Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 350: Dưới Ngư Thoa Đồ Ngộ Sinh Tử
Lão giả nói xong, nhấc tay chỉ về phía một bức tranh thuỷ mặc được treo ở góc tường phía tây, sau đó không tiếp tục để ý tới Khương Ly mà cúi đầu vẽ vời.
Hiển nhiên, Ô Thiên Phong và Nghiệt Long đã bị phong ấn ở trong bức tranh nọ.
Khương Ly nhấc chân tiến lại gần, phát hiện bức tranh miêu tả một cái hồ nước, trong hồ bơi lội một đàn cá chép nhỏ, bên cạnh bầy cá là một con rùa đen to bằng hạt vừng cùng một con cuốn chiếu dài chừng nửa tấc.
Rùa đen, thình lình là hình dạng của Ô Thiên Phong lúc thi triển Bản Mệnh Chân Thân.
Mà con cuốn chiếu, thì đúng là Nghiệt Long.
Về phần đàn cá chép, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đó là một bầy Thượng Cổ tuyệt chủng Hoàng Tuyền Lý, đồn đãi là dị chủng sinh sống ở trong Hoàng Tuyền.
Nhưng để Khương Ly giật mình hơn là vì lai lịch của bức tranh thuỷ mặc trước mặt.
"Đây là...Thái Cổ Ngư Thoa Đồ?"
Khương Ly thấp giọng thì thào.
Lão giả mặc áo xám thấy Khương Ly vừa gặp liền nhận ra Thái Cổ Ngư Thoa Đồ, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá để ý, tiếp tục làm công việc của mình.
Khương Ly phát hiện được biểu cảm của lão giả, nội tâm chấn động.
Thái Cổ Ngư Thoa Đồ là đệ nhất đồ trong viễn cổ tứ đồ, ẩn giấu sinh tử đạo vận, có thể trợ giúp Chuẩn Đế lão quái cảm ngộ sinh tử, đột phá Đế cảnh.
Viễn cổ tứ đồ danh truyền khắp Hoang Cổ Giới, rất nhiều cường giả đều từng nghe qua, lại chưa từng có ai được tận mắt chứng kiến.
Không nghĩ tới, một trong viễn cổ tứ đồ càng nằm ở trong tay lão giả mặc áo xám kia.
Thái Cổ Ngư Thoa Đồ nhìn như nhỏ bé, kỳ thực ẩn chứa một phương thế giới, hơn nữa, bên trong bức tranh tràn ngập sinh tử đạo vận, không phải Đế Quân, không hiểu rõ sinh tử, căn bản không cách nào trốn thoát.
Mà Ô Thiên Phong và Nghiệt Long tu vi thấp kém, khoảng cách cảm ngộ sinh tử đại đạo còn xa xa mười vạn tám ngàn dặm, tự nhiên không thể dựa vào lực lượng của bản thân chạy ra bức tranh.
"Trên người ngươi ẩn giấu một tia đạo vận của thiên đạo đệ nhất hoàn, mặc dù chỉ là da lông, nhưng muốn cứu ra tôi tới của ngươi, nghĩ đến, hẳn là không cần lão phu trợ giúp!"
Ông lão mặc áo xám không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói.
"Ừm! tại hạ sẽ tự mình động thủ!"
Khương Ly gật đầu, khoanh chân ngồi xếp bằng ở dưới sàn nhà, lặng lẽ quan sát sinh tử đạo vận lưu chuyển ở trong bức tranh.
Nội tâm hắn từ từ chìm vào Thái Cổ Ngư Thoa Đồ, trong lúc bất giác, tầm mắt Khương Ly chợt lướt qua từng tràng cảnh vừa hư huyễn vừa chân thật,
Đó là quá trình tham ngộ sinh tử của một tên Chuẩn Đế lão quái.
"Kẻ tìm đạo, quên sinh biết tử. Kẻ hỏi đạo, sớm sống chiều c·h·ế·t. Lão phu tu đạo một đời, chỉ cầu triệt ngộ sinh tử, tiếc là không thể ngộ, tiếc thay!"
Lý giải đối với sinh tử của tên Chuẩn Đế lão quái, đã đủ để gọi xuống Sinh Tử Kiếp, nhưng lão vẫn chưa thoả mãn.
Bởi vì lão muốn biết, là sinh tử bản nguyên, là đại đạo bản nguyên.
