Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 316: Lửa Đốt Trời, Gió Thổi Tắt!

Chương 316: Lửa Đốt Trời, Gió Thổi Tắt!


Tiếng kèn lệnh kia không biết truyền ra từ đâu, hình như có đại thần thông gia trì, làm cho từng người nghe được tiếng kèn, đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Tiếp đó, liền có một đạo kim quang phá không mà đến, độn quang nhìn từ xa giống như một đám lửa, vô cùng chói mắt, mãi cho đến lúc áp sát, mới thấy rõ là một lão giả đứng ở trong hoả diễm màu vàng.

Lão giả đầu đội vòng kim cô, khuôn mặt cứng ngắc, da dẻ xanh đen, trên mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, quanh thân tử khí ngút trời, hẳn nhiên là một đầu Thi Ma đ·ã c·hết đi vô số năm.

Trên người Thi Ma tản ra khí thế Chuẩn Đế cường hoành, trong tay cầm một quyển trục màu vàng đang c·háy r·ừng rực.

Thi Ma lão giả vừa xuất hiện, liền đem quyển trục trải rộng ra, tức khắc, một luồng khí thế khiếp người, hoá thành cuồng phong quét ngang bốn phía.

Những võ giả tu vi không cao, bị cuồng phong quét bay tứ tung, chỉ có Chân Vương lão quái mới có thể đứng vững thân hình.

Cuồng phong tiêu tán, từng tên Tiên tộc võ giả nhao nhao quỳ xuống mặt đất, hướng về phía Thi Ma dập đầu.

"Cung nghênh Thánh sứ giáng lâm!"

Tiếng hô vang trời, xông thẳng vân tiêu.

Người của Đông Di tộc tự nhiên cũng quỳ xuống dập đầu, đám võ giả bay ở trên không trung vây xem cuộc vui, cũng nhao nhao hạ xuống mặt đất, cung kính bái lạy, trong đó bao gồm cả thân phận cao quý Liệt Như Mộng.

Tiên dân đẳng cấp sâm nghiêm, tiên tộc võ giả là tiên quan hậu duệ, vì vậy địa vị thấp nhất, Tiên Cung sứ giả địa vị cao hơn, nhưng nếu nhìn thấy Thánh Sư, vẫn phải quỳ bái.

Mặc dù cái gọi là Thánh sứ, chẳng qua là một đám Thi Ma linh trí thấp kém.

Bởi vì ở thời đại thượng cổ, bọn họ chính là Thiên Đế tuỳ tùng, nhận trách nhiệm giám thị thiên địa. (Giống cẩm y vệ!)

"Vì sao ngươi không quỳ?"

Ánh mắt của Thi Ma lão giả đảo qua toàn bộ hội trường, bỗng nhiên phát hiện một người cả gan không quỳ, lập tức khàn giọng chất vấn.

"Khương mỗ cũng không phải Tiên dân, tự nhiên không cần quỳ ngươi!"

Khương Ly thản nhiên đáp.

"Lời ấy có lý..."

Thi Ma lão giả trầm giọng nói, không nghe ra hỉ nộ, tựa hồ đồng ý với lời biện giải của Khương Ly, bất chợt thân hình loé lên một cái, biến mất tại chỗ.

Khương Ly cười nhạt, thân hình đồng dạng biến mất, tiếp theo, trên bầu trời truyền ra một tiếng nổ vang, từng đạo vết nứt không gian đem bầu trời xé nứt, đồng thời từ trong không gian vết nứt, có hai thân ảnh riêng phần mình bay ngược mà ra.

Chính là Khương Ly cùng Thi Ma lão giả.

Khương Ly vân đạm phong khinh hạ xuống mặt đất.

Mà Thi Ma lão giả thì da dẻ nứt toác, trong ánh mắt đờ đẫn ẩn giấu một tia hoảng sợ.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Hết thảy võ giả ở bốn phía, bao quát đám ngũ phẩm lão quái đều không thấy rõ Khương Ly và Thi Ma lão giả vừa làm cái gì.

Ngay cả Liệt Như Mộng cũng không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Lời ấy rất có lý!"

Thi Ma lão giả thu hồi biểu hiện kinh sợ, nơi đây chỉ có bản thân lão mới biết được, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, lão và Khương Ly đối oanh một quyền, nhưng lấy cường độ nhục thân có thể sánh ngang Niết Bàn thất trọng thể tu của lão, càng suýt chút nữa bị đối phương đánh nổ.

