Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 347: Luân Hồi Khí Tức

Chương 347: Luân Hồi Khí Tức


"Ha ha ha, thật trùng hợp, các hạ cũng tới ghi danh bài vị chiến?"

Ngữ khí của Vạn Chấn Sơn dĩ nhiên vô cùng khách khí, mà lại, bên trong vẻ khách khí của y còn mang theo kiêng kỵ cực sâu.

"Ừm."

Khương Ly lạnh nhạt đáp, sau đó không tiếp tục để ý tới Vạn Chấn Sơn, một tên tứ phẩm tiểu bối, căn bản không đáng để hắn coi trọng.

Cho tới những ánh mắt khác ngưng tụ tới, hẳn là bởi vì trang phục ngoại tu trên người hắn mà âm thầm suy đoán, Khương Ly đồng dạng chẳng thèm để ý.

Trong đám võ giả nơi đây, người trông quen mắt không chỉ mỗi mình Vạn Chấn Sơn, mà còn một người khiến Khương Ly cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Đó là một thanh niên mang mặt nạ sừng dê, không thấy rõ dung mạo.

Nhưng nhìn bóng lưng của gã rất quen mắt, đáng tiếc, khí tức bị mặt nạ sừng dê che giấu kín kẽ...

Nhưng mà, ánh mắt bên dưới mặt nạ sừng dê, lại vô cùng quen thuộc, chỉ là, ánh mắt kia làm cho người ta sinh ra một cảm giác trống rỗng, vô thần.

Ánh mắt đó...

Càng là của Mộ Dung Phục!

"Sao ngươi lại ở đây?"

Khương Ly đi tới bên cạnh thanh niên đeo mặt nạ sừng dê, cau mày hỏi.

"Ngươi là ai? Chúng ta quen nhau sao?"

Thanh niên đeo mặt nạ sừng dê dùng khẩu âm mà Khương Ly cực kỳ tinh tường, nói ra lời nói cực kỳ xa cách.

Ngữ khí của gã, ít đi vẻ đơn thuần nhược trí của Mộ Dung Phục, càng có một luồng cảm giác phong mang tất lộ.

"Không quen biết ta sao... Thú vị, chẳng lẽ là do mặt nạ ảnh hưởng ngươi?"

Khương Ly cũng chẳng thèm phí lời cùng thanh niên đeo mặt nạ sừng dê, ra tay như điện, ở trước khi đối phương kịp phản ứng, bàn tay của hắn đã đặt ở bên trên mặt nạ của y.

Hắn vốn định bỏ đi mặt nạ, chỉ là vừa chạm lên mặt nạ, trên mặt nạ lập tức có một luồng cự lực khó lòng tưởng tượng chấn động mà ra, trực tiếp đem bàn tay của hắn đẩy lùi.

Cũng may, nhục thân của Khương Ly phu thường mạnh mẽ, khí huyết nhẹ nhàng phồng lên, liền đem cự lực hoá giải.

Ánh mắt hắn thoáng cái lộ ra một tia nghiêm nghị.

Cự lực bám ở phía trên mặt nạ, càng chịu được một đòn của Đế Quân...

Mà lại, vẻn vẹn tiếp xúc với mặt nạ trong nháy mắt, hắn càng từ trên mặt nạ cảm nhận được một luồng khí tức Luân Hồi...

Luân Hồi như xa lạ...

Là loại Luân Hồi lực lượng này khiến cho Mộ Dung Phục mang lên mặt nạ liền xa lạ với hắn sao?

Chủ nhân của mặt nạ, lai lịch là gì?

Thanh niên đeo mặt nạ sừng dê tựa hồ bị hành vi của Khương Ly kinh động, thân lình thoắt một cái lùi về phía sau mấy trượng, cùng Khương Ly kéo dài khoảng cách, ánh mắt lộ ra một tia không vui, trầm giọng chất vấn:

"Các hạ có ý gì?"

