Chương 379: Thập Chuyển Tổ Đan, Chứng Đế Đan
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!
Đinh Thập Bát mặc dù thân phận đệ tiện, bị người bắt nạt, sỉ nhục, nhưng đại đa số Tiên dân chưa từng nghĩ muốn g·iết lão.
Khương Ly ngược lại rất tốt, ngay cả giám khảo cũng dám g·iết, sát tính không khỏi quá nặng rồi.
Tuyên cổ đến nay, dám ở trong lực chi thí luyện chém g·iết giám khảo, cũng không nhiều.
Chỉ trong chốc lát, Khương Ly liền bị vô số Tiên dân xem thành ác ma, bất luận thực lực của hắn mạnh ra sao, nhưng tuyệt đối là một tên ma đầu g·iết người không chớp mắt.
"Kết thúc rồi..."
Khương Ly chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt trách cứ của những người xung quanh, chỉ nhắm chặt hai mắt, yên lặng cảm thụ.
Thời điểm thôi thúc Trảm Ức Luân Hồi lực, hắn có thể nghe thấy tiếng gào thét mà người bên ngoài không nghe được, sau khi hắn huỷ diệt t·hi t·hể của Đinh Thập Bát, những tiếng gào thét lan tràn khắp Tam Thập Tam Thiên kia, thiếu mất một đạo...
Đây chính là thần táng mà Đinh Thập Bát muốn sao?
Không có bia mộ, không có quan tài, không có hương nến, không có nhạc buồn, không có người tưởng niệm cùng tế bái, không có thân nhân, không có bằng hữu, không có tương lai, không có quá khứ...chỉ có xa lạ và quên lãng.
Trảm Ức, Trảm Ức, bụi về bùi, đất về đất, quên hết tất cả, vĩnh viễn quy khư...
Đây sợ là l·ễ t·ang đơn sơ nhất thế gian rồi!
Nhưng so với cuộc sống của một đầu Thi Ma bị người lừa gạt, loại thần táng như thế, hẳn là đã xem như rất xa xỉ đi.
Đinh Thập Bát đã thu được chân chính an nghỉ, như vậy liền tốt.
Một đường bình an!
Hả? Đây là...
Ánh mắt Khương Ly đột nhiên ngưng lại, chỉ thấy bên trong đầy đất máu đen, bỗng nhiên bay ra thiên thiên vạn vạn huyết tuyến, chui vào trong cơ thể hắn.
Ban đầu, hắn còn dự định làm ra phòng ngự, nhưng sau khi phát hiện những huyết tuyến kia không có ác ý, liền tuỳ ý bọn chúng nhập thể.
Đây tựa hồ là chỗ tốt cuối cùng mà Đinh Thập Bát tặng cho hắn.
Những huyết tuyến bắn vào trong cơ thể Khương Ly, đều là thần huyết tinh hoa ẩn sâu trong máu thịt của Đinh Thập Bát.
Sau khi bắn vào trong cơ thể hắn, càng phảng phất không có bất kỳ ngăn cách nào, trực tiếp dung nhập vào trong huyết nhục của Khương Ly, khiến cho đẳng cấp thần huyết của hắn tăng mạnh. Lúc trước hắn được Thụ Tứ ban tặng bốn giọt Tổ Huyết, đã dung nhập vào Thần Văn, nhưng bây giờ, bởi vì việc chém g·iết Đinh Thập Bát mà đã có dấu hiệu hình thành giọt Tổ Huyết thứ năm.
Giọt Tổ Huyết thứ năm, chỉ ngưng tụ được một phần ba mà thôi, cũng chưa triệt để thành hình. Mặc dù như vậy, cũng làm cho tu vi Cổ Thần của Khương Ly tăng trưởng không ít.
Khoảng cách đột phá cửu tinh Cổ Thần chỉ còn chừng ba phần tư, tương đương với thêm ra mấy ngàn năm khổ tu.
"Chẳng lẽ lấy Trảm Ức Luân Hồi lực đưa ma cho mỗi một tên Cổ Thần, đều sẽ thu được lợi ích lớn như vậy?"