Dựa theo quy củ của Thiên Cung, bất kỳ ai nếu sở hữu thực lực địch nổi Thánh sứ, liền không cần quan tâm tới chế độ đẳng cấp, gặp Thánh Sứ không cần quỳ.

Khương Ly đã có thực lực cường hoành như vậy, tự nhiên không cần quỳ lão, trừ phi gặp được Thánh sứ thực lực càng mạnh hơn.

"Chẳng lẽ ngoại tu họ Khương sau khi bị áp chế tu vi, còn có thể cùng Chuẩn Đế Thánh sứ giao thủ mà không rơi xuống hạ phong?"

Hết thảy võ giả xung quanh thấy Thánh sứ không trách tội Khương Ly vô lễ, đều âm thầm phỏng đoán, đồng loạt kinh hãi.

Thiên Cung Thánh sứ, mặc dù đều đã c·h·ế·t đi vô số năm, nhưng mỗi một người đều cực kỳ cường đại, không phải Đế Quân không thể địch.

Khương Ly có thể địch lại Thánh sứ, nói rõ hắn hiện tại vẫn sở hữu Đế cảnh chiến lực, quả thực nghe rợn cả người.

Nhưng chợt nghĩ tới, Đông Di tộc suy cho cùng cũng chỉ có một vị cường giả là Khương Ly chống đỡ, lực lượng của một người dù mạnh hơn nữa, chung quy vẫn có hạn, vô pháp quấy nhiễu phong vân ở trong tiểu đấu, khiến bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chung quy chỉ là một người nha!

Thi Ma lão giả vẫn là thần sắc lạnh lùng, phất tay để đám võ giả đang quỳ gối đứng lên, bắt đầu đọc quyển trục trong tay.

"Đăng Cung Chiến, ngàn năm mở một lần, đệ nhất thiên giới tiểu đấu, do ta, chữ Đinh số 42 Thánh sứ phụ trách, thi đấu chia thành thi văn, thi võ hai lượt. Tiên tộc nào thu được tổng điểm cao nhất, có thể tiến lên Đại La Thiên tham dự vòng Đăng Cung Chiến thứ hai. Hiện tại, bản thánh công bố đề mục thi văn, khuyên các vị chớ nên chớp mắt, nhìn kỹ tràng cảnh sắp phát sinh, đừng có bỏ sót cái gì!"

Thi Ma lão giả đọc xong, đem quyển trục tế lên trời, quyển trục vừa bay lên cao, bỗng nhiên hoá thành một đầu hoả long màu vàng, ngao du giữa thiên địa, tiếp đó, hoả long chợt lắc mình hoá thành vô số hoả diễm, hình thành một vòng tròn khuyết cháy rừng rực. Lại tiếp theo, một cơn cuồng phong quét qua, vòng tròn lửa từ từ biến mất.

Toàn bộ quá trình chỉ vẻn vẹn mười hời thở, bên trong càng bao hàm thần thông diệu lý...

Đề mục của thi văn, chính là muốn kiểm tra những diệu lý nọ.

"Đây là đề mục thi văn của vòng Đăng Cung Chiến thứ nhất. Cho các ngươi một ngày suy nghĩ, đem tất cả cảm ngộ viết ra, truyền về Đại La Thiên, do Ngũ Phương Thượng Đế bình luận ưu khuyết, chấm điểm!"

Thi Ma lão giả nói xong, lật tay một cái, lấy ra một tấm lệnh bài, nhẹ nhàng bóp nát. Lệnh bài hoá thành vô số kim quang, bay về phía trước, tức khắc từng đạo kim quang rơi vãi trên mặt đất, hoá thành từng cái bàn nhỏ.

Toàn trường có tổng cộng 2400 bàn nhỏ, chia làm 24 hàng ngang, 100 hàng dọc, vừa vặn là số lượng thí sinh dự thi năm nay.

