Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 338: Không Có Ân, Chỉ Có Cừu

Chương 338: Không Có Ân, Chỉ Có Cừu


"Ta là Liệt Ngự Khấu Thánh nữ, Liệt Như Mộng, có việc muốn tiến vào nơi đây!"

Liệt Như Mộng đi ra thùng xe, nhàn nhạt nói.

Đám lực sĩ xung quanh nhất thời hít vào hơi khí lạnh, chỉ là chốc lát sau, liền nở ngửa đầu cười oang oang.

"Được được được! Hoá ra là Liệt Như Mộng Thánh nữ tới chơi. Ngươi tự nhiên được phép tiến vào địa giới của Câu Mang Sơn. Chúng ta thế nhưng đã đợi từ lâu. Chỉ là Thánh nữ phải nghĩ cho thật kỹ, muốn vào Câu Mang Sơn rất dễ, nhưng muốn đi ra lại không dễ dàng như vậy!"

"Ta tất nhiên đã nghĩ kỹ, còn không mau nhường đường!"

Liệt Như Mộng quát lạnh, đám lực sĩ lập tức nhường ra một con đường, nối thẳng tới Câu Mang Sơn.

Câu Mang Sơn, hang ổ của Câu Mang Thanh Đế, có tính là về lại chốn cũ?

Lúc còn trẻ, nàng từng tới Câu Mang Sơn một lần, khi đó, nàng theo chân phụ thân đi khi dễ người.

Năm đó, vị phụ thân bá đạo của nàng kết thù vô số...

Sau một phen kiểm tra đơn giản, xe linh thú có thể tiến vào Câu Mang địa giới.

Sau xe, có chừng mười tên võ giả cưỡi dị thú, tuỳ tùng chặt chẽ, dường như đang giám thị, không dự định để hai người Khương Ly tự do hành động ở trong Câu Mang địa giới.

Trong phương viên vạn dặm xung quanh Câu Mang Sơn, mỗi cách mười dặm, đều gặp được võ giả tuần tra, phòng bị nghiêm mật, hiển nhiên chuyện Câu Mang Sơn giới nghiêm cũng không phải chuyện đùa.

Khương Ly ngược lại không có ý định làm loạn, mà là chậm rãi lái xe chạy thẳng tới ngọn núi chính của Câu Mang Sơn.

Nếu hắn cảm ứng không sai, thì đám Quảng Hàn tiên phi, Tô phu nhân hẳn là đang ở trên ngọn núi chính.

Bên trong Ngũ Phương Thượng Đế, Thanh Đế là vị Đế Quân không ưa thích tham dự tục vụ nhất. Lại bởi vì ngàn năm trước tiến vào cấp bảy Táng Địa tìm dược, bị mấy đầu Đế cảnh Thi Ma vây công trọng thương, vẫn luôn bế quan tĩnh dưỡng, làm cho lãnh địa của Câu Mang Sơn giới nghiêm nhiều năm, không cho phép võ giả ngoại lai bước vào.

Nếu không có Liệt Như Mộng tuỳ hành, Khương Ly muốn tiến vào Câu Mang Sơn, sợ là tương đối trắc trở.

Liên quan tới lời đồn về Thanh Đế, Khương Ly từng nghe nói qua, liên tưởng tới lời nhắn của đám Quảng Hàn tiên phi, không khỏi có chút suy đoán: Quảng Hàn tiên phi tựa hồ muốn dẫn Tô phu nhân đi trợ giúp một người bạn cũ, lấy thân phận của nàng, kết giao bằng hữu tự nhiên không phải hạng người bình thường...chẳng lẽ, bạn cũ của Quảng Hàn tiên phi chính là Thanh Đế...

Nếu thật sự là vậy, Câu Mang Sơn liền không tính là kẻ địch, ngược lại là bằng hữu.

Chỉ có điều, thái độ của đám Câu Mang võ tu, mang theo mùi thuốc s·ú·n·g không khỏi quá nồng rồi!

Dọc đường đi, Khương Ly gặp phải không ít Câu Mang võ tu, ánh mắt nhìn về phía hắn đều mang theo địch ý trần trụi.

Ngược lại cũng không phải căm thù thân phận ngoại tu của hắn, dù sao thân phận ngoại tu của Khương Ly, còn chưa kịp bộc lộ ra ngoài.

Hắn sở dĩ bị căm thù là bởi vì bị người khác liên luỵ.

