Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 353: Lấy Nhan Sắc Phục Vụ Người
Sau khi Khương Ly mang theo Ô Thiên Phong và Nghiệt Long rời khỏi Mặc Thuỷ Trai, liền tìm chỗ trạm dịch gần nhất, trực tiếp truyền tống đến mạn bắc của Đại La Thành, đây là một chỗ chợ nô lệ cực kỳ náo nhiệt.
Tiên dân vẫn bảo lưu chế độ nô lệ, kẻ b·ị b·ắt tới làm nô lệ, thường thường đều là phạm nhân, có thể đưa vào trong chợ tiến hành buôn bán.
Thân phận nô lệ thậm chí còn đê tiện hơn cả thân phận ngoại tu, có thể thấy Tiên dân đẳng cấp sâm nghiêm, đối với sự hưng thịnh của chợ nô lệ nơi đây, Khương Ly cũng chẳng quá bất ngờ.
Hắn sở dĩ đi tới chợ nô lệ, là bởi vì Liệt Như Mộng tìm kiếm nơi đặt chân liền ở nơi đây.
Thông thường mà nói, tuyển thủ tới Đại La Thành tham gia vòng thi đấu thứ hai, phần lớn sẽ nghỉ lại trong khách quán mà Đại La Thành đã chuẩn bị trước, nhưng cũng có số ít người ưa thích độc lai độc vãng, tự mình thu xếp chỗ ở, đương nhiên phải nằm trong vòng kiểm soát của Đại La Thành.
Liệt Như Mộng cũng không lựa chọn đặt chân ở khách quán, mà là lựa chọn chợ nô lệ, nguyên nhân ở bên trong, Khương Ly mơ hồ đã đoán ra chút ít, hơn phân nửa là liên quan tới phiền phức của Liệt Tử nhất mạch.
"Liệt Tử tội nhân La Nhân Hùng bái kiến thiếu chủ! Không nghĩ tới thiếu chủ cũng đi đến Đại La Thành quan sát Đăng Cung Chiến vòng thứ hai....La Nhân Hùng vốn tưởng rằng lấy thân phận của thiếu chủ, sẽ trực tiếp tham gia vòng thứ ba. Có điều, như vậy cũng tốt, bên trong Đại La Thành có chút chuyện cần thiếu chủ chỉ đạo, xin mời thiếu chủ làm chủ cho bọn ta, làm chủ cho Liệt Tử nhất mạch!"
Nghe ngữ khí của La Nhân Hùng lúc trước, hẳn là đám môn đồ của Liệt Tử nhất mạch ở Đại La Thành đã xảy ra vấn đề gì rồi.
Khương Ly thở dài khe khẽ, Liệt Như Mộng làm Liệt Tử Thánh nữ cũng thật mệt mỏi. Thân là Thiên Cung Thánh Nữ, càng không có tư cách tới Thiên Cung tu hành, lại còn phải vì các loại phiền phức của Liệt Tử nhất mạch mà bôn ba, nếu đổi thành hắn, hơn phân nửa sẽ chỉ quan tâm tới chuyện của mình, chứ không thèm quan tâm tới những người chẳng liên quan.
Liệt Như Mộng từ trong xương vốn là một người thiện lương, khác biệt với đám Phật Đà trong miệng suốt ngày nói phổ độ chúng sinh, mà cả đời không chịu hành thiện tích đức, thiện lương của nàng là xuất phát từ trong trái tim.
"Đáng tiếc, Đại La Thiên nước quá sâu, lấy thực lực của ta cũng không phải hoàn toàn vô địch, thêm nữa thân phận của ta là ngoại tu tương đối lúng túng, ngược lại không dễ giải quyết các loại phiền phức bằng thân phận Thánh nữ của Liệt Như Mộng!"
Khương Ly thầm nói.
Mà Ô Thiên Phong và Nghiệt Long thì cẩn thận từng li từng tí tuỳ tùng bên cạnh Khương Ly, thấy hắn dẫn hai người bọn họ tới chợ nô lệ, nhất thời giật mình cả kinh.
Chẳng lẽ sát tinh muốn đem bọn họ bán?
