Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 309: Ngu Xuẩn Mất Khôn
"Lúc trước, ta muốn kết giao với Tiên dân, là dự định kết giao với các phương tiên tộc, hiện giờ xem chừng là ý nghĩ sai lầm. Người cầm quyền chân chính của Tam Thập Tam Thiên, không phải thủ lĩnh của các tiên tộc, cũng không phải Ngũ Phương Thượng Đế mà là hai đại thế lực gồm Thiên Cung và Hắc Ma. Thiên Cung là thánh địa của tiên dân vạn tộc. Hắc Ma là chủ nhân của hết thảy Táng Địa. Đây mới thực sự là chưởng khống giả của Cổ Thiên Đình di chỉ"
"Thiên Cung cùng Hắc Ma từ xưa đến nay đối địch với nhau. Ngoại tu muốn dung nhập vào Tam Thập Tam Thiên, phải lựa chọn gia nhập một trong hai phe thế lực, đây cũng là quy củ của Tiên dân, nếu không, sẽ trở thành kẻ địch của cả hai!"
"Tuyệt đại đa số tiên tộc của Tiên dân đều phụ thuộc vào Thiên Cung. Đông Di tộc đồng dạng phụ thuộc vào Thiên Cung. Cho nên ta gia nhập vào Đông Di tộc, đồng đẳng với đã lựa chọn Thiên Cung trận doanh."
"Nếu ta chém g·iết Hắc Ma Vệ, vấn đề không lớn. Dù sao ở trong Hắc Ma, sinh mệnh của Hắc Ma Vệ không đáng giá, số lượng cũng cực kỳ khổng lồ, coi như c·hết đi cũng ít người hỏi đến. Mà lại, phạm vi hoạt động của Hắc Ma Vệ là ở trong các phương Táng Địa, cũng không ra ngoài, cho nên đắc tội Hắc Ma, chẳng phải đại sự gì. Ngược lại, số lượng võ giả ở Thiên Cung không nhiều lắm, tuỳ tiện t·ử v·ong một người, đều sẽ dẫn tới Thiên Cung cường giả truy cứu!"
Khương Ly tâm tư xoay chuyển.
Ý nghĩ ban đầu của hắn là đem Liệt Như Mộng và thanh niên cõng cự kiếm cùng nhau diệt khẩu, hiện giờ suy nghĩ lại, hành vi trên tựa hồ có chút mạo hiểm.
Rốt cuộc nếu là Thiên Cung sứ giả phổ thông ngã xuống, đều sẽ có không ít người truy tra, huống chi tên nữ tử tên Liệt Như Mộng kia ở trong Thiên Cung tựa hồ có địa vị đặc thù.
"G·i·ế·t c·hết hai người bọn họ, sẽ dẫn tới phiền phức không đáng có, nhưng không thể dễ dàng bỏ qua, bất kể là ai, dám tính kế ta, đều phải trả giá thật lớn!"
Khương Ly phóng ra ma hoả, đem toàn bộ mảnh rừng rậm đều đốt sạch, lại dụng Nhân Quả Chưởng Vị, xoá sạch nhân quả, mới tiếp tục truy đuổi hai người Liệt Như Mộng.
Tuy rằng, Hắc Ma Vệ ngã xuống, sẽ rất ít người truy cứu, nhưng hắn vẫn quyết định làm gọn gàng chút.
....
Bấy giờ, thanh niên cõng cự kiếm gọi là Trần Khôn, đang cùng Liệt Như Mộng liều mạng chạy trối c·hết.
"Sư muội, chúng ta cần gì phải vội vàng đến thế? Tên ngoại tu họ Khương kia tuy mạnh, nhưng đã bị hình hoàn hạn chế tu vi, chưa hẳn có thể ở trong thời gian ngắn g·iết sạch Hắc Ma Vệ, mà lại coi như hắn g·iết sạch Hắc Ma Vệ cũng chưa chắc đã dám đuổi theo chúng ta. Hắn từ quáng mạch không gian đi ra, nhất định tìm được chút ít lục phẩm Niết Bàn Thạch, chúng ta dẫu sao cũng là Thiên Cung sứ giả. Nếu trực tiếp yêu cầu, hắn hẳn là không dám không cho, ngay cả nhiệm vụ ban thưởng cũng có khả năng giảm trừ. Đương nhiên, trừ phi hắn muốn đắc tội Thiên Cung ta..."
