Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Kiếm Hà
Ô Thiên Phong đang cao giọng mắng chửi, chợt phát hiện ánh mắt của A Ngưu không đúng. Thoáng nhìn lên, liền nhìn thấy một bàn tay bao bọc bởi màu đen kiếm ý từ trên trời vươn xuống đem cả người gã túm lấy.
"Đông Ly đạo hữu" Ô Thiên Phong kinh ngạc tột cùng, nhìn trước mặt Khương Ly, trong lòng có chút phức tạp.
"Ồ? Tiền bối nguyện truyền cho ta hoàn chỉnh Thần Niệm Quyết?" Khương Ly hơi thay đổi sắc mặt, hỏi nhẹ, "Không biết vãn bối phải bỏ ra cái giá lớn gì?"
Hộp gỗ này nhìn như gần trong gang tấc, nhưng kỳ thực khoảng cách rất xa Khương Ly, Khương Ly cho tay vào trong hộp, lại không thể chạm tới sông kiếm.
“Tiền bối tuệ nhãn như đuốc!” Khương Ly thở dài lần nữa chắp tay.
Gã sở dĩ truyền âm cầu cứu, mục đích thật ra là muốn hố Khương Ly. Không nghĩ đối phương thật đến cứu gã, để gã lần đầu tiên vừa hổ thẹn vừa cảm kích (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Ly ngưng thần nhìn vào trong dòng sông kiếm, hồi lâu sau chợt trợn mắt há mồm.
Cửu phẩm Đế Quân, đây chính là cường giả đứng đầu của Tứ Hoang ư?
Ô Thiên Phong bị giam ở trong hộp gỗ kia sao.
Cô gái này, nếu hắn nhớ không nhầm, tên là Tô Nhan, chính là cô gái đã nói chuyện với hắn trên đường lúc nãy.
Hắn đi tới trước mặt ông lão, ôm quyền cảm tạ.
"Gật gật gật gật" không có nhân tính!
Ô Thiên Phong lúc này đang dạo bước ở giữa dòng sông kiếm, một mặt phiền muộn, mà ở sau lưng thì có một gã đàn ông lực lưỡng, khuôn mặt ngây ngô chầm chậm đi theo, ánh mắt của gã đàn ông lực lưỡng này còn mang theo đôi chút đồng tình.
Không, không phải thu nhỏ mà là xa nhỏ gần to!
Lúc nãy ông lão có nói, Ô Thiên Phong coi trọng bảo vật của ông ta, muốn lấy đi, hẳn là kiện Đế Binh này chứ.
"Tiếp đó, ta còn muốn tiến hành lên án Hắc Vận Lão Nhân lần thứ 1043, lão đầu tử c·hết tiệt kia, mỗi lần c·ướp được thứ tốt đều không chia cho ta, ngược lại còn chiếm lấy bảo vật của ta, nhị đệ ngươi nói một chút, sư tôn như vậy có phải là nên bị thiên lôi đánh không!"
"Lời gì cũng không cần nói, chúng ta trước hết rời khỏi đây đã" Khương Ly mỉm cười, không muốn cùng Ô Lão Bát dông dài.
“Vãn bối Bạch Phàm, gặp qua tiền bối”
Khương Ly nhếch miệng nói lời châm chọc, hiển nhiên đã nghe được lời của Ô Thiên Phong.
Đây là một cái thế giới khác, nơi này không có mặt đất, không có bầu trời, chỉ có vô cùng vô tận bảo kiếm.
“Bạch Phàm. Bạch phiên tiên bạch, phàm nhân phàm, tên rất hay. Nhưng tựa hồ không phải tên thật của ngươi…” Ông lão chậm rãi đan cỏ, khẽ mở miệng, liền nói thẳng ra chỗ mà hắn dấu diếm.
"Gật gật gật gật" bị thiên lôi đánh!
"Gật gật gật gật, gật gật gật gật gật, gật gật gật gật gật gật" Không phải đồng tình, chúng ta là anh em, huynh đệ không nói chuyện đồng tình!
Ông lão cũng không hứng thú hỏi thăm tên thật của Khương Ly, chỉ tay về phía một cái hộp gỗ nằm lăn lóc ở góc sân, tiếp tục đan vòng cỏ, không thèm để ý đến Khương Ly.
Gã đàn ông lực lưỡng, tên là A Ngưu, là khí linh của toàn bộ Kiếm Hà này. A Ngưu từ lúc sinh ra đã sống một mình ở trong Kiếm Giới, ngoại trừ chủ nhân ra, gã chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài. Nên gã không thể nào hiểu được, trên thế gian tại sao lại có người sư tôn nhẫn tâm như vậy, tàn nhẫn n·gược đ·ãi đồ đệ của mình.
Thật là đáng sợ!
"Thực sự là đáng thương, nhị đệ ngươi ngay cả nói chuyện cũng không biết, còn may đại ca ta có biệt tài nhìn mặt bắt hình giong, không nghĩ tới, không nghĩ tới hôm nay có thể phát huy được tác dụng! ngươi là đang đồng tình đại ca ta sao, ôi! ngươi thực sự là nhị đệ tốt của ta!"
Ông lão mặc áo xanh kia triển lộ ra khí tức vô cùng bạc nhược, hoàn toàn giống như một cái phố phường tiểu thương, nhưng khi ông ta khẽ ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, lại khiến cho Khương Ly cả người lạnh lẽo, giống như bị một con hồng hoang hung thú nhìn chằm chằm vậy.
Khương Ly đến gần nhìn xuống, đây là một cái hộp gỗ màu đen cũ kỹ, dài chừng hai thước rộng một thước, bên trên nắp hộp sần sùi xấu xí, nhưng lại ẩn chứa khí thế trầm trọng, ẩn mà không phát.
