Chương 37: Bạch Phiên Tiên Bạch, Phàm Nhân Phàm
“Huyễn thuật mà thôi, có gì hơn người!” Xích Hằng gầm nhẹ gắng gượng chống đỡ uy áp, tiếp theo liền rút kiếm bên hông, thi triển Ly Hỏa Viêm Dương Kiếm, kiếm pháp này chính là một môn Tam tinh cấp bậc Chân kỹ, là tuyệt học chân truyền của Ly Hỏa Tông. Chỉ thấy thấy kiếm khí vừa ra, đem bầu trời đốt cháy hừng hực, kiếm thế cuồng bạo như lửa, tốc độ như sấm đánh.
“Đến hay lắm!”
Khương Ly cười nhạt, đối mặt với một kiếm của Xích Hằng, không lùi mà tiến, trong tay Diệt Trần Kiếm bỗng nhiên phá không mà chém xuống, kiếm thế từ sắc bén lạnh lẽo chuyển thành bàng bạc đại khí, trong nháy mắt vô tận kiếm khí giống như tràng giang đại hải ầm ầm cuốn tới.
Ánh lửa vừa mới lóe lên chưa kịp biểu diễn uy năng, đã bị đầy trời kiếm khí che kín, tắt ngúm tại chỗ.
Kiếm pháp bị phá, Xích Hằng kinh hãi lùi về sau mấy bước, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, thật không nghĩ chính mình thi triển ra Vương cấp kiếm pháp, lại bị đối phương tiện tay phá giải.
“Thương Lan hãn hải, tịch quyển thiên hạ…đây là tuyệt kỹ của Thương Lan Kiếm Vương ‘Nhất Kiếm Trầm Giang’…ngươi là ai? có quan hệ gì với Thương Lan Kiếm Vương?”
Người vừa mở miệng là lão đại Xích Long, hắn nhìn thấy Xích Hằng bị Khương Ly áp chế, sắc mặt cũng không mấy vui vẻ, bước ra một bước, nheo mắt nhìn Khương Ly, hỏi lớn:
“Có quan hệ thì như thế nào mà không có quan hệ thì lại như thế nào?” Khương Ly nhếch miệng bảo.
“Nếu ngươi là môn đồ, hậu duệ của Thương Lan Kiếm Vương thì chuyện hôm nay nể mặt Kiếm Vương chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi một lần. Còn nếu không, chỉ là một tên Nhị phẩm Chân Nhân mà thôi, lại dám gây sự ở Xích Hỏa Thành, bổn tọa không ngại dạy cho ngươi một bài học!”
Nghe được lời đối thoại giữa Khương Ly và Xích Long, bên dưới hội trường võ giả, không ít cao thủ thành danh đều ngưng trọng, chăm chú đánh giá Khương Ly.
Thương Lan Kiếm Vương mặc dù xuất thân từ phía nam Kiêu Dương Vực, nhưng uy danh của ông ta thì mấy cái võ vực xung quanh đều có người biết đến.
Thương Lan Kiếm Vương là tứ phẩm đỉnh phong Chân Vương, lấy kiếm nhập đạo, kiếm đạo của ông ta ở trong Chân Vương cảnh hiếm có đối thủ. Tuy là Tứ phẩm Chân Vương lại có thể nghịch thiên chém g·iết Ngũ phẩm Chân Vương, thực lực khó lòng ước đoán.
Ngay cả Xích Hỏa Thần Vương đối với Thương Lan Kiếm Vương cũng kiêng kỵ ba phần.
Cho nên nhìn thấy Khương Ly thi triển ra độc môn tuyệt kỹ của Thương Lan Kiếm Vương, trong quảng trường cường giả đều e dè chưa vội ra tay.
Khương Ly cũng hơi bất ngờ, không nghĩ vị tiện nghi sư phụ của mình lại nổi danh như vậy. Chỉ có điều hắn hành tẩu thế gian hơn trăm năm, còn chưa bần cùng đến mức đem danh tiếng của sư tôn ra để làm bùa hộ mệnh. Thêm nữa, hắn cũng không phải đệ tử chính thức của Thương Lan Kiếm Vương, chỉ xem như đệ tử ký danh mà thôi.
“Ta và Kiếm Vương có quan hệ gì, cũng không cần các hạ quan tâm. Ta chỉ là người đi đường, không quen nhìn các ngươi một đám nam nhân ức h·iếp một nữ tử yếu ớt mà thôi.”
“Đã là cường giả thì phải có khí phách của cường giả, có dũng khí đạp lên thi sơn huyết hải, có dũng khí hoành đạo bá nghiệp”
“Như các ngươi một đám thất phu sống mấy trăm năm, suốt ngày chỉ biết xu nịnh âm mưu quỷ kế, khi nhục một nữ tử yếu ớt, có cảm thấy xấu hổ hay không?”
“Nhớ kỹ, bổn tọa tên là Bạch Phàm, Bạch phiên tiên bạch, phàm nhân phàm, các ngươi muốn dạy cho ta bài học, cứ phóng ngựa mà tới”
Khương Ly nói xong, ánh mắt lạnh lùng quét qua võ giả toàn trường một lượt, tiếp theo xoay người nhảy xuống lôi đài ngông nghênh mà đi. Đám người hai bên tự động nhường đường cho hắn, ánh mắt của tất cả mọi người đều cả kinh mà nhìn Khương Ly.