Nếu không phải thanh niên đeo mặt nạ vẫn chưa hề phát hiện được địch ý từ trên người Khương Ly, gã hầu như đã động thủ với hắn rồi, nội tâm càng đối với tốc độ quỷ mị của Khương Ly sinh ra một tia kiêng kỵ.

"Tứ phẩm đỉnh phong, hơn nữa còn là nửa bước bước vào cảnh giới ngũ phẩm. Tu vi của hắn bị mặt nạ che lấp, ẩn dấu rất sâu, vậy nên lần đầu tiên nhìn thấy, ta càng không thể phát hiện được tu vi thật sự của thanh niên này. Tu vi như vậy, so với Mộ Dung Phục quả thực khác xa một trời một vực, giống như hai người. Tu vi bất đồng, tính cách và trí lực cũng bất đồng, nhưng ta có thể hoàn toàn khẳng định, hắn đích xác là Mộ Dung Phục không thể nghi ngờ. Chúng sinh trên thế gian đều có khí tức độc hữu của riêng mình, như vạn đoá hoa, dáng dấp hương vị tương tự là đồng loại, nhưng cũng có khác biệt. Không có hai đoá hoa nào hoàn toàn giống nhau. Ta và Mộ Dung Phục ở chung lâu ngày như vậy, mặc dù hắn có mặt nạ sừng dê che lấp, nhưng nếu ta cố ý quan sát, cũng tuyệt đối không thể nhận sai khí tức của hắn..."

Trong mắt Khương Ly loé lên thanh mang, dần dần từ trên người thanh niên đeo mặt nạ nhìn ra một chút mánh khoé, hơi hơi suy đoán, thần tình lần nữa trở nên ngưng trọng.

Những suy đoán kia, Khương Ly tạm thời chưa thể khẳng định, lại phát hiện mọi người vây xem quá đông, chính mình giống như đã gây nên phong ba, không khỏi âm thầm đau đầu.

Hắn chỉ là đến báo danh Ám Võ bài vị chiến mà thôi, cũng không muốn gây thêm chuyện phiền phức.

"Yên tâm, ta không có ác ý với ngươi, chỉ là thưởng thức một nửa thần hồn khác của ngươi, nên sau khi thấy ngươi xuất hiện ở đây mới cảm thấy ngoài ý muốn..."

Khương Ly truyền âm giải thích.

Ánh mắt của thanh niên mang mặt nạ nhất thời phát lạnh, dường như bị chạm tới bí mật lớn nhất trên người, lạnh giọng truyền âm:

"Cái gì mà một nửa thần hồn khác, ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu!"

"Không hiểu liền thôi!"

Khương Ly liếc đối phương thật sâu, xoay người đi tới chỗ khác, không tiếp tục để ý tới đối phương, cũng không nói chuyện với bất kỳ người nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi đến lượt mình khảo hạch.

Phía trước còn hơn trăm người, coi như nội dung khảo hạch vô cùng đơn giản, nhoáng cái liền xong, nhưng như cũ tiêu hao mấy canh giờ mới đến lượt Khương Ly.

Mà trong hơn trăm người tham dự khảo hạch, ngoại trừ Vạn Chấn Sơn và thanh niên mang mặt nạ sừng dê ra, cũng chỉ có vài ba người khảo hạch thành công, những người khác ngay cả tư cách báo danh Ám Võ bài vị chiến cũng không có.

Thanh niên đeo mặt nạ báo danh xong liền rời đi, đối mặt với tứ phẩm đỉnh phong quan chủ khảo, gã đối ứng cực kỳ thong dong, dễ dàng liền thông qua khảo hạch.

Vạn Chấn Sơn thì còn dừng lại ở trong trường đấu, tựa hồ tương đối hiếu kỳ với phần khảo hạch của Khương Ly.

Quan chủ khảo là tên cường giả bài vị 100 ở lần Ám Võ bài vị chiến lần trước, bị người khác xưng là Cuồng Thiên lão tổ.

