Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 349: Mặc Thuỷ Trai

Chương 349: Mặc Thuỷ Trai


Ánh mắt Khương Ly lập tức trầm xuống, hai thằng nhãi ranh này quả nhiên lại đi gây sự rồi.

Nghĩ đến, bản lĩnh của Ô Thiên Phong và Nghiệt Long đều là nhất đẳng, coi như gặp phải mấy tên Ẩn Đế ở trong Đại La Thành đều có thể thong dong rời đi.

Nhưng bọn họ rõ ràng không thể chạy thoát, chỉ có thể lựa chọn cầu cứu, đủ để chứng minh đối phương không phải người bình thường.

Để Khương Ly buồn bực, đó là đây không phải lần đầu tiên Ô Thiên Phong bị đại năng lão quái tóm, hai lần trước, một lần trêu chọc Hoàng đạo nhân, một lần trêu chọc Trường Tang đạo nhân, đều là Chuẩn Thánh cường giả. Mỗi lần, đều là Khương Ly chạy đến giúp gã chùi đít.

Lần này vẫn như vậy, hắn bỗng nhiên có chút hối hận vì đã mang theo Ô Thiên Phong đi tới Tam Thập Tam Thiên.

Lại nghĩ tới, Ô Thiên Phong và Nghiệt Long tuy rằng ưa thích giả danh lừa gạt, nhưng trước nay làm việc vẫn biết rõ phân tấc, hơn nữa, Tiên dân phần lớn đều không thích g·iết chóc, vì thế, mặc dù bọn họ b·ị b·ắt, cũng chưa chắc đã nguy hiểm tới tính mạng.

Suy tư chốc lát, Khương Ly thôi động thần niệm tới cực hạn, nhất thời toàn bộ Đại La Thành chợt rơi xuống mưa tuyết.

"Ôi chao, vì sao đang yên đang lành lại có tuyết?"

Khách nhân trên đường phát giác tuyết rơi lả tả khắp chốn, nhao nhao lấy làm kỳ.

Tìm không được, càng tìm không được.

Khương Ly nhíu mày, lấy tu vi thần niệm của hắn, coi như Ô Thiên Phong và Nghiệt Long rơi vào tay của Chuẩn Thánh lão quái thông thường, hắn cũng phải có một tia cảm ứng mới đúng, nhưng sau khi lục soát toàn bộ Đại La Thành, lại ngay cả một tia khí tức đều tìm không ra.

Chẳng lẽ đối phương là nhị giai Chuẩn Thánh, thậm chí là Viễn Cổ Đại Tu...

Nếu đối phương thật là nhị giai Chuẩn Thánh trở lên, tại sao lại cho hai con hàng kia cơ hội truyền âm cầu cứu? Hay hoặc là đối phương cố ý muốn dẫn hắn tiến đến? Mục đích của đối phương là hắn...

Kể từ đó, coi như hắn không đi cứu người, đối phương sợ rằng cũng đã để mắt tới mình.

Khương Ly trầm mặc, đứng lặng ở giữa mưa tuyết, thần niệm lần lượt mượn từng bông tuyết lơ đãng giữa bầu trời, đảo qua toàn bộ Đại La Thành.

Không tìm được...

Vẫn không tìm được...

Khương Ly nhíu mày càng sâu, buông tha tìm kiếm, từ từ mở mắt ra, càng phát hiện, có một thiếu nữ chậm rãi đi tới gần người hắn, mỉm cười nói:

"Có phải công tìm muốn tìm nô bộc của mình?"

"Ừm! Ngươi biết bọn họ ở đâu?"

Khương Ly nghi hoặc hỏi.

Thiếu nữ lắc đầu, cười bảo:

"Ta không biết, nhưng cô nương nhà ta biết, mời công tử theo ta tới Vũ Phường một chuyến!"

Thiếu nữ nói xong xoay người rời đi.

Khương Ly khẽ híp mắt, nhấc chân đi theo sau lưng nàng.

Chốc lát sau, hai người tiến vào một toà Vũ Phường, bên trong đại sảnh có bảy tám tên vũ nữ đang ca múa.

Trong đó có một nữ tử che nửa mặt, dáng người uyển chuyển, diễm lệ, đúng là đệ nhất hoa khôi của Đại La Thành, A Tú cô nương.

Khương Ly vừa tiến vào trong Vũ Phường, A Phùng lập tức dừng múa, lướt nhẹ đi tới trước mặt hắn.

"Bách Hoa Đại Đế?"

