Chương 29: Chiến Chuẩn Vương
Khương Ly đứng ở trên đỉnh núi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa, thần niệm bao phủ trăm dặm liền cảm giác được khí tức của bà lão kia. Thải Dương tiên tử tựa hồ bị Khương Ly trơn trượt cho chọc tức, bộc phát ra khí thế toàn thân, trên đường đi dọa cho không ít thế lực kinh hãi.
“Chuẩn Vương, quả nhiên bà lão kia không đơn giản” Khương Ly thì thầm, toàn thân khí thế triển khai, đối mặt với bực cao thủ này, hắn không dám chậm trễ chút nào.
Chỉ tiếc, hắn thi triển Túng Địa Kim Quang đệ nhị thiên thê quá nhiều lần, mỗi lần thi triển tốn hao một lượng lớn khí huyết. Hiện tại, khí huyết của hắn chỉ còn không đủ một phần ba, rất nhiều thủ đoạn không tài nào thi triển ra.
Cũng đúng lúc này, trong lòng của Khương Ly vang lên báo động.
Lấy cảnh giới của hắn, nếu Chuẩn Vương âm thầm đánh lén, hắn rất khó phát hiện.
Cũng may Khương Ly trải qua Thiên Nhân Hợp Nhất, toàn thân linh giác đặc biệt nhảy cảm.
Vù! hắn bỗng nhiên tung người bay lên trời cao, quay đầu nhìn xuống phía dưới.
Đã thấy một đàn côn trùng màu đen đột nhiên từ dưới mặt đất chui lên, mấy vạn con côn trùng, xếp thành một bàn tay lớn, hướng vị trí mà Khương Ly vừa đứng yên chộp một cái.
Cũng may, Khương Ly xem thời cơ đúng lúc, tránh khỏi một đòn này.
Một trảo đánh hụt, từng mảng thổ địa lớn lập tức chia năm xẻ bảy, ngọn núi dưới chân cũng run rẩy kịch liệt.
“Là ngự trùng sư”
Khương Ly kinh hãi vô cùng, lão bà kia đang ở bên ngoài mấy chục dặm, có thể lặng yên điều khiển phi trùng đánh lén mình, hiển nhiên thủ đoạn ngự trùng của ả đã đạt tới đăng phong tạo cực.
Đám phi trùng đánh hụt một cái, cũng không tiếp tục đuổi g·iết Khương Ly, mà tại chỗ xoay vòng, chốc lát liền hiển hóa thành một bà lão già nua, tóc tai lốm đốm lưng còng chống quái trượng.
“Đây là loại độn thuật gì?” Khương Ly giật mình cả kinh. Xem ra hắn trước nay xem thường anh hùng trong thiên hạ, bà lão này lợi dụng côn trùng, có thể từ hơn năm mươi dặm bên ngoài, dịch chuyển đến trước mặt hắn. Mặc dù không bằng Túng Địa Kim Quang đệ nhị thiên thê, nhưng cũng đã vô cùng khủng bố.
“Tiểu đệ đệ, ngươi chạy cũng thật nhanh nha!” Bà lão liếm liếm đầu lưỡi, chát chúa nói: “Nếu ngươi tự giác tiến cử giường chiếu, hầu hạ tỷ tỷ cho chu đáo, bổn cung còn để ý lưu ngươi một mạng, nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn…”
Bà lão chưa nói xong, liền tế lên một cái hồ lô màu đen, ma khí ngập trời.
Hồ lô chầm chậm bay lên không trung, từ trong miệng lập tức bay ra trăm vạn con phi trùng màu đen che rợp bầu trời. Trong khoảnh khắc này, trời đất tối tăm, chỉ nghe tiếng đập cánh rào rạt, cùng tiếng gào rít chói tai.
Một triệu hắc trùng vừa hiện lên, lập tức dung hợp lẫn nhau, trong chớp mắt dung hợp thành bảy mươi hai con cự trùng, từng con vật đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ, tương đương Nhất phẩm Chân Nhân, mà dẫn đầu trùng vương, tu vi cao hơn một đoạn đạt tới Nhị phẩm.
“Nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn, bổn cung sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn c·hết cũng không xong” Bà lão toét miệng cười, tiếng cười the thé vang vọng mấy dặm rừng núi.
“Thật sao?”
Khương Ly hít sâu một hơi, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi.
Quanh thân bất diệt chân ý bốc lên hừng hực, hóa thành vô tận kiếm ý.
Gió nổi lên, khiến tóc đen của hắn tung bay phấp phới.
Hắn chân đạp hư không, chậm rãi từng bước từng bước đi tới gần Thải Dương tiên tử, mỗi một bước đều tạo nên từng vòng gợn sóng trong thiên địa.
“Ừm” Vốn tự cho là đắc thắng Thải Dương tiên tử sắc mặt hơi đọng lại, tựa hồ nhận ra có điều không đúng, vội vàng điều khiển phi trùng lao tới t·ấn c·ông Khương Ly.
Nhưng đang tiếc, ả ta quá chủ quan, khí thế của Khương Ly đã thành, hắn nâng lên bàn chân liền muốn bước ra bước thứ ba.