Cuồng Thiên lão tổ là một tên thể tu, tu vi nhục thân đạt tới Niết Bàn ngũ trọng sơ kỳ, cả người lộ ra lực lượng bạo tạc đủ đệ bài sơn đảo hải, vẻn vẹn giơ tay nhấc chân liền khiến cho không gian xung quanh vặn vẹo.

Lúc Khương Ly đi lên tiếp thu khảo hạch, Cuồng Thiên lão tổ chỉ liếc hắn một chút, ngạo nghễ nói:

"Lão phu lời thật mất lòng, coi như ngươi là Thiên Cung sứ giả, lão phu cũng sẽ không lưu thủ. Tiếp được ba quyền của lão phu trở lên, liền có tư cách báo danh Ám Võ bài vị chiến, nếu không tiếp nổi, thậm chí thụ thương, thì mặc dù Thiên Cung truy cứu, lão phu cũng không phụ trách!"

"Yên tâm, ta không phải Thiên Cung sứ giả!"

Khương Ly cười nhạt nói .

"Hoá ra là ngoại tu!"

Cuồng Thiên lão tổ nhướng mày, tiếp theo ngửa đầu cười ha ha, lần nữa đối mặt với Khương Ly, trong mắt đã không còn chút kiêng kỵ nào, mà là dáng vẻ tàn bạo độc ác.

"Vậy ngươi cũng phải cẩn thận, lão phu bình sinh ghét nhất là ngoại tu! Khảo hạch tiếp theo tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình! Tiếp quyền!"

Chỉ thấy Cuồng Thiên lão tổ đạp lên mặt đất, nháy mắt liền biến mất tại chỗ, ngay cả tàn ảnh cũng chưa từng lưu lại.

Đồng thời, bên trái Khương Ly truyền đến một tia gió động, hiển nhiên là Cuồng Thiên lão tổ từ phương hướng này đánh tới.

Đối phương muốn lấn đến gần, lấy trọng quyền cường công, đây là phương thức chiến đấu thông thường của tuyệt đại đa số thể tu.

Hắn không nói hai lời, tuỳ tiện nâng tay lên.

Cuồng Thiên lão tổ lấy bản lĩnh mạnh nhất của mình, Phá Ma Quyền, càng sử dụng một kích toàn lực.

Trọng quyền vừa ra, nhấc lên sóng xung kích cự đại, vọt ra bốn phía khiến cho hết thảy võ giả rung đông lắc tây, hầu như không cách nào đứng vẫn, thần sắc đồng loạt đại biến.

Mọi người bấy giờ mới biết được, thì ra những lần khảo hạch trước, Cuồng Thiên lão tổ căn bản không xuất ra thực lực chân chính. Dù sao, những lần khảo hạch trước, chưa từng có một quyền nào dẫn động sóng trùng kích khủng khiếp như vậy.

Mà ngay cả Vạn Chấn Sơn đều đầy mặt nghiêm nghị, nếu lúc trước Cuồng Thiên lão tổ biểu hiện thái độ nghiêm túc như thế, y tuyệt đối không thể tiếp nhận Phá Ma Thập Quyền. Bởi vì hiện tại Cuồng Thiên lão tổ đánh ra Phá Ma đệ nhất quyền, đã mạnh hơn thập quyền hợp nhất ban nãy...

Không phải ngũ phẩm, không cách nào tiếp nổi!

Cuồng Thiên lão tổ đối với quyền pháp của mình mười phần tự tin, ánh mắt tràn ngập vẻ khát máu, lão muốn dùng máu tươi của tên ngoại tu trước mặt, nhuộm đỏ mặt đất của trường đấu.

Lão tự tin có thể dùng một quyền đánh bay Khương Ly, nhưng mà song quyền vừa mới tiếp xúc, sắc mặt của lão lập tức đại biến, lộ ra vẻ hoảng sợ đến cùng cực.

Chương 347: Luân Hồi Khí Tức