Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 356: Tình Cảnh Của Liệt Tử Nhất Mạch
Liệt Như Mộng tìm chỗ đặt chân là ở một gian nhà cũ bên trong chợ nô lệ, trước nhà cũ treo tấm biển gỗ viết bốn chữ lớn: Tứ Thập Cửu Lao.
Bên trong nhà cũ, có một đám người tay chân bị xiềng xích, lúc ba người Khương Ly vừa tới nơi, lập tức có hai tỳ nữ dáng dấp yểu điệu, kéo theo xiềng chân leng ca leng keng chạy ra tiếp đón.
"Tiền bối chính là vị ngoại tu cường giả từng cứu mạng Thánh nữ? Xin nhận tiểu nữ tử cúi đầu!"
Hai nữ càng một bộ cảm động rơi nước mắt, khóc thành lệ nhân, quỳ mãi không đứng lên.
Khương Ly nhíu mày, gật đầu, nhẹ nhàng phất tay áo nâng dậy hai nữ.
Thầm nghĩ, Liệt Như Mộng hẳn là giải thích quan hệ giữa mình và nàng thành ân nhân cứu mạng, cũng khó trách được, dù sao quan hệ chủ nô là không thể nào tiết lộ.
Hai tên nữ tử mang theo xiềng xích, bên trong huyết thống khí tức tựa hồ có mấy phần ngọn nguồn với Liệt Như Mộng.
Chẳng lẽ bọn họ chính là môn đồ của Liệt Tử nhất mạch? Mà lại vẫn còn có quan hệ họ hàng xa?
Hai nữ đem Khương Ly đón vào cửa lớn, vừa vào bên trong, liền thấy hai hàng già trẻ mấy chục người, quỳ ở trước sân, nói đủ loại lời cảm tạ như:
"Tạ ơn đại nhân cứu vớt Thánh Nữ của Liệt Tử nhất mạch ta!"
"Đại ân không cách nào báo đáp..."
Những người kia đồng dạng thân mang xiềng xích.
Khương Ly sắc mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm lại có chút lúng túng.
Hắn cũng không phải ân nhân chân chính của Liệt Tử nhất mạch, ngược lại trên tay hắn còn có nợ máu của Liệt Tử môn đồ, thậm chí bắt Liệt Tử Thánh nữ làm Kiếp nô, thật sự không đảm đương nổi đại lễ của bọn họ.
Lần thứ hai phất tay áo, đem mọi người nâng dậy, trầm giọng nói:
"Ta không thích người khác quỳ lạy chính mình, chư vị ngày sau không cần làm như vậy!"
"Vâng vâng vâng!"
Tất cả già trẻ đều gật gù đồng ý.
Một lão nhân đứng ở hàng đầu chợt lên tiếng:
"Liệt Như Mộng đại nhân cùng La thống lĩnh đang nghị sự ở trong chính sảnh, dặn dò chúng ta cố gắng chiêu đãi Khương đại nhân, không được phép thất lễ. Chúng ta đã giúp Khương đại nhân an bài xong chỗ nghỉ chân, cũng sắp xếp xong đan phòng, thiện phòng, thư phòng, đồng thời thay mới đồ dùng sinh hoạt. Khương đại nhân không ngại đi xem qua một lượt, nếu không hài lòng, tiểu lão nhi lập tức sai người lần nữa mua sắm..."
"Không cần phiền phức như vậy, ta ở thế nào cũng được!"
Ánh mắt Khương Ly đảo qua quần áo cũ nát của đám người, hờ hững đáp.
Nơi đây tên là Tứ Thập Cửu Lao, mà những người kia đều thân mang xiềng xích, hơn phân nửa là kẻ tù tội đi. Một mực huyết mạch khí tức trong người bọn họ đều hoặc gần hoặc xa, có dính líu với Liệt Như Mộng...
"Liệt Như Mộng đại nhân dặn dò tiểu lão nhi nói cho Khương đại nhân. Khương đại nhân có thể tuỳ ý ở lại nơi đây, về phần sự tình của Liệt Tử nhất mạch ta, đại nhân không cần lưu ý, chỉ cần toàn lực chuẩn bị cho Đăng Cung Chiến vòng thứ hai là được!"
