Nghịch Trần
Unknown
Chương 42: Tướng Quân
Thân hình của Khương Ly thoắt ẩn thoắt hiện chốc lát đã đi tới bên ngoài biệt viện của Xích Tuyết. Lắc người, nhẹ nhàng như một cơn gió liền bay qua tường cao đi vào trong sân nhỏ, chưa hề kinh động bất kỳ người nào.
Đập vào mắt là một vườn hoa rực rỡ, thoang thoảng hương thơm. Từng chậu hoa cỏ giống như trang sức được bày biện ở hai bên lối đi. Trong vườn có kỳ hoa dị thảo, có bình đạm phàm hoa, bấy giờ trời đã nhá nhem tối lại vẫn có bướm trắng vui mừng nhảy múa.
Tiếng đàn lượn lờ vang lên, ở giữa vườn dựng một cái đình nghỉ mát, hình như có người đang gảy đàn ở dưới đình.
Nhìn kỹ, đó là một nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt, đang nhắm mắt đánh đàn, thần tình lạnh nhạt.
Bờ môi đẹp chợt ngâm nga khúc hát:
"Còn chảy mãi, lệ tương tư thẫm đỏ
Hoa, liễu buồn, thôi nở chốn lầu son
Không yên giấc, mưa gió ngoài song cửa
Sầu với sầu, tìm đến cuối hoàng hôn
Nuốt chẳng trôi, những lời vàng tiếng ngọc
Gương sáng soi, khuôn mặt đã hao gầy
Mày chau lại, mong canh thâu chóng hết
Chao ôi!
Non xanh thấp thoáng, không ngăn được
Nước biếc mênh mông, trôi chẳng dừng."
Lời ca chầm chậm vang lên, mang theo nổi thương nhớ, hòa vào trong tiếng đàn thanh lãnh bi ai, để trong sân bay lượn bướm trắng chợt rũ cánh sà xuống nụ hoa.
Lời ca vừa dứt, chợt trong sân văng vẳng một câu trách phạt:
“Chiến Vệ Xích Tuyết bỏ bê công vụ, còn dám tự ý đánh đàn ở trong doanh trại, làm mất sĩ khí của Đông Ly quân, ngươi biết tội của mình sao?”
“Thuộc hạ vô tội!” Đang chìm đắm trong điệu nhạc Xích Tuyết chợt vô ý lên tiếng.
“Cứng đầu cứng cổ, làm mà không nhận, tội càng thêm tội, phạt ngươi một mình trấn thủ Thái Uyên Độ ba ngày!” Âm thanh kia lần nữa vang lên, tựa hồ hơi tức giận.
“Tướng quân đang trong thời gian thi hành quân vụ lại dám cùng người uống rượu say ba ngày ba đêm, như vậy có tính là tội càng thêm tội sao?”
“Tốt tốt tốt, tiểu nha đầu nhà ngươi vừa mới đột phá Chân Nhân, đã dám chống đối lại bản tướng quân?” Người kia lớn tiếng quá.
“Thượng bất chính, hạ tắc loạn” Xích Tuyết cũng cao giọng đáp lời, khóe môi vểnh lên.
Ừm! Chợt nàng mở choàng hai mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mình đang ngồi trong sân vườn, nơi đây là Xích Hỏa Thành, chứ đâu phải chiến khu.
Mà tướng quân cũng đã vẫn lạc từ lâu.
Bất giác, hai hàng lệ trắng tuôn rơi.
Băng…
Dây cung đứt đoạn, Xích Tuyết thở dài, thu hồi đàn cổ thẫn thờ nhìn về phương xa.
Nàng thật hối hận, năm xưa không nên theo phụ thân về Xích Hỏa Thành. Ngày ấy, nàng cùng tướng quân và các huynh đệ ở Đông Ly quân vào sinh ra tử, liều mạng chống đỡ Kiếp tộc.
Ngày đó, nàng là Đông Ly quân phó tướng, oai phong cỡ nào, hiệu lệnh vừa ra vạn người xung trận. Còn hiện tại, nàng chỉ là một con chim nhỏ bị nhốt ở trong lồng, muốn thoát ra lại bay không nổi.
Suốt hai mươi năm, Xích Tuyết đã rất nhiều lần muốn trốn khỏi Xích Hỏa Thành, chạy tới chiến trường. Đáng tiếc, Xích Hỏa Thần Vương thường xuyên bế quan, không thể gặp mặt, nếu nàng vụng trộm rời đi, một thân một mình hành tẩu ở Loạn Ma Vực, chẳng khác nào đưa thân vào miệng cọp.
Cho đến một ngày Xích Hỏa Thần Vương xuất quan, đồng ý cử người hộ tống nàng trở về Kiêu Dương Thành. Nhưng lúc đến nơi lại nhận được hung tin, tướng quân bị Kiếp tộc Tôn giả trọng thương, tuổi thọ vừa hết đã cáo lão về quê, hiện tại cũng mất đi tăm tích, sợ rằng đ·ã c·hết rồi, mà Đông Ly quân tan rã từ lâu, đã đầu nhập vào các quân đoàn khác.
Xích Tuyết chưa tin bèn dẫn theo cường giả chạy một vòng Việt quốc tìm kiếm Khương Ly, nhưng không hề tìm thấy tung tích của hắn.
Lúc ấy, nàng tuyệt vọng đến cùng cực, tướng quân đ·ã c·hết, Đông Ly quân cũng không còn, nàng còn về chiến trường để làm gì nữa?
Cuối cùng, Xích Tuyết đành an phận làm tiểu thư Xích gia, ngày ngày trồng hoa đánh đàn, không còn khát khao, không còn lý tưởng.
Cho đến hôm trước ở Chân Vũ lôi đài, gặp được người thanh niên tên là Bạch Phàm kia.
