Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 322: Hắc Ma Đạo Sơn
Từng tên lão quái sắc mặt đại biến, điên cuồng phóng thích thần niệm kiểm tra bốn phía, nỗ lực tìm kiếm người đánh lén, nhưng căn bản không phát giác được tung tích của hung đồ.
Cũng có một chút Tiên dân võ giả, muốn trợ giúp Khương Ly chống lại ánh sáng màu xám đen, nhưng bọn họ tu vi quá thấp ngay cả tới gần cũng không làm được, bị từng luồng cự lực đánh lui.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tốc độ của hạt bụi quá nhanh, mỗi một lần va trúng người Khương Ly, đều mang theo lực lượng khủng kh·iếp, lấy cường độ nhục thân nghịch thiên của hắn, tự nhiên không bị tổn thương hắn, nhưng vẫn bị hạt bụi đẩy lùi vô số khoảng cách, bất tri bất giác, đã bị đẩy xa khỏi đoàn người.
Vừa rời xa đoàn người, hạt bụi bỗng nhiên xoay quanh người Khương Ly, theo gió mà lớn lên, thoáng cái đã hoá thành một ngọn cự sơn.
Trên đỉnh núi cũng không có cây cỏ, chỉ có nham thạch, đỉnh núi ẩn chứa hôi hoả thiêu đốt, rõ ràng là một ngọn núi lửa.
Ngọn núi không ngừng xoay tròn, thế núi càng ngày càng mạnh, dĩ nhiên càng liên kết với hết thảy núi non ở đệ nhất thiên giới, khí thế càng thêm trầm trọng.
Tiếp theo, theo một t·iếng n·ổi vang truyền ra, cự sơn hung hăng hướng về phía Khương Ly đập xuống, trong nháy mắt đã rơi xuống bên trên mặt đất.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ đệ nhất thiên giới dường như gặp phải địa chấn, thiên địa run rẩy, không gian nứt toác, thật lâu mới bình tĩnh trở lại.
Mà Khương Ly thì đã bị ngọn núi trấn áp!
Vô số Tiên dân lão quái đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, bấy giờ, bọn họ mới thấy rõ hình dáng của ngọn núi.
"Đây là Hắc Ma Đạo Sơn...không sai, đây là Hắc Ma lão tổ ngã xuống di lưu đạo sơn! Chẳng lẽ thật sự có Hắc Ma đại năng đem ngoại tu họ Khương trấn áp!"
"Nơi đây căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Hắc Ma võ giả, theo lý thuyết, Hắc Ma võ giả không cách nào đi ra Táng Địa mới đúng...Chẳng lẽ có vị Hắc Ma đại năng nào mượn môi giới thi pháp, vượt qua không gian trấn áp người nọ!"
"Việc này nhất định phải báo cáo lên Đại La Thiên! Về phần thi võ có thể tiếp tục tiến hành không? Còn phải xem ý tứ của Đại La Thiên Chư Đế!"
"Cho tới ngoại tu họ Khương..."
Một ít võ giả bắt đầu thi triển bí pháp, bẩm báo Đại La Thiên về vụ việc vừa xảy ra.
Thi Ma lão giả đồng dạng truyền âm bẩm báo, rất nhanh liền đạt được câu trả lời chắc chắn, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thi võ vẫn phải tiếp tục cử hành.
Thi Ma lão giả sắc mặt nghiêm nghị nhìn ngọn núi lửa trước mặt, thử thôi thúc thần thông, muốn đánh nổ núi lửa, cứu thoát Khương Ly.
Nhưng lại ngơ ngác phát hiện, lấy thực lực của lão, căn bản không thể nhúc nhích hoả sơn mảy may.
"Thủ bút thật lớn, càng lấy một phần đạo sơn mà Viễn Cổ Đại Tu di lưu lại để trấn áp. Người xuất thủ, ít nhất là Hắc Ma Đế Quân!"
Thi Ma lão giả âm thầm hoảng sợ, Hắc Ma đại năng vì sao phải trấn áp Khương Ly?
Theo lý thuyết, Hắc Ma võ giả trước nay chưa từng bài xích ngoại tu, vì sao lại vô duyên vô cớ ra tay, chẳng lẽ bên trong còn có nội tình nào khác...
"Xin hỏi Thánh Sứ, thi võ có cần bỏ dở không, hay vẫn tiếp tục cử hành?"
Một ít tiên tộc tộc trưởng thấp giọng dò hỏi.
"Không cần! Tất cả diễn ra như thường lệ!"
