Chương 336: Thập Luân Chi Bí, Hạo Thiên Thượng Đế!
"Các hạ liên tục nhìn chằm chằm vào quyển trục, chẳng lẽ là không bỏ nổi đan dược để giao dịch?"
Chưởng quỹ cau mày hỏi.
"Đan dược, tại hạ tự nhiên bỏ ra được. Chỉ là không biết, quý các có bán ra xe linh thú cấp Chuẩn Đế không, nếu là có, tại hạ nguyện ý lấy đồng giá Cửu Chuyển Kim Đan để trao đổi!"
Khương Ly mỉm cười nói.
Hắn từng hốt sạch bảo khố của Ly Tộc, chỉ tính riêng Cửu Chuyển Kim Đan, không dưới năm mươi viên, nhưng chủ yếu đều không phải đan dược tăng cao tu vi nên còn chưa sử dụng hết.
"Cửu Chuyển Kim Đan! Ngươi muốn cầm Cửu Chuyển Kim Đan để trao đổi Chuẩn Đế xe linh thú!"
Chưởng quỹ âm thầm kinh hãi, cực kỳ động tâm, đan dược cấp bậc Cửu Chuyển Kim Đan coi như cửu phẩm Đế Quân cũng không dám khinh thường, lão chỉ là ngũ phẩm Chân Vương mà thôi, tự nhiên cực kỳ động tâm.
Đáng tiếc, chỉ lát sau, chưởng quỹ lập tức nở nụ cười khổ:
"Quy tắc của bản điếm, Chuẩn Đế linh thú trở lên không được phép bán cho ngoại tu. Quy củ trên, lão phu không dám vi phạm. Nếu không, ngày trước có nhiều ngoại tu bạo tay như vậy, cũng sẽ không chỉ mua được cấp chín xe linh thú!"
Ánh mắt Khương Ly hơi híp lại, nghe ngữ khí của chưởng quỹ, trước đó quả nhiên có không ít ngoại tu đến mua xe linh thú, tiến vào Đại La Thiên.
"Thôi! Nếu như vậy, tại hạ cũng không làm khó các hạ, chỉ mua một cấp chín xe linh thú liền được!"
Cuối cùng Khương Ly bỏ ra mười viên Cửu Chuyển Huyền Đan, mua sắm một chiếc xe linh thú tốt nhất liền rời khỏi thành nhỏ.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, chưởng quỹ không nói hai lời, hướng về phía bổn tộc truyền về tình báo, tình báo chỉ ghi một đoạn ngắn:
"Nhóm ngoại tu thứ mười hai tiến vào Đại La Thiên, nhân số một người, tu vi Đế Quân, mục đích không rõ. Thuộc hạ suy đoán, người nọ không phải vì Thập Luân mà đến, nhưng không thể không đề phòng..."
Sau nửa canh giờ, Khương Ly đã ngồi xe linh thú đi về phía đông, bỗng nhiên mở bừng hai mắt, thu hồi thần niệm ẩn giấu ở trong Quỳnh Hoa Các.
Mà tình báo chưởng quỹ truyền về bản tộc, vẫn bị hắn nhìn lén được.
"Ta là nhóm ngoại tu thứ mười hai tiến vào Đại La Thiên sao, mười một nhóm người đầu tiên, đều là những ai? Đám Quảng Hàn, Tô phu nhân khẳng định là đồng hành tiến vào Đại La Thiên, xem như một nhóm. Ngoài ra mười nhóm ngoại tu còn lại sẽ là người phương nào..."
Cổ Thiên Đình ba ngàn năm hiện thế một lần, hư ảnh của Nam Thiên Môn sẽ xuất hiện ở khắp Tứ Hoang, bên trong đám võ giả lấy được danh ngạch tuyệt đối tồn tại không ít lão quái đại năng, trong đó, có người mang theo m·ưu đ·ồ tiến vào Tam Thập Tam Thiên, cũng không phải kỳ quái.
Chỉ là Quỳnh Hoa Các chưởng quỹ nhắc tới Thập Luân lại là có ý gì...
Ánh mắt Khương Ly hơi nghiêm nghị.
Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe tới hai chữ Thập Luân.
