Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 325: Xích Tử Chi Tâm
Tiên Ti tộc Chân Vương chưa hề mở miệng tranh luận, gã đồng dạng cảm thấy quyết định của thiếu tộc trưởng rất không hợp lý. Nhưng xuất phát từ lòng trung thành với Mộ Dung Phục, gã vẫn chấp hành mệnh lệnh được giao, toàn lực bảo họ Đông Di tộc võ giả.
Nhìn thấy Từ Chi Hổ sắp bị Nguyên Hồn trọng thương, Tiên Ti tộc Chân Vương thở dài khe khẽ, chuẩn bị xuất thủ cứu người, bỗng nhiên ánh mắt biến đổi, lộ ra vẻ kh·iếp sợ.
Bởi vì phương hướng của núi lửa, đột nhiên truyền ra tiếng núi lở rung trời.
"Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ngoại tu họ Khương bị trấn áp dưới núi lửa sắp thoát khốn rồi?"
"Ngay cả Chuẩn Đế Thánh Sứ đều không thể phá huỷ được núi lửa, ngoại tu họ Khương trừ phi đánh nát hình hoàn, khôi phục tu vi, bằng không tuyệt đối khó lòng trốn thoát! Chẳng lẽ...hắn đánh nát hình hoàn? Đây chính là di thiên đại tội!"
Bốn phía nhất thời vang lên từng âm thanh kinh nghi bất định.
Hiện giờ phụ cận núi lửa chỉ có hai tên võ giả đang chờ đợi, một người là Mộ Dung Phục, một người khác là Liệt Như Mộng.
Liệt Như Mộng là Kiếp Nô của Khương Ly, trước khi Khương Ly chủ động giải trừ cấm chế, nàng sẽ cùng hắn sinh tử có nhau. Nếu Khương Ly gặp bất trắc, nàng cũng nhất định phải c·hết.
Bây giờ, Khương Ly bị trấn áp ở dưới chân núi, Liệt Như Mộng không biết là ai tính toán Khương Ly, cũng chẳng biết hắn có gặp nguy hiểm gì không, tự nhiên vô cùng lo lắng, một mực canh giữ ở phụ cận núi lửa, nào có tâm tình quan tâm đệ nhất thiên giới võ thí.
Mộ Dung Phục thì càng có ý tứ.
Con hàng này trực tiếp lui ra thi đấu, cầm một kiện bí bảo hình xẻng, một bên lo lắng, một bên đào núi, muốn đem Khương Ly cứu ra ngoài.
Hành vi của gã, khiến cho Tiên Ti tộc trưởng tức giận sắp ngất xỉu.
Tiên Ti tộc trưởng vốn định dựa vào thiên phú khống hồn của Mộ Dung Phục, dẫn dắt quần tu Tiên Ti tộc đạt được thành tích tốt, thậm chí tranh c·ướp thứ nhất.
Ai mà ngờ tới, thằng oắt con nhà mình càng thẳng thắn từ bỏ thi đấu.
Càng ngu hơn là gã cầm một cái xẻng, đi đào núi lửa mà Chuẩn Đế Thánh Sứ đều không phá được.
"Thuộc hạ không nhịn được nữa rồi! Ngày xưa thiếu tộc trưởng hồ đồ thì cũng thôi. Nhưng ngay cả võ thí cũng hồ đồ, căn bản không đem lợi ích của Tiên Ti tộc ta để ở trong lòng! Phải biết, tộc ta vì Đăng Cung Chiến đã chuẩn bị ngàn năm, chỉ vì đạt được hạng nhất, đi tới Đại La Thiên tham dự Đăng Cung Chiến vòng thứ hai. Vì tiểu đấu năm nay, tộc ta lập ra rất nhiều kế hoạch, hết thảy đều lấy khống hồn bí thuật của thiếu tộc trưởng làm cơ sở mà nghiên cứu ra. Nhưng thiếu tộc trưởng lại từ bỏ thi đấu. Chẳng những thế, còn cắt cử một tên Chân Vương đi bảo hộ Đông Di tộc võ giả! Hành vi của hắn không chỉ tiêu hao sức chiến đấu của tộc ta, càng trực tiếp đắc tội với Hắc Đế. Vì sao tộc trưởng không ngăn cản hành vi ngu xuẩn đó?"
