Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 344: Đến Đại La Thiên
Đám lực sĩ vâng lệnh một tiếng, liền muốn chui xuống lòng đất bắt người, đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp hành động, thì nhóm người Khương Ly đã xông lên mặt đất, mà Bách Lý Địa Long thì vẫn tiềm tàng ở bên dưới.
Đám lực sĩ nhất thời cảnh giác, không thể nghi ngờ, ba người Khương Ly chính là cuồng đồ vừa đánh trúng trận pháp hộ thiên.
Từng tên từng tên lực sĩ lay động thân hình, nháy mắt liền tản ra bốn phía, đem cả ba vây quanh, động tác không bàn mà hợp, hình thành một toà quân trận.
Khương Ly có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới, chính mình vừa đến Đại La Thiên, còn chưa nhập cảnh liền chọc phải phiền phức.
Đám lực sĩ trước mặt, tu vi đại đa số chỉ là nhất, nhị phẩm Chân Nhân, Liệt Như Mộng hơi nhíu mày, thả ra tứ phẩm đỉnh phong khí thế, để bọn người đồng loạt biến sắc.
Tứ phẩm cường giả, đặt ở bất kỳ phương thiên giới nào đều không phải người yếu, hiển nhiên, mấy người vừa tới lai lịch không nhỏ.
Nhưng như vậy thì đã làm sao!
Chung quy là một đám người hạ giới mà thôi, thân phận há có thể cao quý bằng Đại La Thiên võ giả. Đám lực sĩ chẳng những không sợ, ngược lại lộ ra vẻ ngạo mạn, đó làm cảm giác ưu việt xuất phát từ trong xương tuỷ, đối với võ giả của những thiên giới bên dưới, thường thường mang theo địa vực kỳ thị.
Khương Ly hơi im lặng, ngoại tu tiến vào Tam Thập Tam Thiên sẽ bị Tiên dân kỳ thị, bên trong Tiên dân cũng có địa vực kỳ thị, mà Thiên Cung võ giả sẽ kỳ thị Tiên dân phổ thông...
Đây đại khái là một loại đặc sắc của Tiên dân đi!
"Ba người các ngươi đến từ phương thiên giới nào, càng to gan lớn mật như thế, dám đụng vào hộ thiên trận pháp, chẳng lẽ không biết hành vi của mình đã xúc phạm tới giới luật của Đại La Thiên ư? Nếu bọn ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, tiếp thu hình phạt, chúng ta còn có thể khoan hồng độ lượng, nếu dám phản kháng, chớ trách chúng ta nghiêm hình hầu hạ!"
Đám lực sĩ hung hăng nói.
"Chúng ta là võ giả của đệ nhất thiên giới tới tham dự Đại La Thiên thi đấu! Va phải hộ thiên đại trận là chúng ta không đúng, dựa theo giới luật của Đại La Thiên, tội nhỏ có thể cầm vàng bạc dê bò để chuộc tội, chúng ta nguyện ý dùng vàng bạc bù đắp tội lỗi!"
Mộ Dung Phục rất thuần thục lấy ra một cái túi trữ vật chứa đầy vàng bạc, gã cũng không phải lần đầu tiên đi tới Đại La Thiên, tự nhiên biết rõ sở cầu của những người này là cái gì.
Biểu hiện của đám lực sĩ nhất thời trở nên nhu hoà, nhìn thấy vàng bạc bên trong túi trữ vật càng vượt qua trăm vạn lượng. Lập tức cho Mộ Dung Phục một cái "Ngươi rất hiểu chuyện" nụ cười.
Khương Ly lần thứ hai im lặng, chỉ dùng đồ vật vô dụng như vàng bạc, dĩ nhiên có thể giải quyết phiền phức trước mắt. Tiên dân rốt cuộc yêu thích vàng bạc đến mức nào?
"Mới có chút tiền chuộc tội như thế, chỉ đủ để miễn tội cho một người, muốn miễn tội cho ba người, không đủ!"
Tên thống lĩnh mặc hắc giáp chợt lạnh lùng nói.
Mộ Dung Phục thầm mắng đối phương tham lam. Lại lấy ra một cái túi trữ vật chứa đầy vàng bạc, giao cho thống lĩnh mặc hắc giáp.
Lại là một trăm vạn lượng vàng bạc!
Trong mắt thống lĩnh mặc hắc giáp loé lên ánh sáng, vẫn như cũ nghiêm mặt, cố ý lạnh lùng nói:
"Còn chưa đủ!"