Bên cạnh hộp gỗ, Khương Ly nhấc bàn tay lên, từ bên trong bắt ra một hạt cát, nháy mắt biến lớn, đã biến thành Ô Thiên Phong.
Bởi vì hàng tỷ thanh kiếm này, cũng không phải là ảo ảnh, mà đều là thật. Bên trong dòng sông kiếm, có phàm cấp bảo kiếm, có Chân cấp bảo kiếm, Vương cấp bảo kiếm, thậm chí có cả Đế kiếm.
"Ngày khác trở lại, hôm nay lão phu đang bận đan vòng cỏ, không có thời gian nói chuyện giao dịch, chờ lúc nào rảnh, sẽ đàm luận việc này!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng trách Ô Thiên Phong không thể nào trốn thoát.
Nói xong, ông lão tiếp tục cúi đầu làm việc.
Hắn đưa tay cầm lấy nắp hộp nhẹ nhàng nâng lên, chỉ thấy bên trong hộp lơ lửng một dòng sông tí hon. Nhìn kỹ, đây không phải dòng sông bình thường, mà là một dòng sông hình thành từ hàng tỷ thanh kiếm nhỏ xíu.
"Ngươi tuy không phải hậu nhân của Chưởng Niệm Đế Quân, nhưng cũng cùng hắn hữu duyên, nếu như ngươi đồng trả giá thật lớn, ta có thể truyền cho ngươi hoàn chỉnh Thần Niệm Thất Thức, như vậy, sẽ không để cho thần thông của hắn mai một"
"Hắc Vận lão nhân thu một kẻ đồ đệ như ngươi, thật là vô phúc"
"Huynh đệ tốt, vậy ta tiếp tục nói, tiếp đó, ta muốn tiến hành lên án Hắc Vận Lão Nhân lần thứ 1042, lão đầu tử c·hết tiệt kia, lừa ta đến c·ướp đồ của một vị Cửu Phẩm Đế Quân, hại ta b·ị b·ắt, bị giam ở trong Kiếm giới, ngươi nói có phải không có nhân tính hay không!"
Hả, chuyện gì xảy ra?
Tìm kiếm hồi lâu, Khương Ly rốt tìm thấy Ô Thiên Phong, chỉ thấy gã cũng bị thu nhỏ vô số lần, trôi nổi giữa dòng sông kiếm, hình thể chẳng khác gì một hạt cát.
“Vậy vãn bối xin cáo từ!”
Ô Thiên Phong còn chưa biết mô tê gì, đã cảm giác hai mắt tối sầm, trong giây lát, đã rời khỏi Kiếm Giới.
Cảm tạ, là nhờ có đối phương chỉ điểm, hắn mới có thể ngộ ra Đa Trọng Thủ Niệm Quyết, cũng bởi vì đối phương một cái huyễn thuật, để hắn đột phát Lục chuyển Trận Vương.
Gần giống như Kiếm Hà và Ô Thiên Phong đang ở một thế giới khác vậy.
“Bằng hữu của ngươi ở đằng kia…”
………
Mặc dù tò mò nhưng Khương Ly lại không mở miệng hỏi dò mà trước đối với ông lão chắp tay hành lễ.
"Tiếp đó, ta còn muốn tiến hành lên án Hắc Vận Lão Nhân lần thứ 1044, lão đầu tử c·hết tiệt kia... nhị đệ ngươi đang nhìn cái gì, nhị đệ?"
Ông lão không ngẩng đầu lên, giống như chưa từng nhìn thấy hành động của Khương Ly.
Chương 22: Kiếm Hà (đọc tại Qidian-VP.com)
A Ngưu khí tức vô cùng cường đại, có thể so với Lục phẩm Đế Quân. Lúc Ô Thiên Phong vừa bị giam vào trong hộp gỗ, mới đầu cho rằng A Ngưu nhỏ yếu có thể lừa gạt, muốn bắt nạt một chút. Không nghĩ tới lại bị đối phương chế phục trong nháy mắt. Cũng may, Ô Thiên Phong lập tức chịu thua, mà hiền lành ngây ngô khí linh liền rất đại độ tha thứ, cũng đáp ứng yêu cầu của Ô Thiên Phong, trở thành nhị đệ của gã.
"Bằng hữu của ngươi ở bên trong, muốn cứu hắn phải dựa vào bản lãnh của ngươi!" Ông lão vẫn không ngẩng đầu lên nói rằng.
"Nhị đệ ngươi đang nghe đại ca nói chuyện sao?"
"Ừm là nàng!" Hắn hơi giật mình nhìn sang bên góc sân, có một tên thiếu nữ mặc váy trắng đang nhắm mắt tu luyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Gật gật" A Ngưu gật đầu biểu đạt là mình đang nghe.
“Đế Binh!” Hô hấp của Khương Ly cũng hơi dồn dập lên. Hắn vừa nhìn liền nhận ra, hộp gỗ nhìn như bình thường này lại là một kiện tuyệt thế thần binh.
“Vãn bối hiểu rõ” Khương Ly gật gật đầu, nheo mắt nhìn hộp gỗ, trong lòng suy tư.
Dám hướng về một vị Cửu Phẩm Đại Năng đòi Đế Binh, Ô Thiên Phong quả thật rất trâu!!! Khương Ly trong lòng cảm thán.
Chính giữa nắp hộp có khắc chìm hai chữ: Thiên Đạo!
Khương Ly khẽ hít một hơi thật sâu, trấn định tâm thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này ở bên trong hộp gỗ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.