Trần Khôn hơi hơi khinh thường, gã không cho rằng một tên ngoại tu cỏn con đủ can đảm khiêu khích Thiên Cung. Về phần, lục phẩm Niết Bàn Thạch, gã nhất định phải chiếm được.
"Sư huynh sai rồi! Tính cách của ngoại tu họ Khương không hề mềm yếu, ngược lại cực kỳ ác liệt. Ban đầu, hắn nhường nhịn Hắc Ma Vệ, hơn phân nửa là có ý định dung nhập vào Tiên dân, cũng bởi vậy mà hành động cẩn thận, không muốn đắc tội với bất kỳ phe nào. Sau đó phát hiện giải thích không thông, hắn liền lập tức ra tay trấn sát Hắc Ma Vệ, hoàn toàn không có chút do dự nào. Hạng người sát phạt quả quyết như vậy, há sẽ cố kỵ thân phận Thiên Cung sứ giả của chúng ta?"
"Nếu hắn đã quyết định động thủ, liền tuyệt đối sẽ không để lại người sống! Loại người hắn cực kỳ vô tình, cũng cực kỳ cẩn thận, vì để triệt để che giấu mọi chuyện, thậm chí khả năng cao cũng g·iết luôn chúng ta để bịt đầu mối. Hiện tại, ta chỉ cầu mong thoát khỏi ma chưởng của hắn. Mà ngươi vẫn còn nhớ thương lục phẩm Niết Bàn Thạch, ngươi...hazzz"
Liệt Như Mộng giận quá hoá cười.
Sư huynh lòng dạ quá nhỏ bé, suy nghĩ thiển cận, nếu không phải tư chất tu luyện xuất chúng, tuyệt đối không có tư cách trở thành Thiên Cung sứ giả.
Đến lúc nào rồi còn nhớ thương lục phẩm Niết Bàn Thạch! Sắp m·ất m·ạng tới nơi vẫn suy nghĩ tới chút chuyện vặt vãnh.
"Mặc dù tu vi của ngoại tu họ Khương bị phong ấn, nhưng hắn từng dám đối chính diện kháng với Hắc Đế, khả năng cao là một vị Đế Quân. Đế Quân cường giả thủ đoạn thông thiên, muốn g·iết mấy tên tam phẩm, tứ phẩm, tuyệt đối sẽ không tốn hao quá lâu. Thời gian của chúng ta không nhiều! Nhất định phải chạy ra Táng Địa, mới có cơ hội sống sót. Nếu bị hắn đuổi kịp, đến lúc đó mới hối hận thì đã muộn!"
Liệt Như Mộng nói tiếp.
Hiện giờ, nội tâm của nàng tràn ngập hối hận.
Nếu biết được cá tính của Khương Ly cường thế như vậy, cho dù nàng cầu cứu hắn, cũng sẽ không sử dụng phương thức tính kế, trực tiếp đem Khương Ly kéo vào vũng nước đục, chọc giận tên ngoại tu cường giả này....
Mà thôi, chỉ cần chạy ra Táng Địa, hẳn là còn có một tia sinh cơ.
"Chớ trách sư huynh lắm miệng. Sư muội hành sự quả thực quá thích chuyện bé xé ra to. Ngoại tu họ Khương Ly dù gan to bằng rời, chẳng lẽ thật dám xuất thủ với chúng ta? Lại nói tiếp, tên kia xác thực rất đáng hận, ngươi đã ăn nói khép nép cầu cứu hắn rồi, hắn chẳng những không cứu, ngược lại còn sử dụng ma rống, không phân địch ta, làm hại thương thế của ngươi tăng thêm mấy thành! Hừ, nếu không phải hôm nay là bế cung kỳ, lấy địa vị của Trần Khôn ta, phất tay một cái liền có thể gọi tới một nhóm Thiên Cung cường giả dạy cho hắn một bài học!"
Trần Khôn hừ lạnh nói.
Chỉ là gã vừa dứt câu, không trung trước mặt chợt truyền ra t·iếng n·ổ vang, một đạo kim quang xẹt ngang bầu trời. Kim quang tán đi, để lộ ra một thân ảnh, ngăn trở đường đi của bọn họ.
"Không tốt!"
