Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 292: Tiên Dân
Sau khi chém g·iết ngân giao, nhóm người Khương Ly từ từ hạ xuống mắt đất, bắt đầu quan sát xung quanh.
Nơi đây là hạ tầng Toái Vực của Cổ Thiên Đình, vào thời thượng cổ là nơi sinh hoạt của phàm nhân.
Bên trong thiên địa ẩn chứa một loại lực lượng mạnh mẽ, không cho phép võ giả thi triển tu vi quá cao, hẳn là trong truyền thuyết Thiên Điều.
Lực phong ấn của Thiên Điều quá mạnh, ngay cả hắn cũng không cách nào chống lại, chỉ có thể tuân theo.
Khương Ly tản ra thần niệm, tinh tế quan sát bốn phía, lại lấy ra địa đồ của Toái Vực, lặng lẽ đối chiếu.
"Không cần nhìn, chúng ta đang ở khu vực tây nam của hạ tầng Toái Vực. Nơi đây mặc dù ẩn giấu không ít cổ võ giả động phủ, nhưng cơ duyên bên trong, tuyệt đại đa số đều đã bị lấy mất. Mục tiêu của chúng ta là Tam Thập Tam Thiên. Hạ tầng Toái Vực sẽ không có quá nhiều nguy cơ, vì vậy ta cũng không cần căn dặn cái gì. Nhưng sau khi tiến vào Tam Thập Tam Thiên, nhất định phải chú ý một chuyện. Nếu gặp phải Tiên dân, tuyệt đối không thể ra tay chém g·iết, bằng không tai hoạ ngập đầu, coi như Đế Quân cũng khó toàn thân trở ra."
Quảng Hàn dặn dò.
"Tiên dân, có ý gì?"
Ánh mắt Khương Ly hơi loé lên.
Tình báo liên quan tới Cổ Thiên Đình cũng không nhiều, vì vậy, đây là lần đầu tiên hắn nghe tới sự tồn tại của Tiên dân.
Tiên dân...
Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi tiến vào Cổ Thiên Đình di chỉ, nội tâm Khương Ly sinh ra một loại cảm ứng vi diệu.
Nói đúng hơn, thứ sinh ra cảm ứng cũng không phải bản thân Khương Ly mà là thanh chìa khoá được Hoang Cổ Thánh Nhân ban tặng ngày trước.
Chẳng lẽ nơi đây cũng tồn tại một toà Thiên Hoang Thạch Môn giống như ở Man Hoang Cổ Địa?
"Ta cũng không hiểu rõ về Tiên dân ở Cổ Thiên Đình. Chỉ biết bọn họ là hậu duệ của Cổ Thiên Đình. Mà Cổ Thiên Đình thì đều là Tiên Linh hậu duệ....Nói chung, nếu chúng ta gặp phải bọn họ, nhất thiết phải cẩn thận một ít. Năm đó, Cổ Thiên Đình mặc dù huỷ diệt, nhưng vẫn còn tồn tại một ít lão bất tử chưa c·hết, vẫn đang kéo dài hơi tàn ở đâu dó, mà lại vô số năm trôi qua, Tiên dân kế thừa di sản của Cổ Thiên Đình, phát triển lớn mạnh. Bên trong Tiên dân từng ra đời không ít Đế Quân cấp cường giả. Nếu là ở bên ngoài, lấy thực lực của ngươi tự nhiên không sợ, nhưng nơi đây có Thiên Điều áp chế, tu vi giảm xuống, vậy thì sẽ rất nguy hiểm. Ngoài ra, trong mấy cái mục đích của chuyến đi hôm nay, nếu muốn hoàn thành thuận lợi, vẫn cần nghĩ cách mượn sự trợ giúp của Tiên dân mới làm được, vì vậy, cần thiết thu được hảo cảm của Tiên dân..."
Còn phải thu được hảo cảm của Tiên dân?
Khương Ly nhíu nhíu mày, cá tính của hắn, rất không thích cuốn gối nhún nhường, nhưng nếu để đạt được mục đích, cho dù không muốn, hắn cũng sẽ thử nghiệm giao hảo với Tiên dân.
