Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 278: Kiếm Chủng Hoá Hắc Liên
Trốn? Không cần thiết!
Huyền Nguyên Kỳ vừa kích động lại có chút sợ hãi, nó tựa hồ muốn tiếp tục thay Khương Ly nuốt kiếm mang lập công, nhưng ẩn ẩn cảm giác, nếu chính mình dám nuốt kiếm chiêu cuối cùng của Thập Kiếm đạo nhân, nó chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Khương Ly không để Huyền Nguyên Kỳ xuất thủ, mà là đem Huyền Nguyên Kỳ thu hồi.
Nhẹ nhàng bấm quyết, toàn bộ đáy tuyền thế giới thoáng cái đã bị Vận Đạo Hư Không bao trùm.
Tiếp theo, bên trong Vận Đạo Hư không, mọc ra vô số cự mộc, đúng là lực lượng của Mộc Chi Thần Cách điệp gia với Vận Đạo Hư Không.
"Thập Kiếm đạo hữu, từ đầu đến cuối, ngươi nói sai một chuyện. Nơi đây không phải sân nhà của Trảm Đạo Kiếm Tộc các ngươi. Bởi vì chỉ cần ta muốn, bất kỳ nơi nào, đều sẽ trở thành sân nhà của Khương mỗ!"
Vô biên cự mộc được Vận Đạo Hư Không tẩm bổ, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Đây không phải là lực lượng nguyên bản của Mộc Chi Thần Cách mà là sau khi dung hợp Vận Đạo Hư Không, diễn biến ra thần thông.
Thuyền theo nước mà lên, đạo ứng vận mà sinh!
Có Vận Đạo tăng phúc, bất kỳ loại đạo pháp nào, đều sẽ đột nhiên tăng mạnh, Mộc đạo cũng không ngoại lệ.
Ở bên trong Mộc đạo thế giới, Khương Ly chính là đế vương, muốn ở trong thế giới của hắn chiến thắng hắn, trừ phi là Viễn Cổ Đại Tu.
"C·h·ế·t!"
Âm thanh không cam lòng của Thập Kiếm đạo nhân, quanh quẩn khắp thiên địa, tiếp theo, Xá Mệnh Chi Kiếm hoá thành vô số thanh trường kiếm, giống như mưa rào quét về phía Khương Ly.
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên, có vô số tường gỗ mọc lên từ dưới mặt đất, bao phủ tất cả mọi phương vị quanh người Khương Ly.
Xá Mệnh Chi Kiếm của Thập Kiếm đạo nhân không ngừng chém c·h·ế·t cự mộc cản đường.
Nhưng có Vận Đạo tăng phúc, cự mộc lần lượt lần lượt mọc ra, căn bản chém không hết.
Không biết đã qua bao lâu, kiếm quang của Thập Kiếm đạo nhân rốt cuộc bắt đầu suy kiệt, dần dần tiêu tán.
Khi hết thảy thanh thế lắng lại, khi khói bụi tán đi, Khương Ly đứng ở trên vô số cự mộc phế tích, lông tóc không tổn hại.
Xá Mệnh Chi Kiếm của Thập Kiếm đạo nhân, cuối cùng vẫn không làm gì được hắn.
"Tộc trưởng thua, ngay cả tộc trưởng lấy thân hoá kiếm đều không thể tổn thương được ngoại nhân kia nửa phần..."
Toàn bộ Trảm Đạo Kiếm Tộc hồn bay phách lạc, lâm vào tuyệt vọng.
Tổ chim bị phá, trứng sẽ an toàn sao? Tộc trưởng vừa c·h·ế·t, như vậy bọn họ hơn phân nửa cũng không cách nào sống tiếp.
"Trung thành Vận Đạo Chưởng Vị, còn có Mộc Đạo Chưởng Vị..."
Đa Bảo đạo nhân ngơ ngác bật ngửa.
Dù như thế nào lão cũng không nghĩ ra, Khương Ly lại là tuyên cổ hiếm có, đa đạo Chưởng Vị cường giả.
Đây là bởi vì lão không nhận ra Mộc Chi Thần Cách, đem Mộc Chi Thần Cách xem thành Mộc Đạo Chưởng Vị, nếu như biết Khương Ly sở hữu Thần Cách còn cao hơn Chưởng Vị hai cấp bậc, sợ là sẽ ngất xỉu tại chỗ.