Lão theo đuổi lý tưởng quá mức hùng vĩ, hùng vĩ đến mức c·h·ế·t rồi vẫn không cách nào đạt được.
Khương Ly nhắm mắt lại, phong cảnh trước mắt biến ảo.
Hắn dường như biến thành tên Chuẩn Đế kia, xuất hiện ở trong từng đoạn hồi ức.
Có lần kia, tên Chuẩn Đế lão quái nọ ẩn cư ngộ đạo ở trong một toà phàm nhân thành trấn.
Khương Ly phảng phất biến thành dáng dấp của lão, hành tẩu ở bên dưới ánh tà dương của buổi hoàng hôn.
Hiện tại là lúc đám nông dân, thương nhân trở về nhà.
Hiện tại cũng là lúc từng toà từng toà tửu lâu thắp sáng ánh đèn.
"Mời Trần lão đến uống một chén, khanh khách, hôm nay có đào hoa tửu mà lão nhân gia ngài yêu thích nhất nha!"
Bên ngoài một toà tửu quán tên là Hồng Tụ Lâu, một mỹ phụ phong vận do tồn đang mời chào tửu khách.
"Cũng tốt!"
Khương Ly gật đầu, đi vào tửu lâu, thân phận của hắn bây giờ là tên Chuẩn Đế lão quái nọ.
Hắn ngồi ở chỗ ngồi yêu thích nhất của lão, thanh toán bạc, uống rượu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhàn nhạt nhìn ánh tà dương.
Nguyện vọng cả đời của Chuẩn Đế lão quái chính là hiểu thấu sinh tử, lão sở dĩ lưu lại ở trong nhân gian, chính là vì muốn từ trên người phàm nhân hiểu ra đại đạo.
"Đây chính là đạo ngộ cả đời của hắn sao?"
Khương Ly hờ hững uống rượu nhạt, cảm ngộ đối với sinh tử càng thêm sâu đậm hơn một tia.
Trong lòng âm thầm cảm khái, Thái Cổ Ngư Thoa Đồ không hổ là chí bảo trong truyền thuyết, ngoại trừ ẩn giấu sinh tử đạo vận ra, càng cất giữ đạọ ngộ của vô số lão quái.
Giống như Khương Ly, vẻn vẹn quan sát đạo ngộ cả đời của một tên Chuẩn Đế lão quái, liền nhận được không ít chỗ tốt.
Đáng tiếc, hôm nay hắn tới Mặc Thuỷ Trai, cũng không phải vì cảm ngộ sinh tử, mà là vì cứu người.
Khương Ly đặt chén rượu xuống, đang muốn lui ra tâm thần, rời đi đoạn hồi ức ảo cảnh này.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn khẽ co rụt, không thể tin mà ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ vừa vặn bay ngang qua một đầu hắc điểu.
Mà khi đầu đầu hắc điểu kia nhìn thấy Khương Ly, cũng bất chợt dừng lại, không tiếp tục phi hành, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Hắc điểu chỉ là phàm điểu phổ thông, lại mang cho Khương Ly một loại cảm giác kinh tâm động phách.
Khương Ly tự nhiên rõ ràng, phàm điểu đến tột cùng là ai?
"Phàm điểu...chính là kiếp trước của ta! Nó đang nghi ngờ, bởi vì nó nhìn thấy kiếp sau của mình?"
Ở trong hồi ức của tên Chuẩn Đế lão quái, Khương Ly càng cùng kiếp trước của mình tương phùng.
Mà phàm điểu nằm ở kiếp trước, lại nhìn thấy kiếp sau hắn.
Hắn dường như đã hiểu rõ cái gì, lại có chút mờ mịt.
Trận gặp gỡ hôm nay, giống như Luân Hồi cố ý sắp xếp, nhưng bản chất của Luân Hồi, hắn chỉ mới lý giải chút ít, còn xa mới có khả năng hiểu thấu.
Nhưng hiện giờ cùng phàm điệp đối diện, hắn dường như bắt được một tia mạch lạc của Luân Hồi.
"Luân Hồi, Luân Hồi..."
"Phàm điểu sinh ta chưa sinh, ta sinh phàm điểu đã c·h·ế·t...kiếp trước kiếp này, vốn dĩ không cách nào cùng tồn tại, bởi vì sinh tử chia lìa, vì vậy cách nhau hai đời. Đây chính là Luân Hồi!"
