Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 34: Vũ Nhục

Chương 34: Vũ Nhục


Nhìn thấy Xích Hằng chỉ đầu mâu vào chính mình, Xích Tuyết cười khổ một tiếng lắc đầu nói:

“Nhị ca, ta hiện tại không muốn tranh đoạt lệnh bài, ngươi muốn khiêu chiến thì mời người khác đi”

Vũ Lôi, thủ hạ của Xích Hằng chưa tiến vào trong hai mươi vị trí đầu nhưng gã có thực lực Ngọc Mệnh đỉnh phong, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, chiến lực thập phần cường hãn, đứng hàng ba mươi ba trong Chân Vũ Bảng.

Người giao thủ với Vũ Lôi trừ thắng ra, kẻ bại gần như không m·ất m·ạng cũng tàn phế, Xích Hằng phái Vũ Lôi ra tay là không có ý tốt.

Sắc mặt Xích Hằng lạnh lẽo:

“Tiểu muội, ngươi không muốn phái người lên Chân Vũ lôi đài cũng được, chỉ cần ngươi giao Xích Hỏa Lệnh cho ta, ta cũng không làm khó ngươi.

Xích Tuyết lắc đầu:

“Ta sẽ không giao lệnh bài ra, nhị ca, ngươi không nên làm khó ta.”

“Làm khó dễ ngươi?”

Xích Hằng cười lạnh một tiếng:

“Ngươi cho rằng hiện tại là lúc nào? Ngươi muốn độc thân ra ngoài là được sao? Hoặc là giao lệnh bài, hoặc là lên Chân Vũ lôi đài nhìn thủ hạ bị g·iết sạch.”

“Lão nhị, chuyện này là ngươi không đúng, làm gì hù dọa tiểu muội như thế?”

Lão đại Xích Long mở miệng.

Xích Hằng khinh thường hừ lạnh một tiếng, hắn không có chút kính sợ với đại ca của mình.

Xích Long mặc dù làm con trưởng, cũng có tu vi cao nhất nhưng làm việc lại lề mà lề mề không quả quyết. Nếu như gã cũng có tu vi như thế, cũng được nhiều vị trưởng lão ủng hộ như thế, nhất định đã đem những người khác trấn áp dưới chân từ lâu, chẳng cần phải chờ đợi cái gì đoạt đích chiến.

Xích Long hòa ái nói với Xích Tuyết:

“Tiểu muội, chỉ cần ngươi giao lệnh bài cho ta, sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Mẫu thân của ngươi xuất thân từ Ngô quốc ở Kiêu Dương Vực sao? Ta sẽ trực tiếp liên hệ với Ngô quốc quốc chủ, xây dựng một cái nghĩa trang lớn cho mẫu thân ngươi, như thế nào?”

Xích Tuyết vẫn luôn hoài niệm mẫu thân của nàng, đây là chuyện mà ai trong Xích Hỏa Thành cũng biết, Xích Long dùng việc này dụ dỗ nàng, Xích Tuyết nhất định sẽ đáp ứng.

Xích Hằng cưỡng bức, Xích Long lợi dụng, nhưng đối mặt với bọn họ Xích Tuyết vẫn lắc đầu không đồng ý.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Xích Luyện muốn nói gì cũng nghẹn lời.

Xích Tuyết bày ra tư thái ngoan cố tới cùng, làm người ta không có biện pháp.

Về phần Xích Diệp, gã căn bản sẽ không nghĩ sẽ đi lôi kéo Xích Tuyết.

Trong chín người con của Xích Hỏa Thần Vương, những người này đa số đều xem thường Xích Tuyết, trong đó có không ít người chán ghét và không đặt nàng vào trong mắt.

Gần hai mươi năm nay, những người khác lớn tuổi hơn Xích Tuyết, bởi vì làm bộ trước mặt Xích Hỏa Thần Vương cho nên mới thân thiết gọi nàng một tiếng tiểu muội.

Xích Diệp tuổi trẻ nhất, gã chưa từng gọi Xích Tuyết một tiếng tỷ tỷ bao giờ, nguyên nhân là vì mẫu thân của gã.

Mẫu thân Xích Diệp là người cuối cùng gả cho Xích Hỏa Thần Vương, tuy nàng gả cho Xích Hỏa Thần Vương thì khi đó Xích Hỏa Thần Vương lại quanh năm ra ngoài, hơn nữa còn đến Ngô quốc ăn nằm với mẫu thân Xích Tuyết và sinh ra Xích Tuyết.

Chính vì nguyên nhân này mẫu thân của gã rất hận mẫu thân Xích Tuyết, cho rằng chính là hồ ly tinh này cản trở và lôi kéo Xích Hỏa Thần Vương không buông, lúc này mới bỏ mặc mình cô quạnh.

Cho nên mẫu thân Xích Diệp vẫn quán triệt cho gã biết mẫu tử Xích Tuyết đáng hận cỡ nào, làm cho Xích Diệp bây giờ cũng hận Xích Tuyết rất sâu.

“Không biết sống c·hết!”

Xích Hằng hừ lạnh một tiếng:

“Nếu như vậy, ngươi cũng đừng có trách nhị ca nhẫn tâm, hôm nay ngươi phải lên Chân Vũ lôi đài, không lên cũng phải lên!”

Xích Tuyết lắc lắc đầu nói:

“Nhị ca, ta sẽ không phái thủ hạ đi chịu c·hết.”

Khác với những người khác có cả đại đội vây quanh, sau lưng Xích Tuyết chỉ có ba người.