Mang theo Tô phu nhân vào Cổ Thiên Đình thí luyện, là lời hứa nhiều năm trước của hắn.
Thay Hoang Cổ Thánh Nhân tìm kiếm Khai Thiên Linh Dược, là vì báo ân.
Giúp Quảng Hàn tiên phi tìm kiếm thân thể thích hợp, là vì hứa hẹn.
Ngoài ra còn muốn trợ giúp Bách Hoa Đại Đế đoạt được Bàn Đào Quả, là để hoàn trả nhân quả.
Trong những mục đích trên, việc quan trọng nhất tự nhiên là tìm kiếm Khai Thiên Linh Dược, cứu trị Hoang Cổ Thánh Nhân. Mặc dù hắn cũng không rõ ràng, bên trong Cổ Thiên Đình di chỉ có Khai Thiên Linh Dược hay không, nhưng vẫn phải thử tìm kiếm một lần.
"Thời gian của chúng ta không nhiều, nhanh chóng lên đường đi."
Quảng Hàn tiên phi thúc giục.
Tiếp theo đoàn người một đường bay lên phía trên, vượt qua mấy trăm tầng Toái Vực, tiếp cận phong ấn chi môn.
Trên đường đi, bọn họ gặp được không ít võ giả, yêu tu đang kết bạn tìm kiếm cơ duyên.
Những võ giả, yêu tu nọ có xuất thân từ Đông Hoang, cũng có xuất thân từ Tam Hoang còn lại, nhưng Khương Ly chưa quá để ý cho lắm.
"Phía trước chính là Tam Thập Tam Thiên!"
Quảng Hàn bỗng nhiên nghiêm nghị nói, nhấc tay chỉ về phía một toà giới môn lăng lập giữa hư không.
Hạ tầng Toái Vực, nói đúng ra là một cái vòng tròn lớn.
Bên trong vòng tròn chính là khu vực ngoại vi của Cổ Thiên Đình, bên ngoài vòng tròn mới là Tam Thập Tam Thiên, chính là trung tâm của Cổ Thiên Đình.
Nếu võ giả cấp thấp nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhất định sẽ cất tiếng cười to, cho rằng kẻ đem Cổ Thiên Đình phân chia trong ngoài đầu óc có vấn đề, ngay cả bên trong bên ngoài vòng tròn đều làm cho điên đảo.
Nhưng, thật sự điên đảo sao?
"Chúng sinh bị vây khốn ở trong vòng tròn, trong ngoài vốn là vô định. Như mộng như tỉnh, như trần như tịnh. Đạo đạo bàng bạc, tuy lớn mà nhỏ..."
Đây là chữ khắc ở trên một toà cổ bia dựng ở phía trước Phong Ấn Chi Môn tiến vào đệ nhất thiên.
Ánh mắt Khương Ly quét qua cổ bia, cảm giác được văn tự bên trên cổ bia ẩn chứa thiên địa diệu lý, càng làm cho hắn không tưởng tượng được là bên trong văn tự ẩn chứa uy thế ngập trời, dường như truyền từ thời đại thái cổ đến nay, phả vào mặt, làm cho người ta có một loại cảm giác ngột ngạt, khó lòng trấn định.
Nhỏ bé như cỏ rác...Quảng Hàn cũng được, Ô Thiên Phong cũng được, liền ngay cả Khương Ly, thời điểm đối mặt với hàng chữ trên cổ bia, đều có một loại cảm giác như vậy, bởi vì người viết nên hàng chữ, tu vi kinh thiên.
Viễn Cổ Đại Tu!
Hơn nữa còn là đỉnh cấp Viễn Cổ Đai Tu, khoảng cách bước thứ ba Thánh Nhân cực kỳ gần.
"Cổ bia chẳng lẽ là do Đông Hoang Tổ Đế lưu lại?"
Khương Ly âm thầm phỏng đoán.