Vài tên Tiên Ti tộc nguyên lão phẫn nộ chất vấn.
Tiên Ti tộc tộc trưởng không nói gì, đối với việc Mộ Dung Phục không quan tâm lợi ích của bộ tộc, lão đồng dạng thất vọng, trong lòng thậm chí nổi lên ý nghĩ phế bỏ vị trí thiếu tộc trưởng của gã. Nhưng mặt khác, lại thương tiếc con trai mình, thương tiếc là thương tiếc xích tử chi tâm của gã.
"Mẹ của hắn, chính là bị Hắc Ma đại năng dùng Hoả Sơn đè c·hết!"
Tiên Ti tộc tộc trưởng bỗng nhiên mở miệng, giống như đang tự nói, lại giống như nói chuyện với mấy tên Tiên Ti tộc nguyên lão, trên mặt lộ ra một ít bi thống.
Nữ nhân kia là mẫu thân của Mộ Dung Phục, cũng là nữ nhân mà lão yêu nhất...
"Ây...tộc trưởng đang nói cái gì? Chúng ta thỉnh cầu tộc trưởng phế bỏ vị trí thiếu tộc trưởng của Mộ Dung Phục, xin mời tộc trưởng chớ nên cố ý lãng tránh!"
Vài tên nguyên lão bất mãn nói.
Tiên Ti tộc tộc trưởng không để ý bọn họ, vẫn chăm chú nhìn Mộ Dung Phục đang điên cuồng đào núi ở phía xa xa.
Mộ Dung Phục không quan tâm tới lợi ích của bộ tộc, gã không xứng làm thiếu tộc trưởng của Tiên Ti tộc.
Nhưng Mộ Dung Phục khác biệt những võ giả khác, gã có một khoả xích tử chi tâm, điểm ấy, ở trong cái tu hành giới luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, vốn là điều đáng quý...
Người khác đều cho rằng, Tiên Ti tộc tộc trưởng vì coi trọng tư chất tu luyện của Mộ Dung Phục mới ngoại lệ để một kẻ ngu dốt làm thiếu tộc trưởng, lại không biết, Tiên Ti tộc tộc trưởng coi trọng là phần xích tử chi tâm đó...
Bên cạnh núi lửa, Liệt Như Mộng hơi im lặng nhìn Mộ Dung Phục đang khổ sở đào núi, đối với loại hành vi gần như phí công của gã, nàng tự nhiên không dự định ra tay giúp đỡ.
Núi lửa không có đất, chỉ có tảng đá, mà lại không phải tảng đá phổ thông mà là đạo lực biến thành ngoan thạch, kiên cố dị thường.
Lấy tu vi tam phẩm đỉnh phong của Mộ Dung Phục, cầm một thanh Vương Binh, tự nhiên không thể rung chuyển hoả sơn mảy may.
Cái xẻng của gã đã có rất nhiều vết mẻ.
Hai tay của gã, cũng bị đạo lực phản chấn, máu me đầm đìa.
Nhưng Mộ Dung Phục không quan tâm, chỉ đầy mặt lo lắng mà đào núi, mặc dù ngay cả một tảng đá cũng đào không ra, vẫn chưa từng từ bỏ.
Ánh mắt của gã, càng có chút ít mê man cùng bi thống.
Thời khắc này, gã muốn đào núi, không phải ngọn hoả sơn trấn áp Khương Ly, mà là ngọn hoả sơn đè c·hết mẫu thân mình năm xưa.
Đào không ra, đào không ra, đào không ra...
Tại sao đào không ra! Tại sao!
Ta không tin, ta không tin!
Oành!
Xẻng sắt rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, vỡ thành mảnh nhỏ, Mộ Dung Phục giống như bị điên ném xẻng sang bên cạnh, sau đó quỳ gối ở trên núi đá, dùng hai tay đã máu thịt be bét, trực tiếp đào.
Đào không ra, đào không ra, đào không ra...
Tại sao đào không ra! Ta không tin!
Mộ Dung Phục bỗng nhiên ngửa đầu rống to một tiếng, hai mắt chảy xuống huyết lệ, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.