"Đây mới là toàn lực của hắn sao...Lão phu vốn còn tưởng rằng, nếu chính mình cùng hắn đánh một trận, có thể có bốn thành phần thắng, bây giờ xem ra, là lão phu nghĩ nhiều, chỉ sợ ngay cả một thành phần thắng đều cực kỳ miễn cưỡng..."
Đa Bảo đạo nhân cười khổ không thôi.
Sau khi cười khổ, lại có một tia đáng tiếc.
Đáng tiếc là cho đến hôm nay, lão mới biết được, Thập Kiếm đạo nhân mà chính mình vẫn luôn xem thường, cũng là một gã nam tử chân chính.
Lão ngược lại có chút thưởng thức khí phách của Thập Kiếm đạo nhân nhưng chỉ là thưởng thức mà thôi.
Trên con đường tu đạo, có quá nhiều địch nhân đáng để kính trọng, nhưng cuối cùng, nên g·i·ế·t vẫn phải g·i·ế·t.
"Thập Kiếm đạo nhân liều mạng là vì tương lai của bộ tộc, lại không biết, hắn vì sao mà chiến..."
Đa Bảo đạo nhân tìm tòi nghiên cứu nhìn kỹ Khương Ly.
Nhưng Khương Ly chưa hề đáp lại, chỉ thu hồi đủ loại thần thông, đạm bạc đi về phía đám Trảm Đạo tộc nhân còn sống sót.
Thấy Khương Ly tới gần, hết thảy Trảm Đạo tộc nhân đều sợ tái mặt, có cảm giác đại hoạ lâm đầu.
"Đây là muốn trảm thảo trừ căn ư, vô độc bất trượng phu, cũng không trách được Khương đạo hữu ngoan tâm...."
Đa Bảo đạo nhân thầm nghĩ.
Có điều, khác xa với tưởng tượng của lão, Khương Ly chỉ là hướng về phía Trảm Đạo tộc nhân thấp giọng hỏi một câu:
"Nghe nói Trảm Đạo Kiếm Tộc các ngươi, vĩnh sinh không thể rời bỏ nơi đây..."
"Đúng, đúng..." Trảm Đạo tộc nhân giống như thấy được một tia hi vọng, cung kính hồi đáp.
"Vậy liền an tâm sinh hoạt ở đây đi, thay tộc trưởng của các ngươi sống thật tốt. Các ngươi chỉ cầu phá vỡ phong toả, tiến về ngoại giới, lại không biết ngoại giới hung hiểm hơn Hồn Tuyền thế giới hàng trăm, hàng ngàn lần. Nơi đây so với ngoại giới, chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên. Các ngươi sống ở trong phúc mà không biết phúc, đó mới là điều đáng buồn...Trên đời, luôn có người muốn sống càng tốt hơn, nhưng càng tốt hơn, lại là cái gì..."
Khương Ly rất ít khi nói nhiều như vậy, có lẽ bởi vì sự tình của Thập Kiếm đạo nhân, khiến cho hắn xúc động, cho nên mới thêm vài câu, đề điểm Trảm Đạo tộc nhân một chút.
Trảm Đạo tộc nhân muốn đi tới ngoại giới, muốn rời khỏi Hồn Tuyền thế giới nhìn xem Đông Hoang bầu trời.
Võ tu ở Đông Hoang, đau khổ truy cầu Thiên Hoang Cự Môn, muốn xuyên qua Cự Môn tiến về Chân Giới, nhìn xem Chân Giới mỹ cảnh.
Hiếu kỳ, vốn dĩ không hề sai, muốn sống tốt hơn, cũng không sai, nhưng trân trọng hiện tại cũng rất trọng yếu.
Khương Ly đưa mắt nhìn trời, nhìn ánh trăng thế giới, ở sâu trong nội tâm, thật muốn được giống như Trảm Đạo Kiếm Tộc bình thản sinh hoạt.
Hắn đối với trường sinh, đối với tu đạo, kỳ thực không quá hứng thú, hắn kỳ thật chỉ muốn lưu lại ở thành Tuyết Mai, cùng chí thân của mình sống bình thản, vô lo vô nghĩ.
Đáng tiếc, trên người hắn mang theo quá nhiều nhân quả, quá nhiều trách nhiệm, có quá nhiều chuyện muốn làm.
Người sống ở trong g·i·ế·t chóc, cùng người sống ở trong bình thản, ý nghĩ hoàn toàn khác biệt.
Đây không phải vấn đề đúng hay sai, vẻn vẹn là vì chính mình không có, cho nên mới muốn đạt được, mới sẽ sinh ra một tia hiếu kỳ...
