Nghịch Trần
Unknown
Chương 67: Lục Chuyển Tứ Tượng Trận
Khương Ly phân cho Hà Túc Đạo, Vân Bất Kham và hai vị trưởng lão của Tiêu gia là Tiêu Ảnh và Tiêu Chiến mỗi người một bình máu, để bọn họ canh giữ ở bốn góc của Đông Ly Thành.
Mà chính hắn thì đứng giữa phủ thành chủ, cầm chặt trận bàn.
Hít một hơi thật sâu.
Thần niệm giống như thác nước ầm ầm tản ra khắp bốn phía, chớp mắt thấy rõ vị trí của từng cái mắt trận.
Thần niệm khẽ động, nháy mắt kích hoạt trận văn ở trên trận bàn, lại dẫn dắt trận văn liên kết với từng cái mắt trận, hình thành từng đạo từng đạo vô hình đường nối đan xen lẫn nhau, giống như lưới đánh cá vậy.
“Lên cho ta!”
Khương Ly gầm nhẹ bỗng nhiên ném trận bàn lên cáo, hai tay bấm quyết.
Trận bàn tỏa ra ánh sáng mông lung, cùng một ngàn không trăm tám mươi cái mắt trận liên kết với nhau hình thành đại thế.
“Tưới máu”
Đại thế vừa thành, Khương Ly gầm nhẹ, truyền âm cho bốn người ở xung quanh.
“Tốt”
Bốn người Hà Túc Đạo đồng thanh hô lớn, vận dụng Chân Lực, đem bốn loại tinh huyết rải đều lên góc trận.
Dòng máu đỏ lòm ngay lập tức bị mắt trận hấp thu, mà ở bốn phương chợt hình thành lên bốn bộ chân dung đồ đằng có màu đỏ như máu.
Phương đông là Cự Long đồ đằng
Phương tây là Cự Hổ đồ đằng
Phía bắc là Cự Quy đồ đằng
Và phía nam là Chu Tước đồ đằng.
“Thành trận”
Bốn loại tinh huyết vừa được tưới xong, thì Khương Ly cũng hoàn thành bấm chỉ quyết, hắn chợt giang hai tay từ từ nâng lên trời.
“Lên”
Lập tức toàn bộ Đông Ly thành mười dặm phạm vi, khí thế biến đổi. Bên trong trời mây đột nhiên phát sinh một tiếng vang trầm thấp, như tiếng sấm rền bạo phát.
Ầm Ầm Ầm
Mặt đất xung quanh rung chuyển dữ dội. Trong nháy mắt từng luồng Nguyên khí từ bốn phương tám hướng nhanh chóng kéo tới, ngưng tụ ở tên bầu trời Đông Ly Thành. Giữa không trung hình thành một cái vòng xoáy to lớn, như thâm uyên không đáy, tham lam rút lấy Xích Hỏa bí cảnh dồi dào nguyên khí.
Tiếp đó, linh khí hóa thành một đạo bình phong hình bát giác, đem tính từ cổng thành ra bên ngoài mười dặm phương viên cho bao trùm ở bên trong.
Đông Ly Thành bốn hướng đông tây nam bắc, đột nhiên phóng ra hừng hực quang huy, như ngôi sao lóe sáng, mỗi phía lưu chuyển một cái trận ảnh chính là bốn con Thượng Cổ Hung Thú Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, thanh thế kinh người.
“Xong rồi!” Khương Ly há mồm thở hổn hển, sắc mặt hơi trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, mà Hà Túc Đạo bốn người lẫn đám Xích Tuyết đều vui mừng không xiết.
Cấp sáu đại trận, có thể chống đỡ tam phẩm Chân Vương công kích, Chân Vương phía dưới, cho dù là Chuẩn Vương muốn từ bên ngoài phá vỡ đại trận ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.
Hơn nữa đại trận bên ngoài có Tứ Tượng hình chiếu trấn thủ, địch nhân nếu nằm trong phạm vi công kích của trận pháp, sẽ gặp phải Tứ tượng t·ấn c·ông. Tứ Tượng này uy lực như thế nào, Khương Ly tạm thời chưa chắc chắn, bởi vì máu huyết mà hắn đem ra sử dụng không phải máu huyết chân chính của Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ mà là một ít cấp thấp yêu thú tinh huyết. Nên hiển nhiên uy lực của hình chiếu sẽ giảm đi rất nhiều, còn giảm đi bao nhiêu, thì cần thử nghiệm mới biết.
Lục chuyển đại trận vừa hình thành, quang mang tỏa sáng mấy chục dặm, cũng lập tức thu hút sự chú ý của ba vị Chân Vương.
