Chương 14: Gặp Lại Ô Thiên Phong
Ngay lúc Khương Ly đang phân vân nên đi phía đông hay phía tây sòng bài thì xa xa trong đám võ giả bỗng truyền lên từng trận than thở.
“Ghê gớm, ghê gớm! Vị Ô đạo hữu này thật ghê gớm, lần thứ sáu mở ra cái yếm”
“Chậc chậc chậc, từ sáng đến giờ kẻ này tốn hao hơn mười vạn Nguyên Thạch, mua gần ba mươi cái Hắc Vận Hộp, mở ra vật quý giá nhất chính là một thanh tam chuyển phàm binh, vận may cỡ này tại hạ cam bái hạ phong”
“Đây đã là gì, ba hôm trước hắn bỏ ra năm mươi vạn Nguyên Thạch, mua năm cái thiên cấp Hắc Vận Hộp, từ đó mở ra ba cái yếm rách, một cái lược cũ, cộng thêm một thanh kiếm gãy. Tổng cộng không đáng mười Nguyên Thạch, quả thật vận đen kinh người”
Theo mọi người kinh hô, Khương Ly lay động ánh mắt, nhìn thấy một tên mập lùn trung niên đạo sĩ, khuôn mặt hèn mọn, để râu cá trê, tóc búi củ hành đang mặt đỏ tới mang tai mà mở ra Hắc Vận Hộp.
Kẻ này dáng dấp có chút quen thuộc!
Khương Ly nhíu mày, chợt giật mình nhớ đến người này là ai.
Tây Việt Hắc Vận Tông Ô Thiên Phong!
Kẻ này trước đó ở Đại La Thành cùng hắn có chút ít ma sát, nhưng sau đó biến mất hành tích, lại không nghĩ âm thầm xuất hiện ở đây.
Ô Thiên Phong này là tông chủ của Hắc Vận Tông, trên người mang theo vận đen kh·iếp người, nghe nói họ Ô này ưa thích c·ờ· ·b·ạ·c rượu chè, nhưng mỗi lần đánh bài đều thua sạch tiền. Hôm nay, nghe thấy chiến tích của gã, Khương Ly gật đầu tấm tắc quả nhiên danh bất hư truyền.
Không ít Chân Nhân lão quái ánh mắt tham lam tại trên người gã quét tới quét lui, tự nhiên không phải coi trọng thân thể của họ Ô, mà là coi trọng tiền ở trong túi chứa đồ của gã.
Dù sao, gã đạo sĩ mập lùn này vừa đến Hắc Diệu Thành mấy hôm đã vung tiền như rác, mua liền hơn mười cái Thiên Cấp Hắc Vận Hộp, Địa Cấp, Nhân cấp nhiều không đếm hết.
Mà tu vi nhìn ra chỉ mới Nhất Phẩm hậu kỳ, quả thật là một con dê béo chính hiệu.
Nhưng lại không có người dám công khai cưỡng đoạt tiền tài của Ô Thiên Phong, bởi vì trong Hắc Diệu Thành cấm chỉ tư đấu, nếu bị phát hiện, kết quả sẽ vô cùng thê thảm.
Chỉ có điều trong đám Chân Nhân lão quái, cũng có không ít người kiêng kị mà nhìn tên đạo sĩ mập lùn này.
Bởi vì, mấy người bọn họ là biết đến thân phận thật sự của gã.
Hắc Vận Lão Nhân đồ nhi.
Hắc Vận Lão Nhân thế nhưng là Loạn Ma Vực một nhân vật truyền kỳ. Bằng vào Nhị phẩm Chân Nhân tu vi, tung hoành khắp ngoại vực mười tám ma châu. Ngay cả Chân Vương gặp hắn cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nhắc đến cũng không xa xôi, mấy trăm năm trước, Hắc Vận Lão Nhân hại c·hết đồ nhi của một vị Tam phẩm Chân Vương, bị vị Chân Vương này t·ruy s·át qua mấy cái ma châu. Lúc đi qua Yêu Châu, bị một vị Cấp tám Yêu Vương đánh lén, suýt nữa m·ất m·ạng.
Lại nghe hai trăm năm trước, Hắc Vận Lão Nhân đến Huyền Âm Thành mượn đồ, Huyền Âm Chân Vương không cho, thậm chí mắng hắn mấy câu, kết quả mười năm sau độ Ngũ Cửu Thiên Kiếp, uy lực của thiên kiếp dĩ nhiên tăng mạnh mấy lần, suýt chút nữa c·hết dưới thiên kiếp.
Từ đó về sau, Hắc Vận Lão Nhân triệt để trở thành một đống phân heo, ai chọc vào ai thối. Nên dần dần, không mấy người dám đụng tới hắn, cũng không thế lực nào dám giao hảo hắn.
Còn may, nghe nói hơn trăm năm trước, hắn ta bị vận đen phản phệ mà c·hết, lập tức Loạn Ma Vực võ giả thở phào nhẹ nhõm, vì tránh được một đứa Ôn thần.
Hắc Vận Lão Nhân cuối đời thu rồi một người đệ tử, kế thừa y bát. Nghe nói người đệ tử này thiên phú so với hắn còn cao hơn mấy phần.
Nghe nói năm xưa, vì để chúc mừng việc mình thu được đồ đệ giỏi, Hắc Vận Lão Nhân dắt theo đồ nhi lần lượt bái phỏng hết mười tám tòa ma thành, hỏi xin lễ vật.
Mười tám ma thành thành chủ, đều là hạng ngoan nhân, lại đều phải nể mặt mà tặng ra lễ vật.
Thời gian đã trôi qua thật lâu, Hắc Vận Lão Nhân mang theo đệ tử rời khỏi Loạn Ma Vực đã gần trăm năm, nhưng năm đó từng từ xa chứng kiến nhân vật truyền kỳ kia thì không thể nào quên được.
Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của Ô Thiên Phong, liền lập tức nhận ra.
Mẹ nó, ôn thần già c·hết rồi, ôn thần trẻ lại xuất hiện.
Mấy người nhận ra thân phận của Ô Thiên Phong, không khỏi xoa xoa mồ hôi trán, âm thâm rời khỏi Mệnh Vận Sòng Bạc, phòng ngừa cùng gã tiếp xúc.
Trước khi đi, bọn hắn nhìn về phía mấy gã Chân Nhân đang mang ý xấu cười nhạt, trong lòng thương hại.
Mấy người này có lẽ đang coi tên đạo sĩ kia là dê béo, lại không rõ, gã chính là ôn thần tái thế.
Ô Thiên Phong lúc này đang đỏ bừng cả mắt, cầm lấy từng chiếc chìa khóa chậm rãi mở ra từng cái Hắc Vận Hộp, khóe miệng lẩm bẩm.
“Hộp thứ hai trăm mười tám…hai trăm mười chín…hai trăm hai mươi….”
“Mẹ nó sao vẫn là yếm rách, không thể cho bần đạo một món bảo vật ra hồn hay sao?”
“Khách quan còn muốn mở hộp nữa không?” Đúng lúc này một tên người hầu cười tủm tỉm đi đến gần Ô Thiên Phong hỏi.
“Mở, lấy cho ta mười hộp Địa cấp Hắc Vận Hộp nữa” Ô Thiên Phong gằn giọng.
“Được được, khách quan chờ chút” Người hầu cười tít mắt, định đi vào trong, thì chợt bị gọi lại.
“Khoan đã!” Ô Thiên Phong cầm trong tay rỗng tuếch túi chứa đồ nói.
“Hiện tại bần đạo đã hết tiền, đợi ta đi hóa duyên một chuyến rồi sẽ quay lại”
“Vâng khách quan mời tự nhiên”
Ô Thiên Phong sắc mặt khó coi cực kỳ, quay người liền chạy ra sòng bài.
Mà một đám Chân Nhân lão quái khi nghe họ Ô nói mình hết tiền, thì lập tức bỏ mất tính toán g·iết người đoạt bảo trong lòng. Lại không biết, bọn họ vì thế mà tránh qua một kiếp.
Ô Thiên Phong vừa đi, sòng bạc phía Tây lại tiếp tục náo nhiệt om sòm.
Khương Ly híp mắt dõi theo bóng lưng của gã, đợi đến khi gã khuất bóng, thì cũng không nhìn nữa. Còn vì sao họ Ô xuất hiện ở đây, hắn không quá để ý.
Khương Ly chợt thấy ngứa tay, thế là hắn chậm rãi đi đến khu vực trưng bày Hắc Vận Hộp.
“A xin chào Bạch đạo hữu, đạo hữu cũng muốn mua Hắc Vận Hộp sao?”
Lúc Khương Ly vừa đến, bất chợt có một người nhận ra hắn, đó chính là người hôm trước ra cửa tiếp đón hắn Hồ quản sự.
“Xin chào Hồ quản sự, Bạch mỗ cũng muốn xem vận may của mình tới đâu”
Khương Ly khách sáo mở miệng mấy câu, lời nói bình thản, cũng không có ý định cùng vị Hồ quản sự này làm quen.
Chợt ánh mắt của hết thảy lão quái ở đây, đều toàn bộ tập trung ở trên người Khương Ly.
“Người này là ai, càng được Hắc Diệu Thương Hội Hồ quản sự khách sáo chào hỏi?”
“Người này ta đã thấy, hắn chính là kẻ đã huyết đồ Hoan Ma Châu ma đầu, Bạch Ma lão tổ”
“Cái gì, chính là lão ma được treo giải mười triệu Nguyên Thạch kia ư?”
“Là hắn! Quãng thời gian trước ta ở trong quán trà nhìn thấy Tiêu Chân Nhân muốn âm hắn, kết quả hắn cùng Tiêu Chân Nhân sau khi rời đi, chưa thấy ông ta trở về. Không cần hỏi, là hắn một thân một mình g·iết c·hết Tiêu Hàn Chân Nhân”
“Nghe nói Tiêu Hàn Chân Nhân và Lữ Ôn Chân Nhân thường thường hợp tác với nhau, lần hành động này, chỉ sợ không phải mỗi Tiêu Hàn Chân Nhân ra tay”
“Hí, như vậy, không phải nói Bạch Ma lão tổ này một mình có thể diệt sát hai vị Nhị phẩm Chân Nhân mà không hao tổn gì rồi”
“Ừm” Lập tức từng đợt hít hơi khí lạnh vang lên khắp sòng bạc phía tây.
Tiêu Hàn và Lữ Ôn là hai vị tán tu khá nổi tiếng ở Hắc Diệu Châu, thực lực không tầm thường. Dù sao cũng là một vị Nhị phẩm trung kỳ, một vị nhị phẩm hậu kỳ, đặt ở đâu cũng là cấp bậc lão tổ. Lại không nghĩ đều c·hết dưới tay Khương Ly.
Vì vậy, không ít người đối với Khương Ly cũng nổi lên một tia kiêng kỵ. Nhưng đồng dạng với đó chính là sự tham lam. Dù sao mười triệu Nguyên Thạch là số tiền thật lớn, bình thường nhị phẩm Chân Nhân tích s·ú·c cả đời chưa chắc đã đạt chừng ấy.
Thế nhân nhốn nháo vì lợi, Khương Ly quả thật là một trái cây chín rục trước miệng bọn hắn, dẫn đến không ít người đỏ mắt.