Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 339: Phù Tang Cổ Thụ Thành Đế
"Kỳ thực coi như không vì trợ giúp tiền bối. Vãn bối cũng muốn lựa chút thời gian trở lại Câu Mang Sơn một chuyến. Lần trước tới nơi đây là đồng hành cùng phụ thân, khoảng cách hiện tại đã rất nhiều năm nha"
"Tiền bối không cần cảm thấy thua thiệt vãn bối cái gì. Nếu như thân phận của vãn bối gây nên phiền toái không đáng có, tiền bối cũng không cần bận tâm. Vãn bối sẽ nghĩ cách ứng phó Câu Mang võ tu làm khó dễ, sẽ không gây thêm phiền phức cho tiền bối..."
Âm thanh của Liệt Như Mộng càng thêm cung kính, nhưng bên trong vẻ cung kính ấy lại lộ ra một chút xa cách. Phảng phất, nàng đã mạnh mẽ đem chút hảo cảm với Khương Ly miễn cưỡng bóp tắt.
Bất chợt, tâm cảnh của nàng rõ ràng tăng lên, đạo tâm càng thêm kiên cố...
Nhưng bầu không khí nguyên bản tương đối hài hoà, lại bởi vì thế mà trở nên trầm mặc.
Khương Ly biết, Liệt Như Mộng hiểu rõ ý tứ của hắn, sẽ không tiếp tục thân cận, ỷ lại hắn, đồng thời, trong lòng nàng cũng đã làm sáng tỏ thân phận của cả hai...
Ngoài thân phận chủ nhân và Kiếp nô, ngoài thân phận ngoại tu và tiên dân, ngoài thân phận kẻ địch và kẻ địch ra, không còn gì khác...
Không có ân mà là có cừu, đúng rồi, không có ân mà có cừu nha...
Cố ý để Kiếp nô xa lánh chính mình...Khương Ly âm thầm thở dài, chính mình xem như làm việc thiện đi.
Bản ý của hắn là không muốn Liệt Như Mộng hãm sâu vào con đường sai lầm, không muốn để cho nàng lạc lối bản tâm, vì một chút ân huệ nho nhỏ mà sinh ra nô tâm, dần dần nghênh hợp chủ nhân.
Đây mới là lý do hắn cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Liệt Như Mộng có lòng tốt muốn giúp hắn tiến vào Câu Mang Sơn, Khương Ly tâm lĩnh, vì lẽ đó, hắn cũng là ông đưa giò bà thò chai rượu, chỉ điểm cho nàng.
Dù lời chỉ điểm của hắn cực kỳ chói tai, cực kỳ bất cận nhân tình, nhưng đã khiến cho Liệt Như Mộng hiểu rõ bản tâm, từ đó tâm tình tăng lên, cũng coi như trả xong ý tốt của nàng rồi.
Một đường không nói chuyện.
Câu Mang Sơn địa giới, sơn phong rất nhiều, nhưng phần lớn đều bình bình, chỉ có ngọn núi chính cao v·út tầng mây, nhìn từ xa, giống như một cây cổ thụ chọc trời, khí thế bức người.
Trên núi không có hoa cỏ, không, phải nói là từng có hoa cỏ, nhưng đều đ·ã c·hết héo.
Đảo mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn cây khô như lưỡi đao đâm thẳng lên trời xanh.
Trên đỉnh của Câu Mang Sơn, còn có một cái cây cổ thụ đã khô héo, sừng sững giữa trời.
"Tiên Thiên Linh Thụ?"
Khương Ly thì thào, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Truyền thuyết, Thanh Đế vốn là Phù Tang cổ thụ tu luyện thành Đế, năm xưa, lần đầu tiên vãn bối đến Câu Mang Sơn, nơi đây thanh mộc bạt ngàn, tràn ngập mộc hành nguyên khí, là tu hành thánh địa của mộc tu. Nhưng ngàn năm trước, sau khi Thanh Đế tìm được trọng thương trở về, Phù Tang cổ thụ bắt đầu khô héo, dần dần trở thành hiện trạng như ngày hôm nay!"
Liệt Như Mộng giải thích.
Khương Ly gật đầu, xem chừng vị Thanh Đế kia b·ị t·hương không nhẹ.