Thi Ma lão giả hồi đáp.
"Ngoại tu của tộc ta còn bị trấn áp ở dưới ngọn núi, khẩn cầu Thánh Sứ ra tay cứu viện, cứu hắn ra ngoài!"
Đông Di tộc tộc trưởng Từ Chi Hà khổ sở khẩn cầu.
"Lão phu cứu không được hắn! Chỉ có thể chờ đợi Ngũ Phương Thượng Đế tự mình giá lâm, nhanh nhất cũng phải ba năm ngày đi!"
Thi Ma lão giả hờ hững nói.
"Cái gì! Còn muốn chờ ba năm ngày? Nếu không thể kịp thời cứu người, Khương lão đệ ít nhiều cũng sẽ bị hoả sơn g·ây t·hương t·ích. Mà lại, Đông Di tộc ta thiếu hắn toạ trấn, căn bản không có bất kỳ cơ hội chiến thắng..."
Từ Chi Hà tuyệt vọng thở dài.
"Sau một nén nhang, thi võ bắt đầu! Ngoại tu kia bị trấn áp, đã là định số, trừ phi hắn có thể ở trước khi thi võ kết thúc, phá tan hoả sơn thoát khốn, bằng không tuyệt đối không cách nào tham dự thi đấu. Dựa theo quy của của Đăng Cung Chiến, chỉ có những võ giả nằm trong danh sách đăng ký mới được phép tham gia thi võ, điều đó có nghĩa là thiếu đi hắn, Đông Di tộc ngươi chỉ còn 19 người!"
Thi Ma lão giả nói xong, không tiếp tục để ý tới Từ Chi Hà, mà là triển khai thần thông, bố trí lôi đài.
.....
Khương Ly chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, thật lâu mới hồi phục tinh thần.
Đập vào mắt là một chỗ không gian vách đá màu xám đen, không gian cực kỳ chật hẹp, ở trong lòng núi lửa, không khí nóng rực nặng nề, càng có khói lửa màu xám đen thổi loạn khắp nơi.
Sắc mặt hắn âm trầm như nước, chính mình càng bị người đánh lén trấn áp rồi.
Đây là một loại thần thông trấn áp cực kỳ cao thâm, mà lại người triển khai thần thông, tu vi tuyệt đối không thấp hơn bát phẩm Đế Quân.
Nếu không, hắn làm sao có khả năng trúng chiêu!
"Kẻ trấn áp ta, ít nhất là bát phẩm Đế Quân! Chỉ là ta có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là người nào xuất thủ với mình?"
Khương Ly đang âm thầm suy đoán, bỗng nhiên, bên trong không gian vách đá tĩnh mịch chợt vang lên một âm thanh đạm bạc.
"Ngươi đồng hành cùng Niết Bàn Thánh Thể. Lão phu bị quy tắc của Thiên Cung ước thúc, không thể g·iết ngươi, nhưng có thể đem ngươi vây khốn. Nếu không muốn c·hết, liền chủ động tránh thoát hình hoàn. Lấy tu vi Đế Quân của ngươi, hẳn là có thể đánh nát Hắc Ma đạo sơn!"
Âm thanh nọ khi thì thô khi thì mảnh, khi thì âm nhu khi thì cương mãnh, biến hoá thất thường, khiến cho người nghe không nhận ra là ai đang nói chuyện, nhưng hiển nhiên là một gã Đế Quân.
Ánh mắt Khương Ly lập loè lửa giận, đầu tiên là bị Đại La Thiên Đế Quân xoá bỏ thành tích, hiện giờ lại bị người tính toán, vây khốn ở trong lòng núi.
Bọn người kia thật cho rằng hắn là hạng người mềm yếu, dễ bắt nạt sao?
Khương Ly hừ lạnh, nhấc quyền đánh tới, lập tức núi lửa rung chuyển, như sắp nổ tung. Nhưng tiếp theo, trên vách đá nhanh chóng xuất hiện từng đạo hoả diễm vết nứt, những vết nứt nọ không ngừng lan tràn, cuối cùng liên kết thành một bức trận đồ cổ lão.
Đồng thời, một luồng cấm chế cực mạnh phủ tới, đem Khương Ly bức lui.
"Trận pháp thật là cao thâm. Nhưng muốn nhốt Khương mỗ, chưa đủ!"
Khương Ly hừ lạnh, khí thế biến đổi, sát ý trong mắt biến mất, thay vào đó là bình tĩnh cùng sâu thẳm.
