Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 289: Ác Nhân Cáo Trạng
Tu hành không ngày tháng, lại nửa năm trôi qua, Khương Ly vẫn luôn trốn ở trong Lạc Thần Giới, chuyên tâm nghiên cứu thẻ ngọc của Nghịch Khô, đối với con đường phía trước của Cổ Ma đạo, đã tương đối rõ ràng.
Đáng tiếc, mặc dù có cảm ngộ của Nghịch Khô Ma Chủ dùng để tham khảo, nhưng muốn dung hợp Ma Văn, vẫn phải tự mình đi làm.
Dù sao, Ma Văn của mỗi một tên Cổ Ma cũng không giống nhau, cách dung hợp cũng sẽ khác biệt.
Hơn nữa, thời điểm Nghịch Khô là cửu niết Thiên Ma cũng chỉ tu thành bốn đạo Tổ Văn mà thôi, nhưng Khương Ly lại có tận chín đạo Tổ Văn, độ khó lớn hơn rất nhiều lần.
Cho nên, hắn muốn hoàn thành Ma Văn đệ nhất biến, không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.
"Nói đến, khoảng cách Cổ Thiên Đình mở ra sắp tới, cũng nên ra ngoài rồi!"
Khương Ly thì thào, cùng đám Xích Tuyết chào hỏi vài tiếng, sau đó lắc mình rời khỏi Lạc Thần Giới.
Về phần Diệp Phàm thì bị hắn thả ra ngoài, để y tự sinh tự diệt.
....
Tam Hoang võ vực, Tam Diễm Thành.
Bên trong ngự hoa viên của Mộc Diễm Hà gia, khắp nơi oanh oanh yến yến, vô số mỹ nhân đi tới đi lui.
Trung tâm của hoa viên, sắp xếp hai cái ghế tựa, một đạo nhân mập lùn để râu cá trê cùng một thanh niên mặc áo bào đen dung mạo tuấn mỹ đang nằm phơi nắng, xung quanh người hầu kẻ hạ vô cùng náo nhiệt.
"Ô đại nhân, Long đại nhân, đây là danh sách mỹ nhân vừa đến tuổi cập kê ở Tam Diễm Thành, mời hai vị đại nhân quan lãm!"
Bên cạnh ghế tựa, một người đàn ông trung niên sắc mặt kham khổ, miễn cưỡng nở cười làm lành. dâng lên một bản danh sách.
"Ừm!"
Đạo nhân mập lùn mở ra đôi mắt đậu xanh, vươn tay tiếp nhận quyển trục, một bên quan sát tranh vẽ bên trong, một bên gật gù liên tục.
"Hà gia chủ vất vả rồi!"
Người đàn ông trung niên được gọi là Hà gia chủ nghe vậy, biểu lộ có chút thụ sủng nhược kinh nói:
"Vì hai vị đại nhân phục vụ chính là vinh hạnh của Hà gia ta, tuyệt đối không vất vả!"
Người đàn ông trung niên là gia chủ đương đại của Mộc diễm Hà gia, tên là Hà Trung, cũng từng là nhân vật quát tháo Tam Hoang võ vực.
Chỉ là những năm gần đây, dáng vẻ của Hà Trung hốc hác đi trông thấy.
Nguyên nhân tự nhiên là hai tên trời đánh trước mặt.
Mười lăm năm, ròng rã mười lăm năm.
Mười lăm năm trước, có hai tên đầu trâu mặt ngựa chạy đến Tam Diễm Thành, tai hoạ Mộc Diễm Hà gia và Thạch Diễm Thạch gia, để bọn họ khổ không thể tả.
Năm năm đầu tiên, chẳng biết vì chuyện gì, hai kẻ này chạy đến trước cửa nhà Hà gia và Thạch gia ngồi gõ bát ca hát, từ đó về sau, hai gia tộc đồng thời gặp vận rủi liên miên.