Đông Hoang Cổ Đế là cường giả đỉnh cao, gần vô hạn đạt tới Thánh Nhân, lại thống lĩnh Cổ Thiên Đình, nắm giữ Thiên Đế vị, địa vị cao thượng. Nên mỗi tiếng nói, mỗi cử động của hắn đều ẩn chứa sức mạnh vô thượng, mặc dù mấy cái văn tự, cũng có thể dùng để làm sát chiêu tuyệt thế.
Khoảng cách cổ bia càng gần, Khương Ly có thể cảm nhận được, mỗi một văn tự bên trên cổ bia, đều ẩn chứa sức mạnh lớn lao, tuỳ tiện một chữ đều có thể trấn sát Đế Quân.
"Nếu có thể lấy đi cổ bia, hoặc là đem văn tự lấy đi..."
Khương Ly động ý niệm, Ô Thiên Phong đồng dạng có ý niệm trên.
Chữ viết của Viễn Cổ Đại Tu, chính là đồ vật lợi hại hơn Tiên Thiên Linh Bảo bình thường, nếu có thể lấy được...
"Đừng vọng tượng, từng có không biết bao nhiêu cường giả có tâm tư giống các ngươi. Nhưng cổ bia trước nay chưa từng lấy đi, Thiên Đế văn tự cũng ở nơi đây. Đây là đồ vật mà võ giả bước thứ hia khó lòng lấy đi, coi như nhị giai Chuẩn Thánh cũng không làm nổi."
Quảng Hàn tiên phi một bộ người từng trải nói.
Cổ bia như vậy, kỳ thực ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, nơi nào cũng có, nhưng đáng tiếc, xưa nay không người có năng lực thu lấy văn tự, người cả gan chạm tới, nhất định sẽ trọng thương.
"Khà khà, nhập bảo sơn không lấy, thật không phải tính cách của Ô Thiên Phong ta. Không thử một lần, làm sao biết không thể lấy đi?"
Ô Thiên Phong vặn eo hếch mông, làm nóng người, nóng lòng muốn thử, đương nhiên gã vẫn rất cẩn thận.
Đây chính là văn tự mà Thiên Đế lưu lại, nắm giữ sức mạnh kinh thiên.
Ô Thiên Phong có thể cảm giác được, nếu mình dám va vào cổ bia, nhất định sẽ trọng thương.
Nhưng nếu may mắn thành công, như vậy, trong tay gã có ba mươi sáu cái Thiên Đế văn tự, đủ để hoành hành Đông Hoang rồi.
Coi như Đế Quân cũng phải kiêng dè mấy phần.
Ô Thiên Phong nóng lòng muốn thử.
Khương Ly suy nghĩ một chút, lấy cường độ nhục thân của mình, hẳn là có thể thử một lần, mặc dù không thành công, cũng không đến nổi b·ị t·hương.
Nơi đây đã là đệ nhất thiên giới, mặc dù vẫn cần áp chế tu vi, nhưng đã không gò bó như ở Toái Vực.
Tu vi khí thế của Ô Thiên Phong tản ra, dự định thử nghiệm đoạt đi văn tự.
Nhưng gã còn chưa kịp xuất thủ, thì một đạo quang mang hoá thành một đầu hắc long đồ đằng, bỗng nhiên đánh tới, bốn phía nhất thời cuồng phong gào thét!
Một kích càng có thể so với một đòn tam phẩm Chân Vương đỉnh cao.
"Dám đụng tới thánh vật của Đông Di tiên tộc chúng ta, g·iết không tha!"
Tiếp theo trên bầu trời chợt vang lên một âm thanh già nua.
Sau đó âm thanh già nua cũng có không ít âm thanh tuổi trẻ dồn dập vang lên.
"Thề c·hết bảo về thánh vật!"
"Thề c·hết bảo về thánh vật!"
"Thề c·hết bảo về thánh vật!"
Tiếp theo, từng đoàn võ giả mặc kim giáp từ phương xa chạy tới.
Khương Ly nhíu mày, phất tay đem kiếm mang đánh nát, quay đầu nhìn kỹ người vừa đến.
Tiên dân...