Mẫu thân...
Mẫu thân, xin lỗi, hài nhi không có năng lực cứu ra ngươi...
Xin lỗi, xin lỗi.,
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, núi lửa lay động kịch liệt, càng có âm thanh tan vỡ không ngừng truyền ra từ trong lòng núi.
Tiếng nổ vang, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hết thảy võ giả xung quanh, cũng làm cho đôi mắt đỏ ngầu của Mộ Dung Phục dần dần khôi phục thanh minh.
Quên mất, lại quên mất...mẫu thân đ·ã c·hết rồi, người bị đè dưới núi, không phải mẫu thân mà là sư phụ.
Sư phụ càng thoát vây rồi!
Mộ Dung Phục xoa xoa huyết lệ, quét sạch bi thương trên gương mặt, tiếp theo ngửa mặt lên trời cười to.
Không hổ là sư phụ mà gã vừa ý.
Bị Đế Quân trấn áp, đều có thể thoát vây!
Mộ Dung Phục ta quả nhiên không nhìn lầm người!
Người khác không nhìn ra đây là Đế Quân triển khai thần thông, nhưng Mộ Dung Phục lại có thể nhìn thấu. Bởi vì gã từng trực diện cảm thụ qua Hắc Ma Hoả Sơn khủng bố, cũng bởi vì chuyện của mẫu thân mình mà từng nghiên cứu qua thần thông của Hắc Ma.
Chính vì biết rõ điểm ấy, gã mới lo lắng cho an nguy của Khương Ly, mới sẽ kh·iếp sợ khi thấy Khương ly thoát vây.
Núi lửa tan vỡ càng ngày càng nghiêm trọng, Mộ Dung Phục không dám ở lại thêm mà vội vã xoay người bỏ trốn. Thời điểm gã vừa rời đi, toàn bộ núi lửa bỗng nhiên nổ thành bụi mịn.
Một bóng người mặc áo trắng mang theo hoả uy xung thiên, từ trong lòng núi lửa bay thẳng lên trời.
Người nọ không ai khác chính là Khương Ly!
Không ít lão quái nhãn lực độc ác, cảm giác được hoả diễm trên người hắn, dồn dập hít vào hơi khí lạnh.
"Hí! Càng là cửu chuyển thượng phẩm Đế Hoả! Phóng nhãn toàn bộ Tam Thập Tam Thiên, đều không có bao nhiêu người nắm giữ hoả diễm cấp bậc cao như vậy!"
Bạch y bay loạn, hắc hoả hừng hực!
Sau khi diệt sát Hoả Linh, nuốt chửng hoả lực, đẳng cấp của Phần Thiên Ma Hoả rốt cuộc đột phá cửu chuyển thượng phẩm.
Thời khắc này, Khương Ly quấn quanh ma hoả, đạp không mà đứng, uy áp của hoả diễm cường hoành tuyệt luân, cộng thêm một tia lực lượng của Chước Chiếu Chi Hoả tăng phúc, làm cho nhiệt độ không khí ở trong phương viên trăm vạn dặm bốc cao, càng khiến cho hoả diễm trong cơ thể của một ít Tiên dân lão quái run rẩy, đồng loạt kiêng kỵ nhìn bóng người trên bầu trời.
Giống như đó không phải một bóng người mà là một vị Đế Vương đi ra từ trong hoả diễm.
Tiên dân toàn tộc tu võ, tự nhiên tồn tại không ít Hoả tu, nhưng cấp bậc hoả diễm có thể đạt tới cửu chuyển trở lên, hiếm có.
Mà cửu chuyển thượng phẩm Đế Hoả, đã ít càng thêm ít, coi như Thiên Cung Đế Quân, không phải ai cũng sở hữu hoả diễm cấp bậc cao như thế. Mà lại, cho dù sở hữu cửu chuyển thượng phẩm Đế Hoả, hoả uy cũng vô pháp cường đại như Khương Ly.
Kể từ đó, tiếng kinh hô bốn phía, càng ngày càng nhiều, một phần vì Khương Ly thành công phá phong mà ra, một phần vì hoả uy của hắn.