Ban đầu, bọn họ dự định dùng vũ lực xua đuổi kẻ q·uấy r·ối, lại không nghĩ tới, hai tên trời đánh này, một kẻ là tam phẩm Chân Vương, một kẻ là cấp chín Yêu Long, lấy thực lực của Tam Diễm Tông căn bản đánh không lại.
Sau đó, bọn họ quyết định dùng tiền tiêu tai, dâng lên đủ loại bảo vật, muốn đem hai tên ôn thần xua đuổi.
Ai mà nghĩ tới, bọn họ rõ ràng đã thu bảo vật, nhưng vẫn không chịu rời đi, như cũ ỷ lại ở Tam Diễm Thành.
Đến đường cùng, Hà gia, Thạch gia chỉ có thể mời bọn họ vào trong gia tộc, cật lực cung phụng, rốt cuộc mới giảm bớt phần nào tai ương.
Mặc dù vậy, nội tình của hai gia tộc cũng bị móc sạch, không có mấy trăm năm, không thể hồi phục.
"Hắc hắc, Long huynh cảm thấy lăn lộn cùng tiểu đệ cảm giác như thế nào?"
Ô Thiên Phong thoải mái ăn một trái nho, cười hắc hắc nói.
"Không tệ, không tệ!"
Nghiệt Long cũng hớp một ngụm rượu, giơ lên ngón tay cái, cho Ô Thiên Phong một like, sau đó thở dài nói:
"Chẳng biết sát tinh bao giờ trở lại. Nếu hắn trở lại, cuộc sống nhàn nhã của chúng ta chỉ sợ sẽ phải kết thúc!"
"Hắc hắc, Long huynh cứ yên tâm. Sát tinh gần đây bận bịu tu luyện, căn bản không để ý tới chúng ta! Tiểu đệ cam đoan, trong vòng mười năm hắn sẽ không xuất hiện!"
Ô Thiên Phong lắc lắc đầu, tự tin nói.
"Vậy thì ta yên tâm. Ái chà, cuộc sống không có sát tinh kìm kẹp thật là tuyệt vời!"
Nghiệt Long cao hứng nói, nhắm mắt lại tiếp tục tắm nắng.
"Thật sao?"
Chỉ là ngay đúng lúc này, bên tai Nghiệt Long và Ô Thiên Phong chợt vang lên một âm thanh lạnh lùng như băng.
Hai con hàng lập tức giật nảy mình ngồi dậy, dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Doạ ta gần c·hết! Ta còn tưởng sát tinh đã tìm đến!"
"Tiểu đệ cũng vậy! Hazz! Hú hồn chim én!"
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp an tâm, thì trước mắt lập tức xuất hiện một thanh niên mặc áo bào trắng, dụng mạo quen thuộc.
Người vừa đến, không ai khác chính là Khương Ly.
"Mấy năm gần đây, cuộc sống của các ngươi tựa hồ trôi qua không tệ..."
Khương Ly cười như không phải cười nói.
"Ây!"
Nghiệt Long và Ô Thiên Phong hai mặt nhìn nhau, sững sờ mất năm giây, sau đó không ai bảo ai đồng loạt lao tới, mỗi người ôm một chân của Khương Ly, gào khóc thê thảm, lão lệ tung hoành.
"Chủ nhân, tiểu Long thật nhớ ngươi!"
"Lão đại, tiểu đệ rốt cuộc nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của ngài. Thật tốt quá!"
"Lão đại à, ngài không biết, mấy năm qua tiểu đệ và Long huynh phải chịu bao nhiêu khổ cực. Mười lăm năm qua, bọn tiểu đệ tuân lệnh ngài đi tới Tam Diễm Tông đòi công đạo, vô số lần chịu nhục nhã, ăn nói khép nép. Hazz, bao nhiêu gian khổ uỷ khuất, không thể đong đếm hết. Chúng ta thậm chí từng đối mặt với vô số lần nguy cơ sinh tử, bị Hà gia và Thạch gia tuỳ ý khi nhục, có vài lần, chúng ta không chịu nổi, quyết tâm lấy lại tôn nghiêm. Ai mà nghĩ tới, phía sau lưng Tam Diễm Tông chính là Bắc Hoang Cổ Tộc, vì sợ ảnh hưởng tới tiền đồ của lão đại, mà chúng ta chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng! Quá thê thảm, quá oanh liệt!"
