Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 6: Võ Vực Đẳng Cấp
Đông Hoang võ giới có hai trăm cái võ vực lớn nhỏ, được phân chia thành bốn đẳng cấp khác nhau.
Giống như quê hương của Khương Ly Kiêu Dương Vực là một cái hạ cấp võ vực, cũng là võ vực cấp độ thấp nhất.
Hạ cấp võ vực, ít nhất phải có ba vị Chân Vương cảnh trở lên tọa trấn, vực chủ phải đạt đến Tứ phẩm Chân Vương.
Trung cấp võ vực, thì ít nhất phải có trên mười vị Chân Vương tọa trấn, vực chủ phải đạt đến Chuẩn Đế.
Thượng phẩm võ vực thì cần ít nhất hai muơi vị Chân Vương và ba vị Chuẩn Đế trở lên tọa trấn.
Còn như Đế Vực thì sẽ do Đế Quân tự mình tọa trấn.
Kiêu Dương Vực có bảy tám vị Chân Vương cảnh, Chân Nhân cao thủ cũng không ít, nhưng đem so với Loạn Ma Vực thì phải yếu hơn rất nhiều, còn đem so với toàn bộ Đông Hoang thì càng không đáng nhắc đến.
Tuy là như thế, đạt đến Chân Nhân cảnh, hay Nhị phẩm Chân Nhân, đặt ở đâu cũng được coi là cao thủ.
Nhị phẩm Chân Nhân, tại Loạn Ma Vực còn chưa đến mức hoành hành ngang dọc, nhưng lại đủ chiếm cứ một phương xưng hùng xưng bá.
Loạn Ma Vực rất loạn, Tứ Hoang pháp lệnh không dùng được ở nơi này .
Khương Ly có một cái hạ phẩm Hộ Pháp thân phận, thân phận này đặt ở các võ vực khác hữu dụng, đáng tiếc đặt ở Loạn Ma Vực...vô dụng.
Nếu hắn ở một châu một thành nào đó bị người diệt sát, cũng bại lộ Tứ Hoang điện thân phận, thì cũng sẽ chẳng mấy người để ý.
“Thực lực của ta có thể tung hoành Việt quốc, ở Kiêu Dương thập quốc cũng xem như là một nhân vật, nhưng ở Loạn Ma Vực lại vẻn vẹn xứng đáng làm một tòa thành trưởng Lão”
“Ta đến Loạn Ma Vực tổng cộng có ba mục đích. Một là đột phá Chân Nhân. Thứ hai, tìm kiếm Lạc Thần Giới di chỉ, hoàn thành Lạc Hiền Vương nguyện vọng. Còn thứ ba…ừm...thăm hỏi một người bạn cũ…”
Khương Ly mở túi chứa đồ, bên trong đan dược cùng nguyên thạch đã bị hắn hao tổn sạch sẽ, khẽ thở dài, bản thân hiện tại có chút nghèo nàn.
“Thương thế của ta đã gần như khỏi hẳn, cũng đã đến lúc nên rời khỏi Bạch Ma Tông đi đến Thiên Nhai Hải Các rồi…Chỉ có điều, nghe nói mỗi lần tiến vào Ngộ Đạo Tháp cần đóng một lượng lớn Nguyên Thạch, thấp nhất cũng là mười vạn viên, hiện tại trong người ta ngay cả ngàn viên Nguyên thạch cũng không bỏ ra nổi, nói chi mười vạn. Xem ra phải tìm phương pháp kiếm tiền mới được “
Hắn từ trong túi chứa đồ, lấy ra một tấm bản đồ cũ kỹ, vật này là bản đồ giản lược của Loạn Ma Vực trước đó Độc Cô Duy Thiên từng tặng cho hắn, mặc dù không quá chi tiết nhưng cũng đã ghi chú rõ ràng các địa danh, vị trí của từng khu vực.
Loạn Ma vực được chia thành hai khu vực, khu vực thứ nhất gọi là ngoại vực, là một vùng đất liền rộng lớn vô biên, chia cắt thành mười tám châu do mười tám ma thành cai trị. Khu vực thứ hai gọi là nội vực, nội vực lại chia thành hai phần, một là Thương Mang Hải, Thương Mang hải quanh năm sương mù che kín, giống như một cái hào tự nhiên ngăn cách ngoại vực cùng nội vực vậy, mà phần thứ hai thì chính là Đông Hoang nổi danh cấm địa Mai Cốt Táng Địa.
Mai Cốt Táng Địa năm xưa chôn xác một nửa võ giả của Đông Hoang, thậm chí mai táng ba vị Đế Quân, hung hiểm cực kỳ, được liệt vào hàng ngũ Hoang Cổ Thập Tam Cấm.
Vị trí hiện tại của hắn là Hoan Ma Châu, muốn đến Thương Mang Hải thì phải đi qua hai cái ma châu nữa là Hắc Diệu Châu và Xích Hỏa Châu. Nhắc đến Xích Hỏa Châu, Khương Ly khẽ trầm ngâm. Năm xưa ở Kiêu Dương Thành, hắn từng có một vị bằng hữu là người của Xích gia ở Xích Hỏa Châu. Hắn từng cùng nàng ước hẹn, nếu còn sống sẽ đi đến Loạn Ma Vực, cùng nàng ngắm nhìn Xích Hỏa Linh Lan nở rộ.
Nhưng khi ấy, Khương Ly tự biết mình khó lòng sống sót, nên cho rằng mình đã thất hứa. Hiện tại, hắn thật sự cải tử hồi sinh, thì cũng nên thực hiện lời ước hẹn năm nào.
Suy nghĩ thấu đáo, Khương Ly lắc người rời đi Lạc Thần Lệnh.