Theo xe linh thú không ngừng áp sát ngọn núi chính, càng thấy được vẻ xơ xác tiêu điều của Câu Mang Sơn.
Cho đến dưới chân núi, chợt có mấy gã mộc yêu ngăn cản đường đi của bọn họ.
Những mộc yêu kia tu vi không mạnh, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cao ngạo, giống như không đem hết thảy thế nhân vào trong mắt.
"Các ngươi lui ra đi, Đế Tôn có lệnh, để chúng ta đón tiếp Liệt Tử Thánh nữ lên núi!"
Vài gã mộc yêu lạnh nhạt nói.
Đám lực sĩ theo đuôi Khương Ly tựa hồ cực kỳ e ngại đám mộc yêu, cung kính hành lễ, sau đó vội vàng rời đi.
Khương Ly cùng Liệt Như Mộng nhảy xuống xe linh thú, đem xe giao cho thủ vệ trông giữ, sau đó chậm rãi đuổi theo đám mộc yêu.
"Toàn bộ cây cối trên Câu Mang Sơn thực chất đều mọc từ rễ của Phù Tang cổ thụ, cho nên những mộc yêu nọ xem như là hậu bối tử tôn của Thanh Đế. Vì thế, mặc dù tu vi của bọn họ thấp kém, nhưng địa vị cực kỳ phi phàm, coi như Chuẩn Đế lão quái cũng không dám tuỳ tiền trêu chọc"
"Đám mộc yêu được Thanh Đế sai xuống núi đón tiền bối lên núi, như vậy, sợ là phải gặp mặt chủ nhân của Câu Mang Sơn một lần...tiền bối cần lưu ý đôi chút"
Ngữ khí của Liệt Như Mộng cực kỳ cung kính nói.
Toàn bộ cây cối trên Câu Mang Sơn đều là nhánh mọc ra từ rễ của Phù Tang Thụ sao?
Khó trách, Thanh Đế vừa b·ị t·hương, toàn bộ rừng cây liền c·hết héo.
"Thực sự không được, liền do vãn bối một mình lên núi, đi gặp Thanh Đế đi. Tiền bối cứ chờ ở dưới núi, đối với Câu Mang võ tu mà nói, tiền bối chỉ là tôi tớ của ta, không lên núi cũng chẳng sao!"
Liệt Như Mộng truyền âm bảo.
"Lòng tốt của ngươi ta tâm lĩnh, nhưng người mà ta muốn tìm hiện đang ở trên núi, vẫn phải đi lên một chuyến!"
Khương Ly đáp.
"Nếu như vậy, vãn bối liền không nhiều lời. Dọc đường lên núi, nếu có người làm khó dễ vãn bối, tiền bối chỉ cần đứng yên ở bên cạnh quan sát là được, khỏi cần lo lắng cho an nguy của vãn bối..."
"Biết rồi!"
Biết rồi, lại không nói sẽ không xuất thủ giúp đỡ, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
Liệt Như Mộng tự cho là đạo tâm của mình cứng rắn như đá, chợt cảm thấy hơi cay đắng. Nàng đang kỳ vọng điều gì? Kỳ vọng Khương tiền bối sẽ bá đạo hung hăng mà ngăn ở phía trước nàng, kiên quyết bảo vệ nàng tới cùng?
Không thể, đây là chuyện không thể nào!
Khương tiền bối lúc trước chỉ điểm nàng, không phải là vì phân rõ giới hạn của cả hai ư, không phải là để nàng chặt đứt mơ tưởng hão huyền trong lòng hay sao?
Nàng nên nhận rõ thân phận của mình, nên nhận rõ hiện thực...nàng và Khương tiền bối, tuyệt đối không có khả năng, Khương tiền bối cũng tuyệt đối sẽ không vì một tên Kiếp nô nho nhỏ như nàng mà đối địch với Câu Mang Sơn...
Vẫn là một đường không nói chuyện.
Khương Ly và Liệt Như Mộng chậm rãi đi theo đám mộc yêu chậm rãi đi l·ên đ·ỉnh núi.
Chỉ là dần dần, hai mắt của hắn nhíu lại.
Bởi vì ngọn núi trước mặt, nguyên bản khắp nơi đều là cây khô c·hết héo, chẳng biết từ lúc nào xanh ngát một màu, mộc hành nguyên khí nồng nặc tới cực điểm.