Lão nhân kia lại nói.
Khương Ly gật đầu, xem ra bản thân Liệt Như Mộng liền có thể giải quyết phiền phức, hắn cũng không cần xen vào.
Bây giờ sắc trời đã tối, lão nhân kia liền phái người mang theo ba người Khương Ly đi tới chỗ ở. Gian phòng bày biện không tính xa hoa, nhưng có thể thấy được bọn họ vô cùng để tâm, rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đều là thay mới.
Mà hai thiếu nữ nghênh đón Khương Ly lúc trước thì lưu lại hầu hạ hắn.
Hai nữ đứng ở bên cạnh bình phong, dáng vẻ co quắp, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua mặt mày xấu xí Ô Thiên Phong và hai mắt sắc mị mị Nghiệt Long, hình như rất sợ sệt.
Nhưng đối mặt với Khương Ly thì bọn họ lại vô cùng tự nhiên, cũng không sợ hãi Khương Ly, thậm chí thỉnh thoảng sẽ bởi vì một ánh mắt của hắn mà ngượng ngùng đỏ mặt.
Điều đó làm cho Ô Thiên Phong và Nghiệt Long cảm thấy không phục!
Nhất là Ô Thiên Phong, gã thầm nghĩ chính mình cũng xem như anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, là mỹ nam hiếm có trong thiên hạ, nhưng hai tên tiểu nha đầu này lại không hiểu được thưởng thức cái đẹp, chỉ thích xem dáng vẻ văn nhược thư sinh của Khương Ly.
Hazz, quả nhiên lòng người không cổ, cảm quan của đám tiểu nha đầu thời nay thật sự quá kém, không hiểu được ai mới là mỹ nam...
"Ngươi lại đang ở trong lòng nói xấu ta ư?"
Khương Ly thâm ý liếc qua Ô Thiên Phong.
Ô Thiên Phong lập tức run lên, thầm nghĩ sát tinh chẳng lẽ biết thuật độc tâm rồi? Càng có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình!
Gã đang muốn bịa chuyện giải thích, thì Khương Ly đã lên tiếng:
"Chuyện ban ngày, ta nói sẽ trừng phạt các ngươi, hai ngươi chuẩn bị tốt tâm lý rồi chứ?"
"Đã...đã chuẩn bị tốt! Tiểu Ô nguyện ý nhận lấy hết thảy trách phạt. Chỉ cầu lão đại không cần bán ta, không nên để cho Tiểu Ô lấy nhan sắc phục vụ người khác. Tiểu Ô tuy rằng đẹp trai, nhưng không phải hạng người tuỳ tiện!"
Ô Thiên Phong lại vẫn chưa quên chuyện ở chợ nô lệ.
Xì xì.
Hai thiếu nữ đang hầu hạ ở bên cạnh lập tức bật cười, sau đó rước lấy ánh mắt hung ác của Ô Thiên Phong, làm cho khuôn mặt nhỏ của các nàng trắng bệch.
"Tiểu Long cũng chuẩn bị xong tâm lý rồi! Nguyện ý vì chủ nhân xông pha chiến trường, lên núi đao xuống biển lửa!"
Nghiệt Long thành thật nói.
Đối với hai tên tiểu đệ nhà mình, Khương Ly thật có loại cảm giác đánh cũng không được, mắng cũng không xong, ngón trỏ gõ gõ trên bàn, suy nghĩ tìm phương pháp gì cố gắng trừng phạt bọn họ. Chỉ là hắn cũng không có kinh nghiệm ở phương diện trên, trong lúc nhất thời nửa khắc đúng là không nghĩ ra loại trừng phạt thích đáng nào.
Ý nghĩa của trừng phạt, là để cho hai con hàng nhớ lâu một chút, nhưng cả Ô Thiên Phong và Nghiệt Long đều là cái loại thân lừa ưa nặng, là cái loại rõ ràng đã nhảy vào một cái hố mười lần vẫn còn có thể nhảy tiếp...đã như thế, trừng phạt thì có lợi ích gì?
Nhưng nếu không trừng phạt, bọn họ nói không chừng còn muốn đi gây sự, vì vậy, nhất định phải gõ một trận...