Đồ vật kia tựa hồ là thứ mà không ít ngoại tu muốn m·ưu đ·ồ, cũng là thứ mà Quỳnh Hoa Các phòng bị.
"Ngươi từng nghe qua Thập Luân bao giờ chưa?"
Khương Ly ngồi ở bên ngoài xe linh thú, một bên lái xe linh thú, một bên cách màn xe hỏi Liệt Như Mộng.
"Thập Luân chính là chí bảo mạnh nhất của Thiên Đế. Chính là Thiên Đế luyện hoá thập phương thiên đạo mà thành, càng rút tận tứ tông hải vực chi linh, hợp hồn nhập Luân..."
Liệt Như Mộng giải thích.
"Thập phương thiên đạo là những cái gì, tứ tông hải vực là tứ tông nào?"
Khương Ly vô cùng kinh ngạc hỏi, hoàn toàn không nghe hiểu.
"Ta cũng không biết. Những lời trên đều là được ghi chép ở trong sách cổ, nhưng ta nghe phụ thân nói, Thiên Đế sử dụng vật liệu để luyện Luân, đều lấy từ cố hương của hắn. Phụ thân nói, đó là một chỗ thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới của chúng ta, cái gì thập phương thiên đạo, tứ tông hải vực đều là đồ vật của thế giới kia..."
Liệt Như Mộng một mặt ngóng trông nói.
Nàng không hiểu khái niệm Chân Giới và Mộng Giới, Khương Ly lại hiểu.
Như vậy xem ra, Thập Luân chính là Thiên Đế dùng vật liệu của Chân Giới luyện thành chí bảo.
Mà lại, còn là chí bảo mạnh nhất của Thiên Đế!
Thiên Đế từng để lại không ít bảo vật, ví dụ như Luyện Thần Đỉnh ở Cực Đan Đế Vực, như Hoàng Phong Bình trong tay Khương Ly, rồi ngay cả Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình cũng từng được Thiên Đế sử dụng qua.
Ba kiện chí bảo trên đều là bảo vật có thể ngộ không thể cầu, khiến cho vô số lão quái nhìn mà thèm, nhưng bọn chúng lại không phải chí bảo mạnh nhất của Thiên Đế, mà là Thập Luân.
"Nhắc đến, ta còn không biết tên gọi thật sự của Thiên Đế là gì. Ở Tứ Hoang, chúng sinh đều gọi hắn là Đông Hoang Tổ Đế. Sau khi đến Tam Thập Tam Thiên, ta từng đọc qua không ít sách cổ, nhưng chỉ nhìn thấy Tiên dân xưng hô hắn là Thiên Đế! Ngươi có biết tục danh của Thiên Đế sao?"
Khương Ly thuận miệng hỏi, cũng không hi vọng Liệt Như Mộng biết được.
Nhưng thân thể mềm mại của Liệt Như Mộng chợt run lên, tựa hồ thật sự biết được, tựa hồ...chợt nghĩ tới tình cảnh năm xưa, phụ thân từng nghiêm mặt dẫn nàng tiến vào trong Thiên Cung Bí Cảnh, nghiêm túc báo cho nàng bảy cái Thạch Toạ toạ độ...
Bên tai tựa hồ văng vẳng tiếng tụng kinh cổ lão và quỷ dị của vạn thi trước Thạch Toạ...
"Hạo Thiên Thượng Đế..."
"Hạo Thiên Thượng Đế?"
"Đúng, chính là Hạo Thiên Thượng Đế! Nghịch trần cổ tụng đạo linh diệt, nhất hủ thành hoang, vạn tụng thành cổ, nhất kiếm tây lai luân hồi vỡ, vĩnh thất quy khư chứng hạo thiên..."
Liệt Như Mộng thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt bỗng nhiên chảy ra nước mắt, nàng nhớ tới phụ thân của mình, mặc dù vị phụ thân kia, rất ít khi sẽ quan tâm nàng, thậm chí cực hiếm khi thấy mặt.
Ngày đó, nàng xem không hiểu ánh mắt hổ thẹn và bất đắc dĩ của phụ thân, hiện tại nàng đã hiểu.