Khương Ly hơi trầm mặc, tiếp theo bật cười.
Hắn đưa ma cho Đinh Thập Bát, chỉ là xuất phát từ lòng kính ngưỡng đối với Hoang Cổ chi tu, đương nhiên, nếu có thể thu được chút ít chỗ tốt, hắn sẽ không từ chối.
Cảm thụ tu vi, huyết thống đẳng cấp trong cơ thể tăng mạnh, Khương Ly cũng không biết bởi vì c·ái c·hết của Đinh Thập Bát mà thất vọng hay vì chính mình mà vui mừng.
Có điều dị biến ở giữa quảng trường rất nhanh liền đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Sau khi huyết tuyến nhập thể, trên quảng trường bỗng nhiên kim quang mãnh liệt, có ba cái hòm kho báu được bao phủ bởi kim quang loá mắt xuất hiện ở giữa không trung.
Càng có một luồng uy thế không cách nào tưởng tượng nổi, trong nháy mắt quét ngang thiên địa, dường như thiên uy giáng xuống.
Nội tâm Khương Ly âm thầm cả kinh, hắn tu hành nhiều năm, tuyệt đối không phải kẻ yếu, nhưng đối mặt với luồng áp lực vừa xuất hiện, vẫn cảm giác chính mình nhỏ yếu như giun dế.
Đây là uy thế của Viễn Cổ Đại Tu!
Cũng may, uy thế kia hoàn toàn không có ác ý, ngược lại mềm mại như nước, bằng không, ngay cả Khương Ly cũng phải cực kỳ chật vật mới có khả năng chống lại.
Hết thảy Tiên dân quan sát thi đấu, sau khi cảm nhận được Viễn Cổ Đại Tu uy thế, dồn dập kinh ngạc thốt lên, quỳ lạy đầy đất, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Chúng cường giả ở trên đài cao thì lại đồng loạt đứng lên, tuy rằng chưa quỳ lạy, nhưng đối mặt với đầy trời kim quang cũng không dám thất lễ, vội vàng cung kính cúi đầu.
Thí luyện giả chém g·iết Thi Ma kiểm tra thu hoạch được tổ sư ban thưởng, tự nhiên không gạt được một ít Tiên dân lão quái.
Nhưng đại đa số cư dân ở Đại La Thành cốt linh đều quá ngắn ngủi, chưa từng gặp qua mấy lần tổ sư khen thưởng của rất nhiều năm trước, tự nhiên sẽ cảm thấy hiếu kỳ.
Khương Ly vốn dĩ cũng không biết vì sao ba cái hòm kho báu bỗng dưng xuất hiện, nhưng hắn nắm giữ Vạn Vật Câu Thông cùng Mị Hoàn, tuỳ ý tràn ra thần niệm liền nghe được tiếng lòng của vài tên nữ tu cường giả, biết rõ nguyên do.
Hoá ra thí luyện giả tham dự lực chi thí luyện, nếu thành công chém g·iết Thi Ma kiểm tra, liền có tư cách thu được ban thưởng của Bạch Ma tổ sư.
Ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn!
"Chúng sinh bị vây khốn ở trong vòng tròn, trong ngoài vốn là vô định. Như mộng như tỉnh, như trần như tịnh. Đạo đạo bàng bạc, tuy lớn mà nhỏ..."
Thời khắc âm thanh cổ lão vang lên, hết thảy Tiên dân bắt đầu cuồng nhiệt hô to.
"Cung nghênh tổ sư ý chí giáng lâm!"
Tổ sư ý chí! Ở trong Tiên dân, có thể được xưng tụng là tổ sư, không thể nghi ngờ chính là Bạch Ma tổ sư, cũng là Thiên Cung chi chủ, đồng thời là Thiên Đế thiện thi.
Vào thời thượng cổ, Thiên Đế trảm tam thi, thiện thi gọi Bạch Ma, ác thi gọi Hắc Ma.