Mà đám mộc yêu dẫn đường phía trước, cũng chẳng biết từ lúc nào đã mất đi bóng dáng.
"Là huyễn trận sao?"
Khương Ly thì thào.
"Tiền bối cẩn thận! Đây chính là Tứ Huyễn Tứ Diệt Mê Hồn Trận của Câu Mang Sơn! Có người đang thao túng trận pháp đối phó chúng ta!"
Liệt Như Mộng hơi căng thẳng.
Tứ Huyễn Tứ Diệt Mê Hồn Trận là hộ sơn đại trận của Câu Mang Sơn, nếu không có Thanh Đế cho phép, không người dám tự tiện thôi thúc. Chẳng lẽ Thanh Đế hạ lệnh muốn dùng trận pháp khiến nàng nếm chút khổ sở sao...
Quả nhiên, lấy quan hệ giữ nàng và Câu Mang Sơn, muốn bình an lên núi là không có khả năng.
Liệt Như Mộng chẳng phải là hạng người vô năng, tốt xấu cũng là tứ phẩm đỉnh phong cường giả, biết rõ có người thôi thúc trận pháp công kích mình, lập tức triển khai thần thông, bảo vệ toàn thân, tựa hồ là sử dụng loại thần hồn bí thuật nào đó.
Tóc dài của nàng buộc một cái long gân, hiện tại long gân bỗng nhiên tự hành mở ra, bay lượn quanh người nàng, thình lình là một kiện Hoàng Cực Đế Binh.
Đế Binh vừa lên không, quang mang chiếu rọi, tóc dài màu đỏ như hoả diễm theo gió mà bay múa, vô cùng mỹ lệ, đẹp đến chói mắt.
"Huyễn Long bộ tộc long gân sao? Không nghĩ tới, ngươi lại có vật ấy, càng lấy nó luyện chế thành Đế Binh hộ thể. Huyễn Long giỏi về huyễn hoặc, tự nhiên có thể khắc chế huyễn trận. Ngươi lấy bảo vật như vậy để chống lại Tứ Huyễn Tứ Diệt Mê Hồn Trận, ngược lại cũng hợp tình hợp lý. Đáng tiếc, tu vi của ngươi quá thấp, dù có Đế Binh trong tay cũng vô dụng!"
Từ nơi sâu xa của huyễn trận, truyền tới một âm thanh lạnh lùng.
Quả nhiên, có người đang thôi thúc hộ sơn đại trận đối phó nàng.
"Có tác dụng hay không, phải thử mới biết được!"
Liệt Như Mộng thôi thúc chân lực, cực kỳ xảo diệu cùng long gân hô ứng.
Long gân chợt run lên, quét ra mảng lớn kim quang, đem huyễn lực đẩy lui đến bên ngoài mười trượng.
"Điêu trùng tiểu kỹ!"
Người nọ khinh thường cười lạnh, đột nhiên quát to một tiếng, huyễn trận lập tức biến ảo.
Vô số cự mộc xanh um xung quanh bỗng nhiên điên cuồng sinh trưởng, vô số xúc tu lao ra ngoài, đan chéo vào nhau, hoá thành một tấm lưới lớn, hướng về phía Liệt Như Mộng trấn áp xuống.
Liệt Như Mộng cả kinh, nỗ lực thôi thúc gân rồng chống lại mộc võng, nhưng người nọ căn bản không cho nàng cơ hội, trực tiếp thi triển thần thông, tiện tay đoạt đi gân rồng của nàng.
Đã như thế, Liệt Như Mộng đã đánh mất chỗ dựa lớn nhất, dưới sự bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị vô số huyễn lực xâm nhập vào trong cơ thể.
Liệt Như Mộng thầm hô không tốt, muốn trục xuất huyễn lực ra ngoài thì đã muộn.
Huyễn lực vừa nhập thể liền thông qua huyết dịch, vọt thẳng tới thiên linh của nàng, cưỡng ép xé rách thức hải của nàng, xâm nhập vào bên trong.
Nháy mắt, Liệt Như Mộng trở nên hoảng hốt, mê man, từng màn ảo giác lần lượt hiện ra trước mắt nàng, dần dần trầm luân vào bên trong huyễn trận.