Hồi lâu, Khương Ly mới làm ra quyết định, nhìn lướt qua hai hàng, lạnh nhạt nói:
"Phạt các ngươi đi hỏi thăm tin tức của Tiên Thiên Bổ Hồn Linh Dược, được chứ?"
Thực không biết nên trừng phạt hai tên tiểu đệ như thế nào, Khương Ly đơn giản lợi dụng sở trường của hai hàng, phát huy chút tác dụng...
"Chỉ là hỏi thăm tin tức? Trừng phạt quả thực quá nhẹ rồi! Lão đại khẳng định là không nỡ trừng phạt chúng ta. Quả nhiên, trái tim của lão đại rất ấm áp, rất nhân từ, là mười thế thiện nhân...."
"Đương nhiên không chỉ đơn giản là hỏi thăm tin tức, nếu có thể lấy được linh dược, các ngươi liền xem tình huống, giúp ta chiếm lấy!"
"Chuyện này...có chút khó khăn! Linh dược cấp bậc Tiên Thiên cũng không phải rau cải trắng, nếu chỉ là hỏi thăm tin tức, Tiểu Ô còn có thể làm được, nhưng nếu là đoạt lấy linh dược..."
Ô Thiên Phong và Nghiệt Long nhìn nhau, có chút xoắn xuýt.
Hai hàng trước nay ở Đông Hoang hoành hành vô kỵ, vừa vào Tam Thập Tam Thiên cũng ngựa quen đường cũ, gây chuyện khắp nơi, cho rằng Tiên dân đều là người ngu xuẩn. Nhưng ai mà nghĩ tới, nước của Tam Thập Tam Thiên lại sâu như vậy, vừa tới Đại La Thành liền gặp được một lão bất tử, bọn họ lo lắng còn gặp thêm một tên Chuẩn Thánh lão quái khác. Đã như thế, chỉ có thể bó tay bó chân, không còn dám hung hăng càn quấy như trước.
"Yên tâm, Khương mỗ chỉ là để các ngươi dùng thủ đoạn bình thường chiếm đoạt linh dược mà thôi. Tiên Thiên Linh Dược dù quý nhưng vẫn có giá cả, cùng lắm là bỏ tiền ra mua là được. Bảo vật trên người các ngươi rất nhiều, liền dùng những đồ vật kia để trao đổi, nếu không đủ, liền tìm đến ta!"
"Nếu chỉ là giao dịch bình thường, Tiểu Ô đồng ý giúp lão đại phân ưu!"
"Tiểu Long cũng vậy!"
"Ừm! Hai ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi!"
Khương Ly phất phất tay.
"Vâng vâng, Tiểu Ô lập tức rời đi, không quấy rầy chuyện tốt của lão đại!"
"Khục khục, chủ nhân trong tay ta có một bình Kim Thương Bất Đảo Đan, mời chủ nhân thu nhận!"
Nghiệt Long từ trong túi trữ vật lấy ra một bình đan dược, giống như hiến vật quý dâng cho hắn, sau đó ám muội liếc Khương Ly và hai nữ một mắt, cười nham nhở đuổi theo Ô Thiên Phong.
Loại lời trêu ghẹo như vậy, Khương Ly nghe rất nhiều, tự nhiên không để ý, nhưng hai nữ da mặt tương đối mỏng, khuôn mặt nhỏ sớm đã đỏ bừng.
Các nàng bị phái tới đây, chỉ là đảm nhiệm tỳ nữ phổ thông, cũng không bao gồm hầu hạ trên giường nha...
Ông lão xấu xí kia làm sao lại nói các nàng như vậy?
Về phần thanh niên sắc mị mị kia còn dâng lên cái gì mà Kim Thương Bất Đảo Đan...
Hừ! Quả nhiên xem người phải xem mặt, hai người kia vừa nhìn liền biết không phải kẻ tốt lành gì!
"Thời gian không còn sớm, không biết Khương đại nhân có cần tắm rửa, nếu cần, để nô tì giúp đại nhân pha nước..."
Ô Thiên Phong và Nghiệt Long đi rồi, hai nữ lập tức cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều, cung kính hỏi Khương Ly.
Tắm rửa...khụ khụ...