Ánh mắt của hắn thâm thuý như tinh không, phảng phất hết thảy đại thế diễn biến trong thế gian, đều không thể trốn khỏi mắt hắn.
Vách đá cũng được, khói lửa cũng được, rơi vào trong mắt Khương Ly đều là từng đạo đại thế chi tuyến đan xen với nhau, vô số trận văn phức tạp trên vách đá, dần dần hiển lộ rõ ràng.
Chừng vài hơi thở sau, Khương Ly bất chợt nhấc chân đạp về phía trước.
Mỗi bước bước ra, đều hung hăng đạp nát đại thế, chín bước hoàn thành, lập tức bình địa sinh phong, trên vách đá truyền ra tiếng vỡ vụn, trận đồ theo đó mà huỷ diệt.
"Ồ! Ngay cả lão phu khổ tu nhiều năm Trấn Ma Hoả Sơn Trận kết hợp mới một mảnh Hắc Ma đạo sơn cũng không giữ nổi người này sao?"
Tầng thiên giới thứ ba mươi mốt, Đại La Thiên, Hắc Đế bỗng nhiên khẽ ồ lên một tiếng.
Hiện giờ, lão đã sớm mang theo môn đồ rời khỏi Đại La Sơn, lên đường trở về Động Phủ của mình, sau khi phát giác được Khương Ly sắp phá tan núi lửa trấn áp, nhất thời cũng không nóng lòng đi đường mà tuỳ tiện tìm một cái động phủ, tiếp tục vượt giới thi pháp.
Không gian trong lòng núi, vách đá tầng tầng sụp đổ, ngay lúc hoả sơn sắp vỡ tan thì trước mặt Khương Ly bỗng nhiên bắn ra một đạo hắc hôi hoả mang.
Khương Ly nheo mắt lại, hắc hôi hoả mang vô cùng bất phàm không, cấp bậc càng đạt tới Tiên Thiên, hiển nhiên là Tiên Thiên Linh Hoả mà người thi thuật khổ tu nhiều năm.
Hắn không dám khinh thường, nghiêng người tránh ra, đồng thời nhấc quyền đấm tới.
Chỉ là Tiên Thiên Linh Hoả cũng không dự định công kích Khương Ly mà chỉ đem không gian của vách đá gia cố, tựa hồ chỉ một lòng muốn vây khốn hắn.
Phía xa xa bên trên Đại La Thiên, Hắc Đế cảm ứng được cái gì, lộ ra nụ cười thoả mãn.
"Thực lực của hắn mạnh hơn nữa cũng khó lòng ở trong thời gian ngắn phá vây thoát đi. Đã như thế, hắn liền không đuổi kịp thi võ..."
Bởi vì Khương Ly đồng hành cùng Niết Bàn Thánh Thế, nên dựa theo quy của của Thiên Cung, Hắc Đế không được phép thương tổn tới tính mạng của hắn.
Lão vốn không thích Đông Di tộc, càng căm ghét ngoại tu, hiện tại, Khương Ly muốn giúp Đông Di tộc ra mặt, Hắc Đế tự nhiên phải chèn ép.
Hắc Đế thầm nghĩ, lấy tu vi của mình, chỉ cần hơi thi triển thần thông là có thể nhốt Khương Ly vài ngày.
Vài ngày sau, coi như Khương Ly thành công thoát khốn, cũng đã bỏ qua thi võ, Đông Di tộc thiếu mất Khương Ly toạ trấn, vẫn cứ phải lót đáy...
Đương nhiên, nếu Khương Ly bị ép bất đắc dĩ, trực tiếp phá huỷ hình hoàn, khôi phục tu vi, vậy thì càng tốt.
Thân là ngoại tu, dám tự ý huỷ hình hoàn, thì chính là di thiên tội lớn, sẽ bị toàn bộ Tiên dân cường giả t·ruy s·át.
Đến khi đó, dù cho hắn mang theo một tên Niết Bàn Thánh Thể cũng khó lòng bảo toàn tính mạng.
Mà Đông Di tộc là người giám hộ Khương Ly, nếu Khương Ly huỷ đi hình hoàn, Đông Di tộc cũng bị liên luỵ theo.
"Vũ nhi, người của Đông Di tộc dám g·iết ngươi, lão phu bị giới hạn thân phận, không cách nào tàn sát Đông Di tộc báo thù cho ngươi. Chuyện duy nhất có thể làm là để Đông Di tộc vĩnh viễn không thể ngóc đầu nổi..."