Khương Ly thấp giọng thì thào, âm thầm kinh ngạc, bởi vì dung mạo của thiếu nữ cùng Bách Hoa Đại Đế giống nhau như đúc, nhưng khí tức lại rất giống đầu Huyết Điệp mà hắn từng gặp ở trong Bách Hoa bí khố.

Cổ quái!

Khương Ly âm thầm cảnh giác.

"Đông Hoang này, không có ngươi..."

Thiếu nữ chợt lên tiếng.

Đông Hoang này, không có ngươi! Ngữ khí cực kỳ quen thuộc, là câu thở dài mà Khương Ly từng nghe lúc ở Âm Nhãn Cốc nhiều năm trước, từng mang cho hắn một loại bi thương không thể diễn tả.

Nhưng âm thanh của thiếu nữ trước mặt, mặc dù giống giống, lại không cách nào khiến cho hắn chấn động linh hồn, cảm thấy bi thương, ngược lại để hắn hơi kiêng kỵ.

"Cô nương là ai?"

Khương Ly lạnh giọng hỏi.

"Ta là A Tú, Vũ Phường A Tú, công tử muốn tìm Tiểu Ô Quy và Tiểu Hắc Long, thì hãy đi tới Mặc Thuỷ Trai ở bắc thành..."

Thiếu nữ nói xong, có chút thất hồn lạc phách nhìn Khương Ly, sau đó lần nữa bước lên đài hiến vũ.

Khương Ly như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của nàng, nội tâm sinh ra một cảm giác bồn chồn khó tả.

Nàng ta rốt cuộc là ai? Có liên quan gì tới Bách Hoa Đại Đế và Huyết Điệp?

Nhưng suy nghĩ của hắn rất nhanh đã bị tiếng tranh cãi ầm ĩ của những người xung quanh cắt đứt.

Trong đại sảnh, một đám thiếu gia ăn chơi trách táng đồng loạt chạy tới, chặn đứng Khương Ly.

"Ngươi là người phương nào? Mặc trang phục của ngoại tu, chẳng lẽ là Thiên Cung sứ giả? Nhưng coi như ngươi là Thiên Cung sứ giả, chúng ta cũng sẽ không nhường A Tú cho ngươi!"

"A Tú là của ta! Ai c·ướp ai c·hết!"

"Nói bậy, A Tú là của ta!"

"Con mẹ nó, ngươi dám giành A Tú với ta, không phải nói là cùng nhau giáo huấn tiểu tử này sao?"

"Hừ! Lão tử giáo huấn ngươi trước!"

Đám thiếu gia hoàn khố nọ, đúng là người theo đuổi của A Tú ở trong Đại La Thành.

Bọn họ vốn không quen nhìn A Tú tiếp xúc với Khương Ly, nghĩ dạy dỗ Khương Ly một trận, nhưng hiện tại còn chưa kịp ra tay dạy dỗ hắn thì đã bắt đầu n·ội c·hiến, năm sáu người một lời không hợp, lao vào đánh nhau.

Phong cách hành sự đủ kỳ hoa, quả nhiên là Tiên dân!

Khương Ly tự nhiên lười để ý tới trò khôi hài trước mặt, thân hình loáng một cái, trực tiếp lướt qua đám hoàn khố, bước ra Vũ Phường.

Sau khi rời khỏi Vũ Phường, hắn cưỡng ép đem suy nghĩ liên quan tới nữ tử vừa gặp xoá bỏ, chuyện quan trọng hiện tại là nghĩ cách cứu ra Ô Thiên Phong và Nghiệt Long trước đã.

Kẻ vây khốn hai con hàng kia, khả năng cao là nhị giai Chuẩn Thánh lão trở lên.

Lấy thực lực của hắn hôm nay, chưa hẳn đã thắng nổi.

Mà nữ tử vừa rồi...tựa hồ cũng không đơn giản...

Mượn truyền tống trận ở trong trạm dịch bên đường, Khương Ly nháy mắt liền truyền tống tới tây thành.

Đây là một chỗ giao lộ, dân cư thưa thớt, nổi bật nhất là một cửa hàng tranh thuỷ mặc, trên biển treo trước cửa tiêm viết ba chữ, Mặc Thuỷ Trai.

Trên đường, thỉnh thoảng có chút hành khách đi ngang qua cửa hàng, nhưng có rất ít khách nhân tiến vào mua tranh.