"Ta thấy được phàm điểu, nhìn thấy được kiếp trước, là vì thông qua hồi ức của người khác, cũng không có gì kỳ quái. Nhưng phàm điểu vì sao cũng nhìn thấy ta? Nó dựa vào cái gì..."
"Nó vì sao có thể nhìn thấy ta...có thể nhìn thấy kiếp sau của mình...hay hoặc nói, ta và phàm điểu, kỳ thực không phải kiếp trước kiếp sau mà là đang sống ở hai cái Luân Hồi song song khác biệt...."
Hai mắt Khương Ly dần dần trở nên mơ hồ, tâm thần dần dần trong suốt.
Hắn phảng phất đã quên sạch tất cả, quên mất chuyện phải cứu vớt Nghiệt Long cùng Ô Thiên Phong, quên mất cả lão giả mặc áo xám và Mộ Dung Phục đang ở bên cạnh.
Trong đầu hắn, chỉ lẳng lặng suy tư về trận gặp gỡ ngẫu nhiên vừa rồi.
Phảng phất đã hiểu rõ cái gì, lại cái gì cũng không nhìn thấu.
Muốn thành Đế Quân phải hiểu ra sinh tử.
Muốn thành Thuỷ Thánh phải hiểu ra thật giả.
Muốn thành Hoang Thánh cần phải hiểu ra thời không.
Muốn thành Chí Thánh cần phải hiểu ra Luân Hồi.
Minh ngộ sinh tử, nghịch chuyển thật giả, tu thời không....từng bước từng bước tu luyện, đến cuối cùng mới có khả năng hiểu thấu Luân Hồi.
Giờ khắc này, Khương Ly bất giác tiến vào trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nguyên bản, hắn không biết tu đạo chính là tu cái gì, nhưng hiện tại, hắn càng phúc chí tâm linh, đốn ngộ được.
Thì ra, võ giả từng bước tu đạo, cuối cùng nhất là vì hiểu thấu Luân Hồi.
Thì ra, Đế Quân minh ngộ sinh tử, độ Sinh Tử Kiếp, chỉ mới là phân đoạn đầu tiên của Luân Hồi mà thôi.
Giờ khắc này, hai mắt của Khương Ly mênh mông như đạo.
Giờ khắc này, ánh mắt của Khương Ly giống như Luân Hồi, có thể xuyên thủng hết thảy sinh tử.
Sinh tử, bao dung ở trong Luân Hồi.
Ánh mắt của hắn quét về phía Mộ Dung Phục đang đập lau sậy ở đằng xa, lập tức kinh ngạc phát hiện, chính mình càng có thể trực tiếp đọc lấy ký ức của gã.
Hắn nhìn thấy Mộ Dung Phục sinh ra như thế nào.
Hắn nhìn thấy đoạn trí nhớ đau buồn nhất của gã, lúc gã tận mắt chứng kiến mẫu thân mình bị Hắc Ma tu dùng Hoả Sơn trấn áp, bất lực gào khóc.
Đồng thời, hắn càng nhìn thấy tương lai Mộ Dung Phục sẽ tử vong ra sao.
Không cần thi triển bất kỳ thủ đoạn dư thừa nào, liền nhìn thấy tình cảnh mà Mộ Dung Phục tử vong nhiều năm sau.
"Ba ngàn năm sau, ngươi sẽ tu luyện tới Chuẩn Đế, một mình tiến vào Táng Địa báo thù, cuối cùng bị Hắc Ma Đế Quân chém g·i·ế·t!"
Khương Ly nói với Mộ Dung Phục, ngữ khí lạnh nhạt như đạo.
Mộ Dung Phục giật mình cả kinh, so với bất cứ lúc nào đều phải khiếp sợ hơn, đối diện với ánh mắt của Khương Ly, nội tâm gã càng hiện lên một loại cảm giác hoang đường.
Gã cảm thấy ánh mắt của Khương Ly giống như có thể xuyên thủng sinh tử, nhìn thấy sinh và tử của chính mình.
Khương Ly nói gã còn có thể sống thêm ba ngàn năm, Mộ Dung Phục tin!
Bởi vì gã vừa vặn từ trong mắt Khương Ly, nhìn thấy tương lai của mình!