Đây cũng không phải không có khả năng, sát tinh hiếm thấy phát lòng tốt, bất chấp nguy hiểm chạy tới cứu vớt bọn họ, mà bọn họ lại ở sau lưng nói xấu hắn.
Đây là hành vi gì?
Đây là hành vi vong ân phụ nghĩa!
Đây là hành vi của cầm thú!
Nội tâm của hai con hàng không khỏi nổi lên chút hổ thẹn.
Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là lo lắng, nếu Khương Ly thật đem bọn họ bán làm nô lệ, vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
Nhất là Ô Thiên Phong, từ lúc đi theo Khương Ly đến nay, quả thực giống như trời giúp, gã sớm đã coi Khương Ly là quý nhân của mình, nhất thiết phải đi bên cạnh hắn, tương lai mới có thể đem Hắc Vận Ma Công tu luyện tới cực hạn, mới có thể chạm tới đại đạo cực hạn.
Gã mới không muốn từ bỏ Khương Ly, tìm kiếm vị quý nhân khác!
Mà lại, gã càng nghe nói, nô lệ bị bán ở Đại La Thành, kết cục thường thường sẽ không được c·hết tử tế. Nữ nô sẽ bị tuỳ ý điều động, lặng nhục, ban thưởng cho người khác, c·ưỡng h·iếp...Nam nô tướng mạo tốt cũng có kết cục giống nữ nô, tướng mạo không tốt, thì sẽ bị đưa tới Ám Võ Giác Đấu Trường, chiến đấu đến c·hết, trợ giúp những người quyền thế tìm niềm vui.
Ô Thiên Phong sờ sờ khuôn mặt của mình, thầm nghĩ chính mình cũng coi như anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, là mỹ nam hiếm có trong thiên hạ, nếu đưa đến Ám Võ Giác Đấu Trường chiến đấu đến c·hết thì cũng thôi, nhưng nếu là có nữ tu nào coi trọng sắc đẹp của mình, mua về nhà tuỳ ý chà đạp, quả thực chính là sỉ nhục lớn đối với nhân cách của gã.
Nghiệt Long cũng âm thầm giật mình, long vốn tính d·â·m, gã không sợ bị Tiên dân nữ tu chà đạp, mà là sợ bị người ta bắt về rút huyết, bị đem làm thành công cụ sinh sản.
Không được, không thể để cho sát tinh bán ta!
Ô Thiên Phong và Nghiệt Long đưa mắt nhìn nhau, càng có chung một suy nghĩ.
Rầm! Rầm!
Hai con hàng hết sức quen thuộc quỳ rạp ở trước mặt Khương Ly, nhanh tay ôm lấy chân của hắn mà khóc rống lên.
Khương Ly nhướng mày, thầm nghĩ hai thằng nhãi này lại muốn chơi trò gì, trầm giọng hỏi:
"Các ngươi đang làm gì vậy? Nếu nghĩ chỉ dựa vào quỳ lạy liền có thể miễn trừ trách phạt, thì tuyệt đối không có khả năng! Hành vi của các ngươi hôm nay rất quá đáng! Đại La Thành nước quá sâu, các ngươi gây sự ở những nơi khác ta mặc kệ, bởi vì dù có phiền phức, các ngươi cũng có thể tự giải quyết được. Nhưng nơi đây không giống, nếu lại gây sự tiếp, Khương mỗ không nắm chắc lần nữa cứu mạng các ngươi!"
Ồ! Ngữ khí của sát tinh tuy rằng lạnh lùng, nhưng mỗi câu đều là đang quan tâm bọn họ! Đang khuyên bọn họ không nên gây sự! Đang lo lắng cho an nguy của bọn họ!
Nội tâm Ô Thiên Phong cùng Nghiệt Long lập tức tốt đẹp, càng nghĩ càng thấy Khương Ly bình thường lạnh lùng, nhưng kỳ thực là người rất trọng tình trọng nghĩa, bọn họ lập tức hổ thẹn càng nhiều.