Trong đó có một lão giả cốt linh đã qua hai trăm năm mươi tuổi, hắn là cao thủ mà Xích Hỏa Thần Vương phái tới bảo hộ Xích Tuyết, mặc dù có thực lực Nhất phẩm trung kỳ nhưng bởi vì tuổi tác quá lớn, khí huyết suy bại, đã bắt đầu đi xuống dốc, thực lực không mạnh bằng lúc trước.

Một người khác chính là thị nữ của Xích Tuyết, tuy có học qua võ công nhưng cũng chỉ có thực lực Kim Thân sơ kỳ, thực lực ấy ở tại Loạn Ma Vực còn chưa đủ để bảo vệ mình, nói chi tranh đấu.

Người cuối cùng còn đáng tin một chút, đó là một thanh niên chất phác, xem ra cũng có thực lực Ngọc Mệnh đỉnh cao, đáng tiếc hắn chỉ có một người, Xích Hằng tùy tiện tìm một thủ hạ cũng mạnh hơn hắn.

Ba người nghe thấy Xích Tuyết bảo vệ thủ hạ như vậy liền cảm động, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ có thể cảm động, bọn họ biết mình căn bản không phải đối thủ của Xích Hằng.

“Xích Tuyết! Ngươi không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Xích Hằng quát lớn một tiếng, thậm chí hắn còn không gọi tiểu muội, có lẽ trong lòng hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ đối đãi với nàng như muội muội của mình.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi chỉ là đứa con hoang mà thôi! Sau khi phụ thân rời khỏi mẫu thân của ngươi, mới sinh ra ngươi, ai biết ngươi có phải là con cháu Xích gia hay không, nói không chừng ngươi căn bản là nghiệt chủng của kẻ thất phu nào đó.”

“Hiện tại ngươi cũng dám không giao ra lệnh bài, ngươi muốn làm gì? Còn vọng tưởng kế thừa Xích Hỏa Thần Cung hay sao? Hừ, ngươi mơ tưởng hay lắm.’

Xích Hằng nói ra lời ác độc như vậy nhưng các huynh đệ tỷ muội khác của Xích Tuyết không có một ai lên tiếng nói giúp nàng câu nào, thậm chí trong mắt một ít người còn có chút trêu tức, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nàng.

Mặc dù Xích Long có chút không đành lòng nhưng hắn không muốn nhìn thấy có người cầm lệnh bài lại thoát khỏi khống chế của mình.

Xích Diệp hận Xích Tuyết sâu nhất không cần nhiều lời, Xích Luyện lúc này mỉm cười vui vẻ, hắn cũng không nói lời nào.

Lúc này người nơi đây ai nấy đều cảm thấy không nhìn được, người Xích gia đã làm việc quá phận.

Xích Tuyết có nhân duyên rất tốt trong Xích Hỏa Thành, chưa bao giờ ỷ vào thân phận con cháu Xích gia mà làm ra chuyện ác gì, ngược lại người nào có phiền toái, chỉ cần có khả năng giúp đỡ thì nàng sẽ ra sức.

Nữ tử dịu dàng lương thiện như vậy chỉ muốn giữ vững vị trí của mình nhưng lại bị các ngươi bức bách nhục nhã như thế, các ngươi có không biết xấu hổ hay không?

Nhưng những người này chỉ dám kháng nghị trong lòng mà thôi, Xích Hỏa Thành chính là của Xích gia, bọn họ đều là con nối dõi của Xích Hỏa Thần Vương, ai dám trêu?

Cho dù Xích Hằng lúc trước hoành hành bá đạo trong Xích Hỏa Thành nhiều năm như vậy, có rất nhiều võ giả vì Xích Hằng mà cửa nát nhà tan nhưng gã cũng chỉ bị Xích Hỏa Thần Vương răn dạy vài câu mà thôi.

Ở Loạn Ma Vực, g·iết một người là tội, g·iết ngàn người là ma, g·iết vạn người là hùng mà g·iết trăm vạn người là hùng bên trong hùng chủ.

Xích Hỏa Thần Vương là một vị hùng chủ như thế, để xây dựng nên Xích Hỏa Thành ngày hôm nay, không biết đã đạp qua bao nhiêu thi sơn huyết hải. Vì vậy, ông ta cũng chưa từng mong muốn con cái mình làm người tốt hay tuân thủ đạo nghĩa chính đạo gì cả.

Đạo nghĩa hay Tứ Hoang pháp lệnh ở Loạn Ma Vực không dùng được, điều đó ai ai cũng biết.

Nhìn những người khác lạnh lùng như thế, thanh niên đi theo bên cạnh Xích Tuyết cũng không nhịn được nữa.

Hắn đứng ra phẫn nộ quát:

“Ngươi im miệng! Không cho phép ngươi nhục nhã tiểu thư, ngươi không phải muốn lên Chân Vũ lôi đài sao? Ta sẽ đánh với các ngươi.”

“A Phi! Đừng làm chuyện điên rồ!”

Xích Tuyết lập tức kinh ngạc, vội vàng hét lên.

Thanh niên A Phi hét lớn:

“Tiểu thư, ngươi đối xử tốt với chúng ta, chúng ta biết nhưng chúng ta lại không thể nhìn bọn chúng vũ nhục ngươi như vậy.”

“Nếu không có tiểu thư cứu ta, chỉ sợ ta đã sớm tan xương nát thịt ở trong Minh Ngục rồi.”

“Cái mạng này là tiểu thư cho, hiện tại cho dù có liều cái mạng này thì ta cũng không thể nhìn bọn chúng khi dễ tiểu thư.”

Chương 34: Vũ Nhục