"Ngươi vừa đọc là cái gì..."
Khương Ly âm thầm cả kinh, thời điểm Liệt Như Mộng vừa mở miệng, hắn chỉ cảm thấy thức hải đau xót, trong mắt càng xuất hiện tầng tầng huyễn cảnh.
Tuy rằng huyễn cảnh vừa xuất hiện liền bị trục xuất, nhưng vẫn mang cho hắn một cảm giác vong hồn đạo mạo.
Hắn hoàn toàn xác định, Liệt Như Mộng không sử dụng bất kỳ huyễn thuật nào với hắn, thậm chí không hề thôi thúc chân lực, vẻn vẹn là đọc lên một đoạn văn tự, nhưng đoạn văn tự đó, càng mang cho hắn một tia mê hoặc, khiến cho hắn có một loại không tự kiềm chế, trầm luân ở bên trong, không cách nào chống cự.
Đoạn văn tự vừa rồi tuyệt đối không đơn giản!
Kinh văn tầm thường há có thể đầu độc được hắn.
"Ta cũng không biết những văn tự kia là cái gì. Chỉ biết bên trong Thiên Cung Bí Cảnh, hết thảy xác c·hết di động đều tụng niệm như thế, rất đáng sợ, rất đáng sợ...Phụ thân nói, đây chính là Vạn Tụng Nhất Hủ, chính là cấm địa mà chúng ta không thể chạm tới..."
Liệt Như Mộng bỗng nhiên buồn ngủ, càng trực tiếp dựa vào thùng xe ngủ gục.
Phảng phất vẻn vẹn nói ra một câu, liền tiêu hao hết thảy tâm thần của nàng, cực kỳ uể oải.
"Vạn Tụng Nhất Hủ..."
Sắc mặt Khương Ly trở nên nghiêm nghị.
Liệt Như Mộng ngủ ròng rã một ngày mới tỉnh dậy.
Trong vòng một ngày, Khương Ly đã điều khiển xe linh thú đi về phía đông vô cùng xa.
Liệt Như Mộng xoa xao đôi mắt nhập nhèm mông lung, có chút áy này, nàng càng ngủ quên, nàng hẳn là nên giúp Khương tiền bối chỉ đường mới đúng.
Dù sao, Khương tiền bối không quen thuộc Đại La Thiên, mà lại cũng không hiểu nhiều về quy củ ở nơi đây.
Phải biết, trong Đại La Thiên, võ giả xây thành mà ở, hơn nữa còn cực kỳ coi trọng lãnh địa.
Những thành nhỏ liền cũng thôi, những thành trì quy mô trung đẳng, thành chủ thường ngày không cho phép võ giả tuỳ tiện tới gần, nếu Khương Ly một đường đi về phía đông, xông qua lãnh địa của một số thành chủ, sẽ rất phiền phức, sao nàng lại ngủ quên mất đây.
Mà lại, sao lại để tiền bối lái xe, nói thế nào cũng nên do Kiếp nô như nàng lái xe mới đúng.
Hơn nữa, vì sao bên ngoài ầm ĩ như vậy, giống như có rất nhiều người truy đuổi xe linh thú của bọn họ.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Ngữ khí của Khương Ly tựa hồ không được tốt cho lắm, lẽ nào là đang trách cứ nàng ngủ quên?
Liệt Như Mộng lập tức hơi bận tâm, muốn giải thích nguyên nhân mình ngủ quên là vì bị đoạn văn tự kia ảnh hưởng, nhưng phía sau lưng chợt vang lên tiếng mắng chửi, đánh gãy lời nói của nàng.
"Lớn mật cuồng đồ! Dám x·âm p·hạm lãnh địa của Ô Vân Thành ta, mau dừng xe lại, tiếp thu h·ình p·hạt!"
"Dừng xe! Lôi Kim Thành ta đã đuổi ngươi một ngày một đêm, nếu ngươi còn dám chạy, chớ trách chúng ta hạ thủ vô tình!"
"Bắn tên cho ta, nhanh!"
"Tế trận kỳ cản đường hắn!"
"Đáng c·hết, không ngăn được!"
"Người nọ thật mạnh!"