Ly Hỏa lão tổ nhìn về phương hướng Đông Ly Thành, cảm nhận được trận quang dao động, sắc mặt trầm xuống nói:
“Lại là Lục chuyển trận pháp hộ thành, Vân đạo hữu, thủ bút của Thiên Trận Tông các ngươi cũng thật lớn”
Thiên Trận Vương trong mắt lóe lên một tia dị sắc, cười nhạt: “Thủ bút lớn cũng không bằng Ly Hỏa Tông, Triệu huynh có thể nói dốc hết vốn liếng”
“Hừ! Lão phu cũng thật không hiểu, Xích Tuyết chỉ là hạng nữ lưu, thực lực không có, mưu lược càng không, vì sao có thể để cho Vân huynh cùng Tiêu huynh dốc lòng chống đỡ?”
Tiêu Nhân Vương bình đạm mở miệng: “Chúng ta tư nhiên không tin tưởng Xích Tuyết, nhưng lại coi trọng Bạch Phàm. Có hắn ở cạnh, Xích Tuyết không thua được”
“Thế thì chưa chắc” Ly Hỏa lão tổ vuốt râu, cười gằn nói. “Xích Tuyết được hai cái Vương cấp thế lực chống đỡ, đã trở thành cái gai trong mắt của những người khác, nói không chừng sẽ xuất hiện việc mấy nhà cùng hợp tác với nhau đánh dẹp một nhà trước cũng nên. Nói không chừng Đông Ly thành chưa trụ đến ba ngày nàng đã bị đào thải”
“Chúng ta đánh cược một trận không?”
Thiên Trận Vương cười như không cười nhìn Ly Hỏa lão tổ, đề nghị nói.
“Đánh cược gì?” Ly Hỏa lão tổ khiêu lông mi.
“Cược xem Đông Ly Thành có trụ qua được ba ngày hay không!”
Ly Hỏa lão tổ ngoái đầu nhìn chằm chằm Thiên Vận Vương, vẻ mặt nghiền ngẫm, hai mắt hơi nheo lại, trong lòng suy tính.
“Làm sao? Triệu huynh sợ rồi sao?” Thiên Trận Vương nói nhẹ.
“Sợ?” Ly Hỏa Lão tổ đột nhiên cười ha hả nói to: “Lão phu sống đến chừng này tuổi đầu, cả đời còn chưa biết chữ sợ viết thế nào, Vân đạo hữu muốn cược, lão phu cược với ngươi.”
Quay đầu sang nhìn Tiêu Nhân Vương nhếch miệng hỏi: “Tiêu huynh cũng tham gia chứ?”
Tiêu Nhân Vương lắc đầu xoa tay: “Lão phu là người nghèo nàn, không có đồ gì mà đánh cược cả”
Cả Ly Hỏa lão tổ và Thiên Trận Vương đồng loạt liếc ông ta một cái, lão giả này rõ ràng là ki bo kẹt xỉn, nghèo nàn cái c·h·ó gì?
“Chúng ta cược gì đây?” Ly Hỏa lão tổ hỏi.
Thiên Trận Vương nhìn lão ta, trầm tư giây lát bảo.
“Nghe nói Triệu huynh từng chiếm được một tấm thượng cổ trận đồ, đạt tới thất chuyển, nếu lão phu thắng, Triệu huynh đem nó tặng cho ta là được”
“Tốt còn nếu Vân huynh thua đây?”
“Nếu ta thua, lão phu sẽ miễn phía sửa chữa hộ tông đại trận cho Ly Hỏa Tông một lần, cũng đem nó thăng lên một cấp độ nhỏ”
Ly Hỏa lão tổ trong mắt lóe lên ý mừng, Ly Hỏa Tông Ly Hỏa Nam Minh trận chỉ là Lục chuyển trung phẩm trận pháp. Nếu được sửa chữa cũng như thăng cấp lên Lục chuyển thượng phẩm, có thể nói cầu mà không được.
“Tốt, vậy lão phu đánh cược với ngươi ha hả, hiện tại chúng ta yên lặng xem kỳ biến thôi”
….
Đông Ly thành, Nghị sự đường.
Ngồi ở trên chủ vị tự nhiên là Xích Tuyết.
Khương Ly ngồi ở bên trái, bên phải là Hà Túc Đạo, mà tiếp đến là Vân Bất Kham, Tiêu Ảnh, Tiêu Chiến hai vị trưởng lão, Lý thúc.
Mà đứng ở một bên thì là Lý Phi cùng năm tên Ngọc Mệnh cảnh.