"Thi văn khoá trước, đều là ngẫu nhiên ra đề, nhằm khảo nghiệm ngộ tính của võ giả. Đáng tiếc, Tiên dân chư tộc ở đệ nhất thiên giới phần lớn đều là hạng người não mạch kín, đầu óc thô lậu, hầu như không có bao nhiêu người đạt được thành tích quá cao. Nhìn chung toàn bộ lịch sử của đệ nhất thiên giới, kẻ có thể ở trong thi văn đạt được trên 100 điểm đều cực kỳ ít. Cho nên thi văn cũng không quan trọng, các tiên tộc đều sẽ không chênh lệch quá lớn, khó khăn nhất là thi võ. Khương lão đệ không cần lưu ý thành tích thi văn, tuỳ tiện ứng phó là được. Lấy tu vi ở Khương lão đệ, nghĩ đến ở trong thi võ cầm được trên ngàn điểm, hẳn là không quá khó, đầy đủ để Đông Di tộc ra thoát khỏi vạn năm lót đáy sỉ nhục rồi"

Từ Chi Hà âm thầm dặn dò Khương Ly vài câu, cũng đưa cho Khương Ly một tấm ngọc bài, sau đó lại quay đầu phân phát ngọc bài cùng dặn dò những tộc nhân khác.

Khương Ly cúi đầu quan sát ngọc bài trong tay, đây chính là lệnh bài ghi chép thành tích của hắn.

Mặt trước của ngọc bài ghi khắc hai chữ "Khương Ly" là tên của hắn, mặt sau thì dùng để ghi chú thành tích thi đấu, trước mắt thành tích vẫn là không điểm, dù sao tiểu đấu còn chưa bắt đầu.

"Thi văn không quan trọng sao?"

Đối với lời dặn dò của Từ Chi Hà, Khương Ly từ chối cho ý kiến, mà nhấc chân đi theo từng tên võ giả tiến vào hội trường, đi tới bàn nhỏ của mình, khoanh chân ngồi xuống.

Trên bàn ngọc, có bút ngọc, huyết mực, kim trục, bên trái của bàn ngọc còn khắc một cái rãnh lõm.

Không ít võ giả của các tiên tộc nhỏ yếu, đều là vừa ngồi xuống liền cầm bút lên, thấm mực, vèo vèo viết lộn tùng phèo một trận, sau đó đem kim trục nhét vào trong rãnh lõm.

Tiếp theo, rãnh lõm sẽ loé lên kim quang, chừng mấy hơi thở sau, lúc rảnh lõm lần nữa mở ra, bên trong đã không còn kim trục, mà bên trên ngọc bài thì sẽ ghi lại thành tích thi văn của từng người.

Tuyệt đại đa số Tiên dân võ giả, sẽ không phòng bị kẻ khác sao chép đáp án của mình, vì vậy, Khương Ly rất dễ dàng liền thấy được bài thi của một vài người.

"Ta lĩnh ngộ được lửa, lửa có thể cháy ở trên bầu trời, hơn nữa lửa còn rất nóng..."

Đây là bài thi của một tên võ giả thông minh nào đó.

"Ta đối với hành vi phun lửa của Thánh sứ cảm thấy rất không phục, cảm thấy rất đáng lên án. Trên đời, cái gì cũng có thể làm, nhưng ta ghét nhất là ai vô duyên vô cớ phun lửa, càng ghét nhất ai vô duyên vô cớ chém gió. May mắn, Thánh sứ chỉ phun lửa chốc lát liền bị gió dập tắt."

Đây là một bài thi tràn đầy oán thán của võ giả sáng suốt nào đó.

"Ta không có lĩnh ngộ."

Càng có người nộp giấy trắng!

Để cho Khương Ly vô ngữ là ngay cả những bài thi nhược trí như vậy, đều có không ít thí sinh len lén sao chép. Đối với việc thí sinh chép bài của nhau, tên Thi Ma lão giả kia bỏ mặc không quan tâm. Vẻn vẹn một nén nhang, đã có hơn phân nửa võ giả hoàn thành bài thi, phải biết rằng, thời gian thi văn là ròng rã một ngày...

Khương Ly quay đầu nhìn bên cạnh mình. Mười chín người khác của Đông Di tộc đều đã viết xuống bài thi, cũng nhận được thành tích.

Mười chín người, mười tám người 0 điểm, người duy nhất đạt được điểm số, cũng chỉ được chấm một điểm.

Khương Ly nhớ kỹ bài thi của đối phương, đáp là "Lửa đốt trời, gió thổi tắt!"

Chương 316: Lửa Đốt Trời, Gió Thổi Tắt!