Nghiệt Long gật đầu lia lịa, một bên gạt nước mắt, một bên kể lể.
"Chủ nhân không biết, mỗi lần bị khi nhục, chúng ta từng có ý định muốn từ bỏ nhiệm vụ mà ngài giao phó, nhưng suy nghĩ đến dáng vẻ nghiêm nghị của chủ nhân, suy nghĩ đến kỳ vọng tha thiết của ngài, lại nghĩ đến lòng trung thành cảm động thiên địa của chính mình. Chúng ta lần nữa vực dậy, cắn chặt răng, chảy nhiệt lệ. Vì chủ nhân, coi như đối mặt với Cổ Tộc, quyết cũng không lùi bước!"
Hai con hàng nói xong, ôm mặt khóc thảm thương, nếu người ngoài không biết, còn thật cho rằng bọn họ ở Tam Diễm Tông trải qua vô số gian truân, nhận hết uỷ khuất.
Khoé miệng Khương Ly co giật, sắc mặt xụ xuống.
Thời điểm chạy qua Tam Diễm Thành, hắn thế nhưng nhìn thấy Ô Thiên Phong và Nghiệt Long hết ăn lại nằm, có người phục vụ, thậm chí còn đang kiểm duyệt mỹ nhân trong thành.
Ai làm bọn chúng uỷ khuất? Ai khi dễ bọn chúng?
Rõ ràng hai con hàng này đem Hà gia và Thạch gia khi dễ ròng rã mười lăm năm.
Nên uỷ khuất là hai gia tộc kia đi.
Mà gia chủ Hà gia Hà Trung sớm đã hoá đá tại chỗ, cạn lời, trực tiếp cạn lời.
Lão tu đạo mấy trăm năm, gặp qua không ít hạng người vô sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp được người vô sỉ đến vậy, bọn họ rõ ràng đem Hà gia và Thạch gia chơi cho sống dở c·hết dở hiện tại còn mặt dày mày dạn ác nhân cáo trạng.
"Bán thảm đủ chưa, đủ rồi thì đi cùng bổn toạ!"
Khương Ly hừ lạnh nói.
....
Sau khi tóm gọn Nghiệt Long và Ô Thiên Phong, Khương Ly chạy tới Thương Nguyên Thành tìm kiếm mẹ con Tô phu nhân.
Thời gian gần đây, càng ngày càng nhiều người, bắt đầu đàm luận chuyện Cổ Thiên Đình chuẩn bị mở ra.
Võ giả ở Thương Nguyên Thành cũng không ngoại lệ.
Hắc Diệu Đế Quân thân là Đông Hoang Thập Đế, được Tứ Hoang Điện trao tặng mười cái danh ngạch tiến vào Cổ Thiên Đình di chỉ.
Trong đó, bảy cái danh ngạch, bị lão đưa cho môn đồ đệ tử của mình, ba cái danh ngạch khác thì ném ra ngoài để cho võ giả ở Hắc Diệu Đế Vực tranh đoạt.
Lần trước, Khương Ly trợ giúp Tô phu nhân tham dự thi đấu, giành được giải nhất, nên cũng chiếm được một cái danh ngạch.
Tuy nhiên, mỗi một danh ngạch chỉ cho phép một người tiến vào Cổ Thiên Đình, hắn muốn đi vào, cần tìm kiếm thêm danh ngạch.
Việc nhỏ như vậy, tự nhiên không cần Khương Ly tự mình động thủ, giao cho Ô Thiên Phong là được.
Về phần hắn thì ở lại biệt phủ của Tô phu nhân, chỉ đạo chúng nữ tu luyện.
Để Khương Ly bất ngờ đó là vào một đêm trăng tròn quỷ dị, Quảng Hàn tiên phi tìm tới Khương Ly.