Mộ Dung Phục khẽ cắn răng, lần thứ ba giao nộp trăm vạn lượng tiền chuộc tội, tên thống lĩnh mặc hắc giáp kia rốt cuộc nở nụ cười hài lòng, vỗ vỗ vai Mộ Dung Phục.
"Không nghĩ tới, lão đệ xuất thân từ đệ nhất thiên giới, lại xuất thủ xa hoa như vậy. Khà khà khà. Chuyện các ngươi va phải hộ thiên đại trận liền xoá bỏ. Các ngươi có thể tiến vào Đại La Thiên. Đúng rồi, lão đệ có cần xe linh thú không, trong tay lão ca có một nhóm thượng đẳng xe linh thú, là do mấy tên võ giả phạm pháp dùng để chuộc tội, ta liền dùng giá rẻ bán cho ngươi một chiếc..."
Thống lĩnh mặc hắc giáp nghiễm nhiên xem Mộ Dung Phục là người đứng đầu trong ba người, ai bảo gã tiêu tiền như nước đây.
"Đa tạ ý tốt của đại nhân, có điều chúng ta dự định vượt qua biên cảnh mới mua xe linh thú!"
Mộ Dung Phục một bộ "Ta bị các ngươi g·i·ế·t quá rất nhiều lần rồi, ngươi không muốn lại gạt ta" vẻ mặt.
"Vậy thì thật đáng tiếc..."
Thống lĩnh mặc hắc giáp thở dài tiếc nuối, sau đó vung tay lên, khiến cho đám lực sĩ lui ra.
Ba người Khương Ly rốt cuộc thuận lợi tiến vào Đại La Thiên.
Dọc đường đi, Mộ Dung Phục tỏ vẻ buồn rầu chán nản, mới tiến vào Đại La Thiên liền tổn thất ba triệu lượng vàng bạc, để gã vô cùng thịt đau.
Khương Ly đương nhiên sẽ không đau lòng, đối với hắn mà nói, vàng bạc giống như tảng đá ven đường, nếu phiền phức có thể sử dụng vàng bạc để giải quyết, liền không tính phiền phức. Hắn hoàn toàn không có cách nào lý giải vì sao Tiên dân lại coi trọng vàng bạc như vậy.
Liệt Như Mộng lại có chút cay đắng.
Đám biên quân tiểu tốt vừa rồi dĩ nhiên không nhận ra thân phận của nàng!
Nàng là Thiên Cung sứ giả, là Liệt Tử nhất mạch Thánh nữ, nếu đám tiểu tốt kia biết thân phận của nàng, coi như nàng không giao nộp vàng bạc, bọn họ cũng không dám làm khó dễ.
Cũng đúng, nàng rời xa quyền lực trung tâm của Liệt Tử nhất mạch đã quá lâu, lâu đến mức Thiên Cung võ giả không đem nàng để vào trong mắt, lâu đến mức đám biên quân tiểu tốt kia càng không quen biết đường đường Thiên Cung Thánh nữ...
Đi qua biên ải không xa chính là một toà thành nhỏ, ba người chậm rãi đi bộ, cũng không phải không muốn bay đi, mà là cấm không lực lượng của Đại La Thiên quá mạnh, Chuẩn Đế phía dưới không cách nào phi hành.
Ngoài ra, dưới nền đất của Đại La Thiên che kín trận pháp, làm cho việc độn thổ tiến vào Đại La Thiên dị thường gian nan, vì vậy Khương Ly chỉ đành đem Bách Lý Địa Long thả ở bên ngoài Đại La Thiên.
Đương nhiên, lấy thực lực của hắn, muốn phi hành cực kỳ dễ dàng, sở dĩ đi bộ là muốn quan sát phong thổ bốn phía mà thôi.
Thành nhỏ trước mắt quy mô ước chừng mười dặm, võ giả ra ra vào vào liên tục, hành khách lui tới đại khái đều là để mua xe linh thú, thay thế đi bộ.
"Ồ! Nơi đây tựa hồ cùng ngoại giới không khác biệt cho lắm!"
Khương Ly kinh ngạc nói.
"Đại La Thiên là trường hợp đặc biệt ở trong chín phương thiên giới. Cương vực rộng lớn bao la, cũng không giống các phương thiên giới khác phân chia thành các tiên tộc mà là xây dựng thành trì và quan đạo liên thông. Toàn bộ thiên giới có trên mười vạn toà thành trì, trong đó chỉ có một toà cự thành tên là Đại La, cũng là trung tâm kinh tế văn hoá chính trị của toàn bộ Đại La Thiên. Đại La Thiên thi đấu trường kỳ tổ chức ở đó!"
