nhân chà chà khen ngợi.
"Bản Mệnh Hắc Liên?"
Khương Ly đem tất cả cảm xúc ẩn giấu, thản nhiên hỏi.
"Nghe đồn, Kiếm Chủ từng ở nơi đây, huỷ mất Bản Mệnh Hắc Liên, nguyên nhân không rõ. Nhưng Bản Mệnh Hắc Liên, chính là một thân đạo thống của Kiếm Chủ ngưng tụ mà thành, mặc dù đã bị huỷ, nhưng đối với tu hành giả bước thứ hai như chúng ta, vẫn là bảo vật vô giá..."
"Là ai hủy Hắc Liên đạo thống của nàng?" Khương Ly đột nhiên hỏi.
"Ây. . ." Thập Kiếm đạo nhân khẽ giật mình, không rõ Khương Ly vì sao lại hỏi vấn đề như vậy, nhưng vì tạm thời giao hảo với hắn, lão vẫn kiên nhẫn hồi đáp:
"Việc trên không cách nào khảo chúng, Trảm Đạo Kiếm Tộc chúng ta là hậu thế thành linh, không biết quá nhiều thượng cổ bí văn, chỉ biết bên trong sen khô ẩn giấu một thân đạo thống của Kiếm Chủ. Nhắc đến Kiếm Chủ đạo thống, đạo hữu hẳn là đã chứng kiến qua Trảm Đạo Kiếm Tộc ta chủ tu kiếm thuật, vốn là ngộ ra từ trong đó..."
Thập Kiếm đạo nhân hồ hởi giải thích, lại bị Khương Ly lần nữa đặt câu hỏi đánh gãy:
"Nơi này còn có di vật của nàng sao?"
"Di vật? Ha ha, tất nhiên là không có..." Ánh mắt của Thập Kiếm đạo nhân khẽ nhíu lại, thầm nghĩ Khương Ly khẩu vị thật là lớn, vừa thấy mặt liền yêu cầu Kiếm Chủ lưu lại bảo bối.
Nơi đây đương nhiên là có Kiếm Chủ di vật, nhưng những vật kia đều thuộc sở hữu của Trảm Đạo Kiếm Tộc, dựa vào cái gì tặng cho ngoại nhân!
Coi như Khương Ly có chút bản lĩnh, có thể lợi dụng một hai, vậy cũng chỉ là lợi dụng mà thôi, không có khả năng tặng cho đối phương quá nhiều thù lao!
"Thật không có ư, hi vọng đạo hữu không nên lừa gạt ta..."
Trong mắt Khương Ly loé lên hàn mang, lời nói mang theo ý uy h·iếp.
"Ha ha, bần đạo làm sao sẽ lừa gạt đạo hữu!"
Thập Kiếm đạo nhân trên mặt đang cười, nhưng nội tâm lại tức giận không thôi. Thân phận của lão là gì, lại bị một tên Ma Tộc nho nhỏ vô lễ như thế. Nếu không phải Khương Ly còn có giá trị lợi dụng, lão đã sớm đem hắn chém g·iết rồi.
"Đã như thế, đạo hữu có thể nói ra mục đích của ngươi rồi!"
Khương Ly thu lại hàn mang, thản nhiên nói.
"Nếu bần đạo đoán không lầm, đạo hữu hẳn là Cổ Ma đi. Không dối gạt đạo hữu, muốn phá vỡ đài sen, thu hoạch Kiếm Chủ đạo thống ở bên trong, cần phải mượn Cổ Ma lực lượng. Không, chuẩn xác mà nói, cần phải dùng máu của Cổ Ma, dù sao, trong tam tộc Thần Yêu Ma, máu của Cổ Ma là tinh thuần nhất, là đồ vật cần thiết để tưới đài sen...Đạo hữu hẳn là sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ta chứ?"
Thập Kiếm đạo nhân nửa là mỉm cười, nửa là uy h·iếp nói.