Đêm đó, Quảng Hàn càng cho Khương Ly một loại cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, dường như không phải một đạo tàn thần mà là đã từng uy phong lẫm lẫm Cổ Chi Đại Đế.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Khương Ly cười nhạt hỏi.
"Ta có một chuyện muốn thương lượng với ngươi, liên quan tới Cổ Thiên Đình!"
Quảng Hàn tiên phi nghiêm nghị nói.
Mấy chục năm gần đây, nàng mượn nhờ Cam Lộ Thuỷ cùng đủ loại đan dược của Bách Hoa Đại Đế, vững chắc tàn thần, thực lực đã khôi phục lại thất phẩm Đế Quân.
"Ồ, cứ nói không cần ngại!"
Khương Ly đáp.
"Ta muốn ngươi giúp ta trùng kiến Cổ Thiên Đình!"
"Trùng kiến Cổ Thiên Đình?"
Khương Ly bật cười.
Hắn và Cổ Thiên Đình không có quá nhiều quan hệ, vô duyên vô cớ chạy đi trùng kiến cái đồ bỏ Cổ Thiên Đình để làm gì?
"Cho ta một lý do!"
"Cổ Thiên Đình tuy rằng huỷ diệt, cường giả thất linh bát lạc. Nhưng tộc vận chưa hết, nếu có thể trùng kiến, lần nữa được thượng thiên công nhận, liền có thể ngưng tụ tộc vận. Nghe nói, nguồn gốc của Cổ Thiên Đình đến từ một thế lực lớn nào đó ở Chân Giới. Cũng bởi vậy mà Cổ Thiên Đình kế thừa một phần tộc vận của thế lực kia. Nếu ngươi có thể trùng kiến Cổ Thiên Đình, leo lên Thiên Đế vị, liền có thể đạt được tộc vận gia trì..."
Tộc vận sao? Thì ra đây chính là lý do của Quảng Hàn tiên phi.
Khương Ly không hiểu nhiều về tộc vận, nhưng thấy thái độ của nàng, cái gọi là tộc vận tựa hồ không phải phàm vật.
"Tộc vận rất quý giá sao?"
Khương Ly hỏi.
Táng Nguyệt tức giận trừng Khương Ly một mắt:
"Đường đường là Viễn Cổ Đại Tu Nghiệt Vân tiền bối, lại không biết tới tộc vận?"
Khương Ly lắc đầu.
"Mà thôi, đã ngươi không biết, ta liền nói cho ngươi vậy. Người có khí vận, tộc cũng có tộc vận. Quốc có quốc vận, thiên cũng có thiên vận. Nếu một người khí vận đủ mạnh, thì sẽ nhận được rất nhiều cơ duyên, gặp nhiều tạo hoá. Tộc cũng như vậy! Ví dụ như Lạc Thần Tông của ngươi, sẽ có Lạc Thần Tông tộc vận, tựa như Hư Không Các, Tứ Hoang Điện, Viễn Cổ Bát Tộc đều có tộc vận. Thậm chí cả nhân tộc, yêu tộc, ma tộc cũng có tộc vận...Nếu tộc vận mạnh, thì cơ hội để trong tộc sinh ra cường giả càng lớn, tộc vận càng mạnh, tộc quần sẽ càng ngày càng hưng thịnh, trái lại, sẽ từ từ suy tàn..."
"Chỗ tốt lớn nhất của tộc vận là có thể dùng để gia trì bản thân, mượn tộc vận ngăn cản thiên kiếp, tăng vọt bình cảnh..."
"Đương nhiên, tộc vận trong thiên địa cũng phân chia cao thấp!"
"Chư thiên vạn giới sinh ra tộc vận, tuyệt đại đa số chỉ là bất nhập phẩm tộc vận! Uy năng không quá mạnh! Nhưng tộc vận của Cổ Thiên Đình xuất phát từ Chân Giới, càng là thượng đẳng tộc vận, uy lực khó lường, khó lòng đong đếm!"