Ngay lúc hắn vừa hiện thân ở bên ngoài, lập tức liền có bảy đạo sát cơ đem hắn khóa chặt.
Càng có một tiếng cười gằn truyền vào trong tai Khương Ly:
“Bạch Ma tiểu nhi, ngươi rốt cuộc đã chịu lộ diện. Thiên Kiếm Tông chủ là con trai của ta, ngươi g·iết hắn, ta liền tàn sát tông môn của ngươi. Còn nữa, chúng ta phụng lệnh Hoan Nhạc Vương ở đây chờ ngươi, mau giao ra Động Thiên Chân Bảo, lão phu sẽ cho ngươi c·hết toàn thây"
Khương Ly ánh mắt lạnh lẽo, giờ phút này, hắn đang đứng ở trên đỉnh phế tích Bạch Ma sơn.
Mà ở xung quanh hắn lần lượt là bảy tên hung khí ngập trời ma tu, năm tên Nhất phẩm Chân Nhân, hai tên Nhị phẩm.
Bạch Ma Tông đã bị g·iết sạch sành sanh, bị người cắt đầu xếp thành một cái tháp ở trên tông môn di chỉ.
Nửa năm qua đi, đầu người đã mục nát h·ôi t·hối.
Khương Ly liếc qua đầu người, trong lòng không có một chút cảm xúc nào.
Hắn vốn là kẻ vô tình, Bạch Ma Tông sống c·hết, cùng hắn không hề quan hệ.
“Ồ, Bạch Ma tiểu nhi, không nghĩ ngươi nhìn thấy đầu người của môn đồ, lại thờ ở không động lòng, quả nhiên giống như lời đồn là kẻ máu lạnh vô tình. Kỳ thực ngươi cũng không cần vì bọn họ mà thương tâm, một đám đồ phản nghịch mà thôi. Bọn hắn từ lâu đã vì mạng sống mà phản bội ngươi….”
Lưu Hà Chân Nhân nói mấy câu này, là muốn làm loạn tâm thần của Khương Ly.
Mà trong bóng tối thì âm thầm điểm chỉ, dưới mặt đất khẽ run, tiện đà từ dưới chân Khương Ly chui lên năm đạo sắc bén kiếm khí, từ năm phương vị hướng đầu lâu của Khương Ly đâm tới.
“C·hết đi!”
Khương Ly vẻ mặt vẫn lạnh lùng bất biến. Bạch Ma Tông đệ tử có phản bội hay không, vì sao mà c·hết, hắn quả thật không hề để tâm.
Lưu Hà Chân Nhân lời nói q·uấy n·hiễu tâm cảnh cũng thật vụng về. Ra chiêu đánh lén cũng vụng về không kém.
Năm đạo kiếm khí này đủ để đánh trọng thương phổ thông Nhất Phẩm sơ kỳ Chân Nhân, nhưng đối với Khương Ly mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.
Hắn thậm chí không cần xuất thủ phá giải kiếm khí, lẳng lặng đứng ở đó mặc cho kiếm chỉ bắn trúng cơ thể.
Khủng bố sắc bén kiếm khí, đánh trúng ngươi Khương Ly lại giống như ong đốt inox, không thể vạch phá làn da của Khương Ly, nói gì trọng thương hắn.
“Cái gì!” Trong nháy mắt này, đám người Lưu Hà Chân Nhân, bao quát hai tên Nhị phẩm Chân Nhân đều cả kinh.
Lưu Hà Chân Nhân Toái Sơn Kiếm Chỉ uy lực không người không rõ, đừng nói Nhất Phẩm Chân Nhân, ngay cả Nhị Phẩm Chân Nhân cũng phải cẩn trọng đối đãi.
Vậy mà trước mắt Bạch Ma tiểu nhi có thể ung dung đỡ lấy, thậm chí không cần phòng ngự lại chẳng hề hấn gì.
Thủ đoạn như thế không phải bình thường Nhị phẩm Chân Nhân có thể làm đến.
Nghe nói Bạch Ma Lão Tổ một trăm năm trước lấy Nhất phẩm hậu kỳ trở thành Nhị phẩm phía dưới người thứ nhất. Một trăm năm qua đi, hẳn là đã đột phá nhị phẩm rồi chứ, mà thậm chí không phải nhị phẩm sơ kỳ, có thể là trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí Nhị phẩm đỉnh phong.
Bọn họ bảy người ở đây, mạnh nhất là Diệp Trường Xuân, có tu vi Nhị phẩm sơ kỳ đỉnh phong, cách trung kỳ một bước chân. Tuy là như vậy nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Nhị phẩm hậu kỳ, Nhị phẩm đỉnh phong rồi.
Nghĩ đến đó, nhất thời mấy tên lão quái trong lòng đều xuất hiện ý nghĩ rút lui.
Mà Lưu Hà Chân Nhân cũng đoán ra được, sắc mặt khó coi cực kỳ, lớn tiếng: “Các vị đừng quên, Hoan Nhạc Vương giao cho chúng ta nhiệm vụ”
“Ừm!” Một lời của Lưu Hà Chân Nhân khiến đang chuẩn bị rút lui đám nguời giật mình, nhớ đến bọn hắn được cử đến đây là để đoạt lấy Động Thiên Chân Bảo. Nếu tay không mà về, chỉ sợ sẽ bị Hoan Nhạc Vương trách phạt. Hơn nữa, Bạch Ma tiểu nhi dù mạnh mẽ hơn nữa nhưng cũng chỉ có một mình, bọn họ bên này có tận bảy người, còn sợ cái c·h·ó gì.
Không ai bảo ai, tất cả đều lập tức đồng loạt ra tay.
“Động thủ!”
"G·i·ế·t!"