Khương Ly vừa đi tới gần Mặc Thuỷ Trai, chợt có một có một đạo âm phong trùng thiên truyền ra từ trong cửa tiệm, kỳ lạ là người đi đường lại tựa hồ không nghe thấy.

Tiếp theo, đại môn của Mặc Thuỷ Trai đột ngột tự hành mở ra.

Càng có một âm thanh hơi già nua truyền tới từ trong cửa tiệm.

"Có phải là đầu Tử Điệp kia chỉ điểm cho ngươi tới chỗ của ta?"

"Đúng vậy!"

Khương Ly trầm giọng đáp.

"Vào đi!"

Âm thanh già nua kia lần nữa vang lên, sau đó im bặt!

Khương Ly do dự chốc lát, sau đó, nhấc chân bước vào.

Nằm ngoài dự đoán của hắn, đối phương cũng không làm khó dễ gì cả, mà là cho phép hắn tuỳ tiện bước vào.

Bên trong cửa tiệm treo đầy tranh thuỷ mặc, có một lão giả mặc áo bào xám, đang ngồi ở bên bàn gỗ, trên bàn còn trải rộng một bức tranh chữ đang vẻ dở.

Phía xa xa ở sân sau, có một thanh niên đeo mặt nạ sừng dê, đang dùng xẻng đập nát lau sợi, bận bịu làm giấy.

Thanh niên đeo mặt nạ sừng dê, chính là người mà Khương Ly gặp được ở Ám Võ Giác Đấu Trường.

"Ngươi vì sao lại tới đây, chẳng lẽ là bám theo ta?"

Thanh niên dáng vẻ rất giống Mộ Dung Phục chợt quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Khương ly.

Khương Ly đúng là đã ngờ tới sẽ gặp được Mộ Dung Phục ở đây, vì vậy cũng không quá kinh ngạc, chỉ sâu sắc liếc y một mắt, không hề đáp lời.

"Mộ Dung tiểu hữu, chuyên tâm làm chuyện của ngươi đi, việc ở đây không liên quan tới ngươi. Hắn là tới tìm ta! Thuận tiện nhắc nhở ngươi một chút, ngươi cùng ta giao dịch, sinh thời cần giúp lão phu làm đủ ba triệu tấm giấy tuyên, hiện tại còn thiếu 2 triệu 99 vạn 91 ngàn 2431 cái, không cho phép lười biếng!"

Lão giả mặc áo xám nghiêm mặt, trừng thanh niên đeo mặt nạ một chút.

Thanh niêng kiêng kỵ liếc qua lão giả, lại nhìn về phía Khương Ly, cuối cùng không nói gì thêm, tiếp tục đập lau sợi.

Lão giả mặc áo xám kia biểu lộ khí tức vô cùng bạc nhược, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn giống như tiểu thương trên phố phường, nhưng thời điểm ánh mắt của lão nhìn sang, lại mang cho Khương Ly một loại ngột ngạt trầm trọng.

Nhị giai Chuẩn Thánh, mà lại so với Trường Tang đạo nhân còn mạnh hơn một đường, khoảng cách Viễn Cổ Đại Tu đã không xa.

"Ta là người quen của hắn, vì sao hắn lại ở đây?"

Khương Ly trầm giọng hỏi.

Nếu hắn nhìn không lầm, Mộ Dung Phục lưu lại ở đây làm giấy tuyên, tựa hồ là tu luyện một loại công pháp đặc thù nào đó, cũng không có ác ý.

"Ngươi là đến mang đi tôi tớ, không phải đến hỏi thăm tin tức. Chớ nên hỏi quá nhiều!"

Lão giả cau mày đáp.

"Nếu không hỏi cho ra nhẽ, Khương mỗ không yên lòng an nguy của hắn!"

Ý tứ là lo lắng lão giả mặc áo xám sẽ tính toán Mộ Dung Phục.

Đây là tình huống xấu nhất, nếu như tên nhị giai Chuẩn Thánh trước mặt thật cố ý tính toán Mộ Dung Phục, Khương Ly tự hỏi, lấy thực lực của hắn hôm nay, chưa chắc đã cứu giúp được.

"Ngươi cả nghĩ quá rồi! Vương mỗ chưa bao giờ tính toán kẻ khác, nếu muốn g·iết người, liền trực tiếp g·iết, nếu muốn hại người, liền trực tiếp hại. Hắn cũng được, ngươi cũng được, tiểu ô quy cũng được, tiểu hắc long cũng được, đều giống nhau!"

Chương 349: Mặc Thuỷ Trai