Liệt Như Mộng cung kính giải thích, đương nhiên là truyền âm giải thích, nàng cũng không muốn để cho Mộ Dung Phục nghe được ngữ khí cung kính của mình.
"Đại La Thành sao, ngược lại cùng tên gọi của Việt quốc đô thành tương tự nhau..."
Khương Ly thấp giọng thì thào.
Toàn bộ Đại La Thiên tràn ngập cấm không lực lượng vô cùng mạnh mẽ, Chuẩn Đế trở xuống, không cách nào bay lên trời.
Vì vậy, khắp nơi hầu như không nhìn thấy quá nhiều độn quang phá không tới lui, thường thường chỉ thấy xe linh thú chạy trên quan đạo.
Bên trong Đại La Thiên, càng có một luồng cầm cố lực lượng, hạn chế phạm vi thần niệm của võ giả. Khương Ly âm thầm thôi thúc Khuy Thiên Thần Niệm, phát hiện thần niệm của hắn nhiều nhất chỉ bao trùm được phạm vi trăm vạn dặm. Sở dĩ hạn chế nghiêm trọng như vậy, trong đó bao gồm nguyên nhân tu vi của hắn bị hạn chế, nhưng dựa theo tính toán của Khương Ly, dù tu vi không bị hạn chế, hắn cũng có lòng đem thần niệm bao trùm toàn bộ Đại La Thiên.
Mà bất đắc dĩ đó là Quảng Hàn tiên phi cùng hắn ước hẹn gặp mặt ở Đại La Thiên, nhưng không gửi địa chỉ chính xác.
Đã như thế, Khương Ly căn bản không biết đi tìm Quảng Hàn và Tô phu nhân ở đâu.
Cũng may, giữa Mẫu Hoàn và Tử Hoàn tồn tại một tia cảm ứng yếu ớt...
Ánh mắt Khương Ly dõi về phía Đông, hắn mơ hồ cảm nhận được, hai nữ đại khái ở phương hướng kia.
"Đại La Thành nằm ở phía Đông Đại La Thiên sao?"
Khương Ly truyền âm hỏi.
"Không, Đại La Thành nằm ở cực tây của Đại La Thiên, vì sao tiền bối lại hỏi chuyện này?"
Liệt Như Mộng truyền âm đáp.
"Ta muốn đi phía Đông Đại La Thiên làm chút chuyện!"
"Nói cách khác, chúng ta không trực tiếp đi Đại La Thành?"
Mộ Dung Phục chú ý tới Khương Ly và Liệt Như Mộng liên tục truyền âm đối thoại, lập tức tự động não bổ thành hai người đang đầu mày cuối mắt.
Trí thông minh tuyệt thế của gã nói cho gã biết, Khương Ly và Liệt Như Mộng truyền âm, hơn phân nửa là nói chuyện gì đó cực kỳ tế nhị, không muốn để cho mình nghe.
Hazz, ta thật mẹ nó hồ đồ, ta lắc lư ở đây, chẳng khác nào đang ảnh hưởng tới sư phụ và sư nương tình cảm tiến triển nha.
"Đã đến Đại La Thiên. Đồ nhi cùng vị lão bá kia ước hẹn, cùng sư phụ cũng không tiện đường, không biết có thể đi trước một bước sao?"
Mộ Dung Phục nháy nháy mắt với Khương Ly, một bộ "Sư phụ, ta chỉ có thể giúp ngươi giúp tới đây thôi" dáng vẻ.
"Nếu không tiện đường thì ngươi tự mình đi thôi!"
Khương Ly gật gù, thả Mộ Dung Phục rời đi.
Mộ Dung Phục lập tức hùng hục chạy vào trong thành mua linh thú xe rời đi.
"Đồ đệ của tiền bối tựa hồ đang hiểu lầm cái gì...." Liệt Như Mộng cũng chú ý tới dáng vẻ ám muội của Mộ Dung Phục.
Lấy trí tuệ của nàng, rất nhanh liền mơ hồ suy đoán ra Mộ Dung Phục hiểu lầm là cái gì.
Nàng cùng Khương tiền bối sao có thể là loại quan hệ kia? Nàng chỉ là một tên Kiếp nô mà thôi...