Khuôn mặt Liệt Như Mộng trở nên ảm đạm.
Bởi vì người truy đuổi bọn họ, chính là toàn thân sát khí, vẻ mặt vô tình, Khương Ly!
"Ngươi vừa nói muốn giáo huấn Khương mỗ ư? Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội giáo huấn ta! Màu xuất thủ đi!"
Một luồng sát khí ngập trời, hoá thành thao thiên ma vân ầm ầm đè xuống, khiến cho Trần Khôn phun máu tươi phè phè, vẻ ngạo mạn trong mắt hoá thành sợ hãi.
Sát khí thật là khủng kh·iếp!
Bị sát khí bao phủ, bất kể là Trần Khôn hay Liệt Như Mộng, đều cảm giác tê cả da đầu, hô hấp khó khăn, tâm loạn như ma.
Trần Khôn và Liệt Như Mộng mặc dù là Thiên Cung thiên kiêu, nhưng từng trải không nhiều, cả đời sinh hoạt ở dưới sự che chở của trưởng bối, đã bao giờ thấy quá ma đầu đi ra từ trong núi thây biển máu như Khương Ly.
Mặc dù là Trần Khôn lòng dạ yếu kém, hiện giờ cũng từ trên người Khương Ly ngửi được khí tức t·ử v·ong, sau lưng lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Ngươi không phải nói muốn giáo huấn Khương mỗ ư, vì sao còn chưa ra tay?"
Khương Ly lạnh lùng nhìn Trần Khôn, nhấc chân bước về phía trước một bước, Trần Khôn ban nãy còn khẩu khí ngông cuồng, hiện giờ giống như dê bò gặp sư tử, hốt hoảng lui về phía sau mấy bước.
"Tiền bối nói đùa, vãn bối nào dám giáo huấn tiền bối!"
Trần Khôn một bên lui về phía sau, một bên cười làm lành nói, cả người áp lực nặng nề chưa từng có. Gã còn không làm rõ ý định của Khương Ly, suy đoán được lời nói lỗ mãng của mình ban nãy, khả năng cao đã chọc giận đối phương, lại liên tưởng tới chuyện g·iết người diệt khẩu trong miệng sư muội, đầu óc của gã căng như dây đàn.
Khương Ly thật là đến để g·iết người diệt khẩu sao?
Ý niệm đó không ngừng tái hiện, làm cho ánh mắt Trần Khôn đột ngột trở nên dữ tợn, lộ ra một tia điên cuồng.
Gã thừa nhận là bản thân rất hoảng sợ, bởi vì quá mức hoảng sợ, nên trong lòng sinh ra ý nghĩ điên cuồng, muốn liều mạng!
Thầm nghĩ, so với bị Khương Ly g·iết c·hết, không bằng chính mình tiên hạ thủ vi cường, nói không chừng còn có thể tìm được chút hi vọng sống.
Tiếp theo gã đột nhiên nâng quyền nện mạnh lên ngực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đồng thời phun ra một đạo hắc mang đánh về phía Khương Ly, sau đó cũng không thèm nhìn kết quả, hoá thành độn quang bỏ chạy.
Ánh mắt Khương Ly híp lại, không nghĩ tới Trần Khôn thật dám động thủ.
Hắn xoè bàn tay túm lấy hắc mang, hắc mang liền hoá thành một hạt châu màu đen, vững vàng nằm yên trong tay hắn
Hạt châu nhìn như bình thường, nhưng bên trong càng ẩn chứa một kích của lục phẩm Đế Quân. Nếu là người khác, nói không chừng sẽ bị Trần Khôn đắc thủ, bị hạt châu trọng thương.
Nhưng chỉ là lục phẩm một kích, căn bản không có tác dụng với Khương Ly.
Hắn vốn còn muốn thả cho Trần Khôn, Liệt Như Ngọc một con đường sống.
Bây giờ xem ra, Liệt Như Ngọc tạm thời chưa nói, nhưng Trần Khôn thì chắc chắn phải c·hết.
Dám động thủ, liền phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Nghĩ tới đây, Khương Ly cong tay búng nhẹ một cái, hạt châu màu đen lập tức phá không mà ra, đánh tới sau lưng của Trần Khôn.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ toàn thân, Trần Khôn nháy mắt bị doạ đến tái mặt.
"Cứu...cứu ta..."