Còn lại Ngọc Mệnh cảnh bên dưới hộ vệ thì Xích Tuyết không mang vào, bởi vì trong đại chiến như thế này bọn họ chẳng hề có chút tác dụng nào. Duy nhất một người Kim Thân cảnh chính là Lục Triển.
Cái thằng này mặc dù tu vi thấp kém, nhưng đổi lại đầu óc nhanh nhạy, thường thường phát biểu sẽ đưa đến một vài ý kiến hay.
Tính đâu đấy toàn bộ Đông Ly Thành cũng chỉ có mười bốn người, so với các thế lực khác động cái là hơn trăm người quả thật không thấm vào đâu.
Mặc dù như thế, thần sắc của tất cả mọi người ở đây cũng không quá nghiêm trọng, dù sao hộ thành đại trận đã bố trí xong, trong thời gian ngắn các bên khác muốn công là công không được.
Ngồi trên chủ vị, Xích Tuyết hít sâu một hơi nói:
“Được các vị tiền bối cũng như các vị đạo hữu hỗ trợ, Xích Tuyết rất làm vinh hạnh. Hôm nay tất cả các vị có mặt ở đây, đồng nghĩa với sắp tới, chúng ta sẽ cùng nhau đồng sinh cộng tử. Thế nên trước hết ta đề nghị mọi người cùng nhận thức nhau một chút.”
“Đầu tiên, vãn bối Xích Tuyết là con cái thứ tám của Xích Hỏa Thần Vương”
“Tại hạ Bạch Phàm, là phụ tá của Xích tiểu thư”
“Lão phu Hà Túc Đạo, thủ tọa của Bạch Vân Phong ở Thiên Trận Tông”
“Khụ khụ...lão phu Vân Bất Kham, là đệ tử của…” Vân Bất Kham ho nhẹ một cái, liếc mắt nhìn Khương Ly.
Đám người trong nghị sự đường đều biểu hiện ra sắc mặt cổ quái. Vân Bất Kham vẫn một bộ lôi thôi lếch thếch già nua lại là đồ đệ của Khương Ly, nhìn thế nào cũng thấy không đứng đắn cho lắm.
“Lão phu Tiêu Chiến, trưởng lão của Tiêu gia”
“Lão phu Tiêu Ảnh, trưởng lão của Tiêu gia”
Khương Ly nheo mắt nhìn qua hai vị Tiêu gia trưởng lão, một người trung niên cao lớn vạm vỡ là Tiêu Chiến. Tiêu Ảnh thì tầm vóc nhỏ nhắn hơn nhiều, mình dây gầy ốm, khóe miệng còn có hai sợi ria nhỏ, trông đặc biệt lanh lợi. So với Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh ít nói hơn, rất ít khi chủ động mở lời.
Từ đôi ba câu của Tiêu Nhân Vương, Khương Ly cũng đã biết được sở trường của hai vị trưởng lão này.
Sở trường của Tiêu Chiến là bộc phát nhanh chóng. Y có thể bộc phát triệt để tất cả sức mạnh thần thức và chân lực toàn thân của mình trong thời gian một nén hương. Tiếp theo thi triển đòn đánh là liên miên không dứt, không hề cho kẻ địch chút thời gian lấy hơi. Trong thời gian một nén hương này, đứng giữa những võ giả cùng cảnh giới, Tiêu Chiến gần như là vô địch.
Y là người dám liều mạng nhất cả Tiêu gia! Tuy là Nhị phẩm hậu kỳ, nhưng qua bao năm nay cũng đã đánh thắng không ít cao thủ Nhị phẩm đỉnh phong.
Tại trong Tiêu gia, thực lực của y cũng được xếp vào một trong số những người mạnh nhất.
Còn Tiêu Ảnh thì lại khác. Sở trường của Tiêu Ảnh chính là tốc độ. Đến vô ảnh, đi vô tung, công phu ẩn nấp vô cùng xuất sắc. Khi y xuất thủ t·ấn c·ông, kẻ địch đừng hòng có thời gian để phản ứng.
Nghe đồn, ở Tiêu gia ngoại trừ Tiêu Nhân Vương ra, người khó đối phó nhất không phải gia chủ Tiêu Lệ, hay Tiêu Chiến, mà là kẻ như một cái bóng, Tiêu Ảnh.
Ai bị y nhằm vào, dù có chạy đến chân trời góc bể, cũng không thoát khỏi vòng t·ruy s·át của y.
Hai người này phối hợp lại, sức mạnh càng tăng thêm, là một cặp bài trùng mới nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật.
Tiêu Nhân Vương chỉ cử ra hai người, nhưng đã là một trong những cao thủ hàng đầu nhất mà Tiêu gia đang sở hữu.
“