Từ trên người hắn, Xích Tuyết thấy được một tia khí tức quen thuộc lại xa lạ, để nàng suy nghĩ vẩn vơ, tâm tình không tốt mới ra đình đánh đàn.
Không nghĩ vô tình sinh ra ảo giác, Xích Tuyết lung lay đầu, dự định trở về phòng nghỉ ngơi, thì chợt một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
“Sao không đánh nữa, ngươi ghét bỏ bổn tướng quân hay sao?”
“Ừm!” Xích Tuyết giật mình, thình lình quay đầu, chỉ thấy một tên thanh niên mặc áo trắng, tóc đen dài xõa trước hai vai, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang mỉm cười nhìn nàng.
“Tướng…tướng quân!” Xích Tuyết sững sờ tại chỗ thì thào, tung người liền muốn xông tới, nhưng nửa đường chợt dừng bước, sắc mặt lạnh lẽo quát lớn.
“Ngươi là ai?”
Khương Ly bật cười, tính cảnh giác của tiểu cô nương này cũng thật là cao, từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc trâm cài bằng ngọc ném cho nàng, trầm giọng.
“Làm sao, ngay cả ta ngươi cũng quên rồi hả?”
Xích Tuyết vươn tay cầm lấy trâm ngọc, nhẹ nhàng mơn trớn, cả người run rẩy, chớp mắt liền xông vào ngực hắn khóc nức nở.
Thấy được chiếc trâm cài tóc này, nàng đã hoàn toàn tin tưởng, người trước mặt là Khương Ly, bởi vì đây là kỷ vật mà mẫu thân của nàng để lại trước khi q·ua đ·ời. Năm đó trước lúc rời khỏi Kiêu Dương Thành, nàng mang nó tặng cho Khương Ly, ý nghĩa bên trong chỉ nàng tự mình hiểu rõ.
“Tướng quân, ta cứ tưởng...người đ·ã c·hết rồi!” Xích Tuyết như chim nhỏ nép vào trong ngực hắn, hai mắt lèm nhèm, nói.
Khương Ly vuốt ve tóc xanh của nàng, thở dài một tiếng: “Chuyện rất dài, dần dần ta sẽ kể cho ngươi nghe”
“Được, Tuyết nhi muốn nghe ngài giảng giải”
Ngay lúc hai người dự định thì thầm tâm sự, thì chợt từ trong nhà vang lên một tiếng gầm lớn.
“Có người đột nhập!”
“Bảo vệ tiểu thư!”
Thì ra vừa nãy Xích Tuyết quát lớn, đã kinh động đến đang tu luyện Lý thúc và A Phi, hai người kinh hãi vội vàng từ trong nhà xông ra vườn, mà đằng sau tỳ nữ Tiểu Hoàn cũng xách theo song đao hùng hổ chạy đến.
Lúc ba người tới nơi, chỉ thấy nơi góc đình có một nam một nữ đang ngồi. Nữ tử gãy đàn, nam thì lẳng lặng nghe nhạc.
“Tiểu thư…ngươi không sao chứ?”
Đến sớm nhất là Lý thúc hớt hải hỏi.
Xích Tuyết bình thản lắc đầu, trong lòng thì vô cùng ngượng ngùng, suýt chút nữa bị bọn họ phát hiện.
Lý thúc thở dài một hơi quay sang nhìn tên thanh niên mặc áo trắng, hơi giật mình, tiếp theo tựa như đoán được điều gì, trong mắt lóe lên vẻ mừng rỡ.
“Thì ra là Bạch đạo hữu. Bạch đạo hữu đến chơi, lão phu không tiếp đón từ xa, thật là thất lễ”
Khương Ly khoát tay nói: “Là tại hạ thất lễ, vừa nãy đi qua đây chợt nghe thấy tiếng đàn da diết, chưa xin phép gia chủ đã lẻn vào nghe trộm mong Xích tiểu thư và Lý đạo hữu thứ lỗi”
Xích Tuyết trong lòng cười trộm Khương Ly biết diễn trò, mở miệng nói: “Không sao, Bạch tiền bối đối với âm luật hiểu biết phong phú, được tiền bối thưởng thức, Xích Tuyết cảm thấy vui mừng, đâu dám trách cứ”
“Đúng vậy, đúng vậy” Lý thúc cũng gật đầu. Thầm than, ông ta còn đang nghĩ cách làm sao để lôi kéo Bạch Phàm gia nhập, thì người ta đã bị tiếng đàn của tiểu thư làm cho mê mẫn.
Lúc này, A Phi và Tiểu Hoàn mới chạy đến, khi thấy người đột nhập là Bạch Phàm tiến bối, cũng thở dài một hơi.
Mà tỳ nữ Tiểu Hoàn khi nhìn về phía Khương Ly, ánh mắt càng phát sáng.
Khương Ly cùng bọn người khách sáo thêm mấy câu, rồi chắp tay cáo từ.
Lý thúc nhìn thấy Khương Ly rời đi, sốt ruột hướng Xích Tuyết nháy mắt, ý bảo nàng mau mở lời mời chào, mà Xích Tuyết lại nhìn như không thấy.
Đợi khi Khương Ly khuất bóng, Lý thúc mới thở dài nói: “Tiểu thư, cơ hội tốt như thế, sao ngài không mời chào Bạch đạo hữu ra nhập chúng ta”
“Ồ” Xích Tuyết gõ gõ đầu, cười nhẹ trả lời: “Ta quên mất…”
Thầm nghĩ, không cần phải mời, tướng quân nhất định sẽ giúp đỡ ta nha
Nhìn dáng dấp của nàng, Lý thúc buồn bực lắc lắc đầu trở về phòng.