Người mà bọn họ căm thù chính là Liệt Như Mộng.

Còn Khương Ly thì bị xem thành phu xe của nàng, đương nhiên sẽ không nhận được sắc mặt tốt.

"Tên phu xe kia tựa hồ rất lợi hại, thần niệm của ta còn chưa tới gần xe linh thú ba trượng đã b·ị đ·ánh bật trở về!"

"Hừ! Lợi hại thì đã làm sao? Còn không phải là c·h·ó săn của tiện tỳ Liệt Như Mộng!"

"Ta hao tổn tâm thần, dùng bí thuật thăm dò tu vi của phu xe, càng không cách nào nhìn thấu sâu cạn của hắn, người kia ít nhất cũng là tứ phẩm Chân Vương, thậm chí còn cao hơn!"

"Tứ phẩm thì đã làm sao! Không đáng nhắc tới! Lại nói, tiện tỳ Liệt Như Mộng chỉ mang theo một tên tứ phẩm tôi tớ liền dám chạy tới Câu Mang Sơn chúng ta, lá gan thật lớn, nhất định phải cho nàng đẹp mặt!"

Dọc đường đi gặp phải không ít Câu Mang võ tu, đều âm thầm nghị luận như vậy, càng có người xắn ống tay áo, làm nóng người, một bộ muốn xông lên giáo huấn Liệt Như Mộng một trận, rồi lại kiêng kỵ tầng tầng, trông trước trông sau, cuối cùng cắn răng từ bỏ.

Liệt Như Mộng vô cùng thấp thỏm, nàng bị người ta mắng chửi thì cũng thôi, nhưng Khương Ly là ma đầu trong ma đầu, bị người mắng thành c·h·ó săn, mắng thành nô bộc, tuyệt đối sẽ tức giận nha.

Nàng nào dám xem Khương Ly là phu xe để sai sử, vội vàng ra khỏi buồng, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ở bề ngoài duy trì tư thái cao lạnh, nhưng ánh mắt thì cẩn thận từng li từng tí quan sát b·iểu t·ình của Khương Ly. Thấy lông mày của hắn càng nhăn càng sâu, nội tâm nàng tức khắc trầm xuống. Chẳng lẽ Khương tiền bối đã mất kiên nhẫn, chuẩn bị động thủ với đám Câu Mang võ giả xung quanh.

Thấp thỏm, thấp thỏm, thấp thỏm...

Mặc dù nàng biết rõ Khương Ly cực lợi hại, căn bản không sợ một đám binh tôm tướng của, nhưng nơi đây chính là lãnh địa của một trong Ngũ Phương Thượng Đế, nếu phát sinh xung đột, thì sẽ phiền phức rất lớn.

"Ngươi cùng Câu Mang Sơn có thù oán?"

Khương Ly bỗng nhiên truyền âm hỏi.

"Xem như thế đi, phụ thân ta cũng là Liệt Ngự Khấu Đế Quân đời trước, từng cưỡng ép xông vào Câu Mang Sơn, tàn sát nơi đây..."

Liệt Như Mộng cẩn thận hồi đáp.

"Tàn sát sao..."

Khương Ly thì thào, có thể tưởng tượng được, phía sau một câu nói đơn giản của Liệt Như Mộng ẩn giấu ngập trời g·iết chóc cỡ nào.

Phụ thân Liệt Như Mộng từng tàn sát Câu Mang Sơn! Khó trách đám Câu Mang võ tu lại cừu thị nàng như thế.

"Có tầng nhân quả trên, ngươi tiến vào Câu Mang Sơn sợ là có chút nguy hiểm. Nếu sớm biết như vậy, Khương mỗ nên đem ngươi thả ở bên ngoài!"

Khương Ly lạnh nhạt nói, mặc dù nói nguy hiểm, nhưng sắc mặt của hắn lại cực kỳ bình thản, giống như căn bản không đem Câu Mang Sơn để vào trong mắt.

"Tiền bối là đang lo lắng cho vãn bối ư, thật khiến cho vãn bối thụ sủng nhược kinh!"