Ngay cả Xích Long, Xích Hằng đám người cũng không ai ngăn cản.
Lục Triển nhìn Khương Ly với ánh mắt vừa kích động vừa sợ hãi.
“Bà mẹ nó, ta vừa rồi thế mà dám xưng huynh gọi đệ với hắn...ta thật là gan dạ!!!”
Lúc này, ở trên ngọc đài, sắc mặt của Xích Hằng trở nên khó coi vô cùng, sắc mặt của đám Xích Long cũng không tốt hơn chút nào.
Khương Ly vừa rồi rõ ràng là đang mắng tất cả bọn họ.
Hơn nữa khi nãy Khương Ly bộc phát ra khí thế quá mạnh, sau đó lại một chiêu Nhất Kiếm Trầm Giang đánh bại Xích Hằng làm cho nội tâm bọn họ kinh hãi, cũng quên đi nơi đây là Xích Hỏa Thành là địa bàn của mình.
Hiện tại bọn họ muốn quay đầu tìm Khương Ly để gây phiền toái, nhưng trong lòng lại do dự. Bởi vì Khương Ly vừa rồi thi triển ra tuyệt học độc môn của Thương Lan Kiếm Vương, nói không chừng là môn đồ của ông ấy. Nếu bọn họ đem hắn g·iết c·hết rồi, chọc cho Kiếm Vương nổi điên, xách kiếm đến Xích Hỏa Thành đòi nợ. Đến khi đó ngay cả Xích Hỏa Thần Vương cũng không bảo hệ được bọn họ.
Đừng quên Thương Lan Kiếm Vương ngay cả Ngũ phẩm Chân Vương cũng từng chém qua, là một vị tuyệt thế hung nhân. Cho nên muốn tìm kiếm Khương Ly báo thù bọn họ trước tiên phải suy nghĩ cho kỹ.
Xích Hằng hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, đám thủ hạ của gã mang theo đám người Vũ Lôi theo cùng.
Đám Xích Long, Xích Luyện cũng xám xịt trở về, bọn họ hôm nay mất mặt quá lớn.
Đoán chừng không cần tới ngày mai, chuyện xảy ra ở trên Chân Vũ lôi đài sẽ truyền khắp cả Xích Hỏa Thành, bọn họ cũng trở thành trò cười trong mắt dân chúng.
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi, A Phi đi xuống lôi đài, hắn hổ thẹn nói với Xích Tuyết:
“Thực xin lỗi tiểu thư, là ta quá vô dụng.”
Xích Tuyết lắc lắc đầu nói:
“Không sao, kỳ thật ngươi không cần đi lên, bị bọn chúng mắng vài câu cũng không mất miếng thịt nào.”
A Phi nói:
“Ta thật không quen nhìn bọn chúng ức h·iếp tiểu thư.”
Lý thúc lắc đầu:
“A Phi, tính cách của ngươi vẫn quá nóng nảy, không chịu nổi kích thích”
Tiểu nha hoàn nói:
“Đúng vậy, nếu A Phi đại ca tu luyện tới mức như vị Bạch tiền bối kia thì có thể đem đám người xấu đánh cho hoa rơi nước chảy”
A Phi buồn bã nói:
“Bạch tiền bối tựa hồ là đệ tử của một vị cường đại Kiếm Vương hơn nữa tu vi đã đạt tới Nhị phẩm Chân Nhân, ta tu luyện thêm mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể đạt tới”
“Cũng may hôm nay có Bạch đạo hữu trượng nghĩa ra tay, nếu không chúng ta thê thảm rồi, tiểu thư nếu có thời gian ngươi đến bái phỏng hắn một lần, cảm tạ ân tình hôm nay”
“Hơn nữa nếu chúng ta thành công mời người này gia nhập…”
Xích Tuyết gật gật đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía giữa lôi đài, khẽ thì thào:
“Bạch Phàm…Thương Lan Kiếm Vương…”
Vị Bạch tiền bối lúc nãy, mang cho nàng một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, mặc dù không phải cùng một loại khí tức, không cùng dáng dấp, nhưng lại để cho Xích Tuyết khẽ nhớ đến một người.
Đó là một tên thanh niên mặc áo trắng, sắc mặt lạnh lùng quyết đoán, cũng ôn nhu dịu dàng.
Nhưng nàng chợt lắc đầu, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, người kia đ·ã c·hết gần hai mươi năm rồi, sao có thể xuất hiện ở đây?
“Tiểu thư…tiểu thư…” Nhìn thấy Xích Tuyết thất thần, Lý thúc chợt hô nhẹ.
“Ah chuyện gì?” Xích Tuyết giật mình hỏi.
Lý thúc lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn đông đúc quảng trường, nói khẽ.
“Chúng ta về rồi hãy bàn sau”
“Được!”
Đám người Xích Tuyết dắt nhau ly khai, mà ở chỗ tối, Khương Ly chầm chậm hiện thân, dõi mắt nhìn bóng lưng của nàng, khóe miệng nhếch lên.