"Nếu lão đại muốn trách phạt Tiểu Ô! Tiểu Ô không dám oán hận nửa câu, chỉ là có một chuyện, hi vọng lão đại đồng ý. Dù thế nào đi nữa cũng không muốn đem Tiểu Ô bán cho người khác. Tiểu Ô ta là tiểu đệ trung thành nhất thiên hạ, trung tâm nhất quán, nhật nguyệt chứng giám. Ta tuyệt đối không nguyện ý bị bán cho người khác, làm chuyện lấy nhan sắc phục vụ người, Tiểu Ô Tiểu Ô không làm được!"
"Lấy nhan sắc phục vụ người? Chỉ bằng ngươi?"
Khương Ly ngẩn ra, sau đó im lặng nhìn Ô Thiên Phong.
Lấy dung mạo của Ô Thiên Phong, nếu thật sự làm nô lệ, hơn phân nửa sẽ không có cơ hội lấy nhan sắc phục vụ người mà là trực tiếp đưa đến Ám Võ Giác Đấu Trường chịu c·hết đi.
Ám Võ Giác Đấu Trường nước cũng rất sâu, lấy tu vi của Ô Thiên Phong, đi đến nơi đó, quả thực chỉ có một con đường c·hết.
"Chủ nhân, chủ nhân! Tiểu Long cũng không muốn bị bán thành nô lệ, ta không muốn bị người lấy máu, không muốn trở thành công cụ sinh sản!"
Nghiệt Long cũng gào khóc nói.
Khương Ly cúi đầu nghiền ngẫm nhìn Nghiệt Long.
Nhắc đến, so với Ô Thiên Phong, Nghiệt Long càng có nhiều giá trị hơn.
Nói không chừng có thể trở thành nam sủng cho quý bà nào đó.
Thấy Khương ly giống như đang có điều suy nghĩ, trong lòng Ô Thiên Phong khẽ giật mình, cho rằng Khương Ly đang suy tư chuyện đem mình và Nghiệt Long bán bao nhiêu tiền, cực kỳ sốt ruột.
Càng sốt ruột, càng máu dồn lên não, gã càng không giống ngày xưa, trực tiếp mở miệng quát lớn:
"Sát tinh, coi như ngươi muốn bán ta, cũng chờ ta trả ân tình cho ngươi rồi hẵng bán. Ô Thiên Phong ta tuy nhân phẩm không được, nhưng chưa bao giờ nợ ân tình của người khác, ngươi cứu mạng ta mấy lần, ta nhất định sẽ trả lại!"
Một ít người đi đường không rõ chân tướng, đồng loạt hướng về phương hướng bên này chỉ chỉ trỏ trỏ. Chà chà chà, một tên tiểu sinh tuấn tú lại cùng một ông lão xấu xí và một thanh niên mặt trắng khác yêu hận tình cừu sao? Đây là cái loại tiết mục long dương gì? Là three some hay là đang đ·ánh g·hen?
Mặc dù ở Đại La Thành dân phong phóng khoáng cũng cực kỳ hiếm thấy nha, thật mẹ nó thú vị!
Những tiếng nghị luận kia tuy rằng không lớn, nhưng lấy cảm giác lực của Khương Ly, tự nhiên nghe thấy rõ ràng, sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.
Hai con hàng lại gây phiền phức cho hắn!
Nhưng mà Ô Thiên Phong dĩ nhiên lâu rồi mới nói một hồi tiếng người, đúng là để Khương Ly lau mắt mà nhìn. Ô Thiên Phong chưa bao giờ nợ ân tình của người khác, quả thực đúng là cách làm người của gã.
"Yên tâm, các ngươi đi theo ta lâu như vậy! Ta sẽ không bán các ngươi, chỉ có điều..."
Khương Ly nghiêm mặt nhìn Ô Thiên Phong, cười lạnh hỏi:
"Lúc trước ngươi ở sau lưng lên án ta, bây giờ lại ở trước mặt lớn tiếng quát mắng ta, đây là có ý gì?"
Ô Thiên Phong nghe vậy, nhất thời cả người bốc lên mồ hôi lạnh. Mẹ nó, máu dồn lên não liền quên mất sát tinh đáng sợ.
Gã làm sao dám nói chuyện như vậy với sát tinh?