“Đạp Thiên Cửu Bộ, bước thứ ba”
Oành
Một t·iếng n·ổ vang, Khương Ly tích s·ú·c khí thế, ở bước thứ ba này liền hóa thành vô tận kiếm khí, che khuất ngàn trượng, đang lao đến tám con phi trùng, còn chưa kịp làm gì đã b·ị c·hém tan, hóa thành ngàn vạn con phi trùng nhỏ. Tiếp theo liền bị khinh khủng khí thế ép thành tro bụi rơi lả tả trên mặt đất.
Phi trùng bị g·iết sạch, màu đen hồ lô cũng xuất hiện một vết nứt dài, kéo dài từ miệng cho đến đáy hồ lô, hiển nhiên món chân binh này đã báo hỏng.
“Khốn kiếp, dám làm hỏng bảo vật của ta”
Thải Dương tiên tử hoàn toàn bị chọc giận, cũng không còn tâm tư chơi đùa Khương Ly mà hóa thành một luồng khói đen liền xông tới.
Khương Ly tự nhiên sẽ không buông tay chịu c·hết, lập tức ánh mắt lộ ra xám trắng, ngưng tụ thần niệm, giơ tay điểm một chỉ, có một tia màu xám lóe lên. Tiếp theo hóa thành từng đạo màu xám vòng xám bắn lên người Thải Dương tiên tử.
Bị tia xám đụng trúng, Thải Dương tiên tử thân thể càng không thể động đậy, sững sờ tại chỗ.
Một chiêu này chính là Định Thân Thuật, lấy trình độ thần niệm của Khương Ly hiện tại có thể khóa chặt Chuẩn Vương võ giả một cái hô hấp. Cùng lúc đó, Khương Ly từ trong túi trữ vật, lấy ra Diệt Trần Kiếm, hít sâu một hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bà lão.
Thải Dương tiên tự đột nhiên bị tia sáng màu xám ổn định, ánh mắt hơi híp lại. Lại thấy Khương Ly tung người xuống tới, nhất thời cười gằn không ngớt.
“Thần thông rất tốt. Đáng tiếc cảnh giới của ngươi quá thấp, bằng không có thể dựa vào thuật này dễ dàng khóa chặt bổn cung, tiến hành phản kích, hơn nữa, ngươi tựa hồ đánh giá thấp thực lực của ta. Vỡ cho ta!”
Thải Dương Tiên tử quanh thân Chân lực chấn động, liền đem định thân thuật phá vỡ.
Nhìn thấy Khương Ly đang xông tới trước mặt, lập tức vươn tay, mười ngón đồng thời véo quyết.
Từng đạo, từng đạo lạnh lẽo vụ khí từ trên người ả ta tản ra, trong chớp mắt liền hóa thành bóng mờ của một đầu bọ cánh cứng màu u lam. Bọ cánh cứng khẽ đập cánh liền chúi đầu nhắm thẳng Khương Ly mà đâm tới.
Oanh
Bọ cánh cứng tốc độ bay thật quá nhanh, Khương Ly vội vã ngưng tụ ra Bất Diệt Kim Thân, đồng thời dự định lấy ra Hoàng Long Chiến Giáp thì đã bị một đòn trọng thương, cả người dường như bị man lực đánh nứt ra, không khỏi há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cũng đúng lúc này, hắn chợt hóa thành kim quang, lướt qua hư ảnh bọ cánh cứng xuất hiện ở bên ngoài Thải Dương tiên tử hơn mười trượng.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, khóe miệng chảy máu, hiển nhiên thương thế rất nặng, nhưng trong mắt tàn nhẫn lại không hề giảm.
Toàn thân không một chỗ không đau, lại chỉ khiến hắn càng thêm chiến ý ngập trời.
Tay phải khẽ động, Diệt Trần Kiếm ra khỏi vỏ.
Hóa thành một tia kiếm mang màu đen hướng về phía đan điền của bà lão chém tới.
….
Một bên khác, một đòn trọng thương khương Ly, Thải Dương tiên hừ nhẹ, đối với Khương Ly ngông cuồng tự đại mà khinh thường.
Dưới cái nhìn của ả, Khương Ly nhiều nhất có thể chống đỡ bọ cánh cứng bốn năm lần trùng kích liền có thể bỏ mạng.
Ả thừa nhận, Khương Ly là Chuẩn Vương cảnh phía dưới cao thủ hàng đầu, đáng tiếc, dù là như thế, ả cũng không tin tưởng, Khương Ly có thể lật nổi sóng gió gì.
“Dù mạnh hơn nữa ngươi vẫn Chân Nhân cảnh, vẫn không thể so sánh với Chuẩn Vương”
Thải Dương tiên tử nhếch miệng, đang chuẩn bị véo quyết, thôi thúc bọ cánh cứng khổng lồ lần nữa công kích Khương Ly.
Bỗng nhiên, ả giật mình nhìn sang, đã thấy Khương Ly chẳng biết khi nào lấn đến trước người, vung kiếm liền chém xuống.
Khi nhìn thấy màu đen kiếm mang kia, trong lòng ả càng không nhin được bắt đầu run rẩy, sắc mặt đại biến.
Từ trong tia kiếm mang màu đen này, ả cảm nhận được một luồng nguy cơ sinh tử.