Thượng cổ đại kiếp kết thúc, Thiên Đình sụp đổ, Thiên Đế ngã xuống, thiện thi ác thi mặc dù vẫn còn sống sót, nhưng đã trọng thương hấp hối.
Về sau, thiện thi ác thi phát sinh t·ranh c·hấp, đem Tam Thập Tam Thiên phân làm hai, một là Tiên dân cửu giới, lấy Thiên Cung cầm đầu; hai là các phương Táng Địa, lấy Hắc Ma cầm đầu.
Nhiều năm trôi qua, Bạch Ma tổ sư đ·ã c·hết, nhưng ý chí của hắn vẫn lưu lại ở trong thiên địa.
Ý chí của Bạch Ma tổ sư không có suy nghĩ, đương nhiên sẽ không thể đối thoại, chỉ có thể vận hành giống như máy móc, đến truyền đạt khen thưởng cho Khương Ly.
Ba cái hòm kho báu giữa không trung bỗng nhiên đập xuống trước người hắn, tiếp theo, hòm kho báu thứ nhất càng tự mình mở ra.
"Theo quy của Tiên dân, ở trong lực chi thí luyện thành công đánh g·iết Thi Ma kiểm tra, liền thu được ban thưởng của tổ sư. Đây là cơ duyên của ngươi, không nên bỏ qua. Ngươi được phép lựa chọn một trong ba tầng khen thưởng, nhất thiết phải thận trọng!"
Bốn người trong Ngũ Phương Thượng Đế dồn dập mở miệng, giải thích cho Khương Ly.
Người không lên tiếng, tự nhiên là Hắc Đế.
Sau khi Tứ Đế lên tiếng nhắc nhở, trong thiên địa lần nữa vang lên một âm thanh cổ lão.
"Di vật của ta, chỉ truyền cho người đủ tư cách. Chỉ cần thành công chém g·iết Cổ Thần Thi Ma, liền có thể nhận được khen thưởng một trong ba món di vật. Đây là vật thứ nhất!"
Ánh mắt của mọi người tức khắc đều tập trung lên hòm kho báu thứ nhất.
Những lão quái từng nghe nói về tổ sư khen thưởng đều âm thầm suy đoán, Khương Ly sẽ thu được ban thưởng gì.
Những người nguyên bản không biết, nhưng sau khi nghe Tứ Đế, Tổ sư ý chí lần lượt giải thích, cũng dồn dập bừng tỉnh.
Hòm kho báu mở ra, mọi người nhìn thấy đầu tiên chính là vô số kim quang loá mắt, trung tâm kim quang bao bọc một viên đan dược.
Lập tức vô số lão quái đồng loạt hít vào hơi khí lạnh.
Ánh mắt của Tứ Đế đều khẽ nhúc nhích, sắc mặt Hắc Đế thì chìm xuống, không nghĩ tới, Khương Ly nhận được tầng ban thưởng đầu tiên lại là chí bảo như thế.
Thập Chuyển Tổ Đan, Chứng Đế Đan!
Vật ấy chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, nghe đồn là một trong số ít Thập Chuyển Tổ Đan mà Thiên Đình nắm giữ.
Cổ tịch ghi chép, từng có một tên ngũ phẩm Chân Vương tuổi già thọ cạn, bởi vì lập đại công, được Thiên Đế thưởng thức, khen thưởng Chứng Đế Đan.
Sau khi luyện hoá xong xuôi, tu vi của người nọ trực tiếp bạo tăng, đạt tới lục phẩm Đế Quân, hơn nữa thực lực cũng vô cùng cường đại, đủ để quét ngang lục phẩm.
Đương nhiên, vật đó cũng có tai hại.
Chứng Đế Đan cố nhiên cực kỳ lợi hại, nhưng sẽ khiến cho tu vi của người phục dụng vĩnh viễn dừng lại.
Một khi dùng Chứng Đế Đan đột phá Đế Quân, liền mang ý nghĩa không cách nào có thể thông qua tu luyện tăng cao tu vi, xem như đã đi tới phần cuối của võ đạo.
Có điều, những tai hại kia căn bản không tính là vấn đề lớn lao gì!