Khương Ly thở phào nhẹ nhõm, đem tất cả tạp niệm trong lòng đè xuống, không tiếp tục để ý tới Trảm Đạo tộc nhân, mà bắt đầu thu hoạch Hắc Liên đạo thống.
Tự nhiên không có ai dám ngăn trở hắn!
Chỉ có vô số Trảm Đạo tộc nhân quỳ xuống một mảnh, vui đến phát khóc, cảm tạ đại ân tha mạng của Khương Ly.
Càng có một ít Trảm Đạo tộc nhân, miệng hô mười thế thiện nhân, hướng về phía Khương Ly ba quỳ chín bái, sợ mình lạy ít, chưa đủ thành kính, sợ Khương Ly thay đổi tâm ý, không cho bọn họ một con đường sống.
Cũng khó trách đám Trảm Đạo tộc nhân sẽ xem Khương Ly là mười thế thiện nhân.
Dù sao cũng là Trảm Đạo Kiếm Tộc tính toán Khương Ly trước, mà hắn lại có thể chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện cũ bỏ qua, không phải mười thế thiện nhân, ai sẽ khoan hồng độ lượng đến thế?
Về việc Khương Ly cùng tộc trưởng của bọn họ chém g·i·ế·t, vốn là võ giới tranh đấu, không thể làm gì, song phương đánh nhau đường đường chính chính, thắng bại không thẹn, chẳng ai trách được Khương Ly.
Liền ngay cả Đa Bảo đạo nhân cũng tương đối kinh ngạc, thế nhân đều nói Khương Ly là cái gì Nhân Đức Thánh Quân, lão lại xem thấu ma tính của hắn, biết Khương Ly là một tên ma đầu tội ác tày trời, thiện nhân cái cục cứt.
Một tên ma đầu như vậy, lại cũng có thời điểm không g·i·ế·t, đương nhiên sẽ khiến lão cảm thấy kinh ngạc.
"Ở sâu trong nội tâm của Khương huynh, tựa hồ...chán ghét g·i·ế·t chóc?"
Đa Bảo đạo nhân hỏi một câu mà ngay cả chính lão đều không tin.
"Trên thế gian, sẽ có người ưa thích g·i·ế·t chóc. Nếu là là người ưa thích g·i·ế·t chóc, như vậy, hắn liền không xứng làm người. Từng có một vị tiền bối nói với ta một câu. Lên núi thành chân, xuống núi làm người. Phàm nhân mộng tưởng thành Chân Nhân, lại không biết Chân Nhân mang ý nghĩa phải g·i·ế·t chóc, mang ý nghĩa thân bất do kỷ, những năm tháng làm phàm nhân, mới là khoảng thời gian sung sướng nhất..."
Khương Ly một bên thu lấy Hắc Liên đạo thống, một bên thuận miệng đáp.
"Lên núi thành chân, xuống núi làm người!"
Đa Bảo đạo nhân chỉ cảm thấy bên tai nổ vang một tiếng, như nghe được thiên âm!
Câu nói của Khương Ly, hoàn toàn thể hiện ra võ đạo huyết hải, cũng thể hiện ra bản chất của võ tu, lão thật muốn biết là hạng người kinh tài tuyệt diễm nào, tổng kết ra một câu nói như thế!
...
Rốt cuộc Hắc Liên đạo thống bị Khương Ly triệt để thu thập, rót vào bên trong Kiếm Chủng.
Sau đó Kiếm Chủng không ngừng sinh trưởng, cuối cùng hoá thành một đoá Hắc Liên nở rộ.
Hoa sen vừa nở, dường như có một nữ tử vượt qua thời không, hướng về phía Khương Ly nở nụ cười, Khương Ly thấy thế, nội tâm bất giác khổ sở, lại không dám nhìn nhiều.
Hoa sen tựa hồ muốn nhìn kỹ Khương Ly, mười phần vui sướng, cánh hoa theo gió chập chờn, giống như đang nhảy múa.
"Đáng tiếc, đạo thống lực lượng quá ít, sau khi hấp thu cũng chỉ có thể khiến Kiếm Chủng sinh trưởng thành hoa sen, khoảng cách chân chính trưởng thành, còn quá xa xôi!"
Khương Ly thở dài một tiếng.
Hắn không biết vì sao Hoặc Thiên để lại Kiếm Chủng cho mình, nhưng nội tâm hắn, lại có một loại khát vọng, muốn làm cho Kiếm Chủng trưởng thành.
Có lẽ, đợi một ngày Kiếm Chủng trưởng thành, hắn còn có cơ hội gặp lại nàng.