Tâm tình bất an của Liệt Như Mộng lập tức quét sạch, nở nụ cười xinh đẹp:

"Kỳ thực vãn bối cũng không muốn đến nơi đây. Chỉ là nếu không có ta tuỳ tùng, tiền bối muốn tiến vào Câu Mang Sơn cũng không dễ dàng, trừ phi cưỡng ép xông vào. Xin tiền bối cứ yên tâm, ta là Thánh nữ của Liệt Ngự Khấu nhất mạch, dù Câu Mang võ tu cừu hận ta hơn nữa cũng không dám công nhiên làm hại tính mạng của ta. Dù sao, s·át h·ại Thiên Cung Thánh nữ chính là di thiên đại tội, bọn họ nhiều nhất chỉ dám gây khó dễ mà thôi..."

Từ sau khi phụ thân c·hết rồi, một đứa cô nhi như nàng chịu đựng đủ loại oan ức! Bị người gây khó dễ đôi chút mà thôi, nàng hoàn toàn chịu được. Nếu có thể giúp đỡ Khương tiền bối, bị người mắng chửi vài câu cũng không tính là gì.

Chẳng biết vì sao, lòng e ngại của nàng với Khương Ly càng ngày càng ít, mơ hồ, còn muốn trợ giúp hắn...

Khương Ly trầm mặc, hồi lâu mới lên tiếng.

"Coi như không có ngươi giúp đỡ, ta cũng hoàn toàn tự tin có thể tiến vào Câu Mang Sơn. Nhắc đến, ta và ngươi vốn không có ân, chỉ có cừu, ngươi chẳng cần thiết toàn lực giúp đỡ ta!"

Bằng vào lịch duyệt của hắn, làm sao không cảm giác được, tình cảm của Liệt Như Mộng đối với hắn những ngày qua phát sinh không ít biến hoá.

Liệt Như Mộng không còn sợ hãi hắn, thậm chí dần dần thân cận, dần dần ỷ lại, mặc dù chưa đến mức yêu thích, nhưng đã có dấu hiệu.

Nhưng mà tình cảm kia của nàng chỉ là một loại nhận thức sai lầm mà thôi.

Không có ân chỉ có cừu, đây chính là mối quan hệ giữa hắn và Liệt Như Mộng.

Hắn g·iết sư huynh của Liệt Như Mộng, hắn ép buộc nàng trở thành Kiếp nô, đây mới là sự thật.

Chỉ vì hắn thuận tay cứu mạng nàng vài, hơi ban phát chút ân huệ, chỉ vì hắn tình cờ sẽ cho nàng chút vẻ mặt ôn hoà, liền khiến Liệt Như Mộng thụ sủng nhược kinh, sinh ra hảo cảm.

Nhưng, hảo cảm ấy là sai lầm!

Liền giống như nữ tử tên Hàn Nguyệt mà hắn gặp được ở Minh Thổ, quen biết một thời gian, cứu giúp vài lần, dần dần yêu thích hắn.

Đáng tiếc, Khương Ly căn bản không có tình cảm với nàng, Liệt Như Mộng cũng giống như vậy.

"Không có ân, chỉ có cừu sao..."

Vẻ sáng sủa trong mắt Liệt Như Mộng dần dần lờ mờ, khẽ cắn môi, mặt cười trắng bệch, vì sao nàng lại quên, Khương Ly là kẻ thù của mình cơ chứ?

Tuy rằng nàng có chút chán ghét sư huynh Trần Khôn, nhưng Trần Khôn dù sao cũng là Liệt Ngự Khấu môn đồ, mà hắn thì m·ất m·ạng ở trong tay Khương tiền bối.

Khương tiền bối là kẻ địch của Liệt Ngự Khấu nhất mạch, nàng tuyệt đối không thể có hảo cảm với hắn.

Huống chi, Khương tiền bối là một tên ngoại tu, là một tên cuồng đồ dám bắt Thiên Cung Thánh nữ làm nô bộc...

Chỉ những người nội tâm yếu đuối, mới sẽ bởi vì chút ân huệ của kẻ thù mà sản sinh hảo cảm, dần dần ỷ lại vào đối phương.

Có phải nàng đã quá mức ỷ lại vào sự bảo hộ của Khương tiền bối?

Nàng hiện tại vẫn là chính nàng sao, vẫn là vị Thánh nữ chán nản một thân một mình chống chọi với mọi giông bão ngày trước sao?

Vì sao nàng có thể đối với một tên hung đồ khống chế mình sinh ra hảo cảm, ha ha, tiền bối giáo huấn rất đúng, đây đều là sai lầm, là sai lầm...

Chương 338: Không Có Ân, Chỉ Có Cừu