Nghịch Trần
Unknown
Chương 70: Dạ Tập
Chớp mắt, bóng người của Khương Ly liền xuất hiện ở sau lưng năm nữ, nâng Hoặc Thiên vỏ kiếm bắn ra một đạo kiếm khí màu đen, kiếm khí màu đen bay đến nửa đường liền phân năm đạo đạo kiếm khí mỏng như sợi tóc, trói lấy năm tên Kiếm Linh.
Năm tên Kiếm Linh đều chỉ to bằng ngón tay cái, vì vậy, một sợi kiếm khí là được đủ rồi.
Năm nữ còn không kịp tránh thoát Định Thân thuật, đã bị màu đem kiếm khí vây lấy, oa oa kêu to.
Bị Định Thân Thuật niêm phong thì còn có khả năng tránh thoát, nhưng bị màu đen kiếm khí trói lại, năm nữ chỉ cảm thấy kiếm ý của bản thân bị áp chế gắt gao, không có bất kỳ phương pháp nào để tránh thoát.
Bởi vì kiếm khí màu đen kia, chính là một sợi bất diệt kiếm ý lưu trữ ở trong vỏ kiếm, mặc dù không nhiều nhưng cấp bậc cực cao, đầy đủ để áp chế kiếm ý của các nàng.
Kiếm ý của năm tên tiểu nha đầu, nhiều nhất cũng mới đạt tới Đạo ý tiểu thành mà thôi, sao chống nổi kiếm đạo bản nguyên.
"Lừa gạt, lừa người! Kiếm khí này là gì, vì sao lại có thể trói chặt ta?” Kim Y Kiếm Linh khuôn mặt nhỏ hốt hoảng.
"Không được, không được, kiếm ý này rất mạnh, bị kiếm khí trói lại, ta không làm gì được rồi." Thanh Y Kiếm Linh hầu như gục xuống.
"Không công bằng! Không công bằng! Thân thể ngươi lớn như vậy. Chúng ta nhỏ như vậy, ngươi bắt chúng ta thắng mà không vẻ vang gì! Làm lại một lần! Ta yêu cầu đánh lại một lần nữa!" Hồng Y Kiếm Linh khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ra sức kháng nghị.
"Ta sai rồi, không nên bắt ta, ta sợ." Lam Y Kiếm Linh con mắt đỏ chót, sợ quá khóc lóc.
"Cầu cầu cầu." Hoàng Y Kiếm Linh muốn yêu cầu tha cho, lại một mực nói lắp, không nói ra được một câu đầy đủ, mười phần sốt ruột.
Khương Ly nhấc tay, đem năm tên kiều tiểu Kiếm Linh hút vào trong lòng bàn tay, lắc đầu nở nụ cười.
Năm cái Kiếm Linh này thần thông không nhỏ, nhưng tâm tính lại giống như đứa trẻ năm sáu tuổi, mặc dù bướng bỉnh thích gây sự, lại nhát gan sợ c·h·ế·t, cá tính hồn nhiên ngây thơ, nếu có thể tìm được một loại tương đối cấp cao Kiếm Cấm cho các nàng gieo xuống, các nàng nhát gan sợ c·h·ế·t, nhất định không dám sinh ra phản tâm, sẽ một đời một kiếp phụng hắn làm chủ.
Kiếm Cấm là một loại cấm chế thông thường. Thông thường mà nói, chỉ cần là sinh linh tính bảo kiếm, đều có thể gieo xuống cấm chế, để đề phòng bảo kiếm chính mình chạy thoát.
Kiếm cấm khống chế không phải bảo kiếm, mà là Kiếm Linh ở trong bảo kiếm.
Bản mệnh bảo kiếm của Khương Ly chỉ có một cái, là Diệt Trần Kiếm. Diệt Trần Kiếm lại không có Kiếm Linh.
Hắn cũng nắm giữ không ít Kiếm cấm thuật thức, nhưng những thuật thức đó cấp bậc quá thấp, sợ rằng không có cách nào khống chế đám Kiếm Linh này.
"Các ngươi muốn tự do, phải nghe lời của ta…nếu không hừ hừ..."
Khương Ly trong mắt lóe lên sát ý, một mặt hung ác dọa dẫm nói.
“Hừ hừ ngươi đừng có mà hung ác, đại tỷ tỷ…sợ cho ngươi xem” Kim Y Kiếm Linh run rẩy nói.
“Hừ hừ…nhị tỷ tỷ cũng… sợ cho ngươi xem”
“Hừ hừ…tam tỷ tỷ cũng… sợ cho ngươi xem”
“Hừ hừ…tứ tỷ tỷ cũng… sợ cho ngươi xem”
“Sợ sợ sợ”
“Ngậm miệng!” Khương Ly bị các nàng ngoài mạnh trong yếu cho bật cười, lớn giọng quát, để năm tiểu nha đầu giật mình.
“Bổn tọa có đôi điều muốn hỏi các ngươi”
“Hừ hừ hừ”
Mấy nữ ngẹo đầu sang một bên không thèm trả lời hắn.
“Lúc nãy các ngươi nhắc đến lục muội là cái gì?”
“Lục muội lúc nãy ở trong tay của ngươi còn gì hừ hừ”
“A kiếm khí đang bao bọc chúng ta hình như là của lục muội”
“Oa oa oa lục muội thật quá lợi hại...”
“Lục muội lợi hại như vậy…hay là để nàng làm đại tỷ”
“đại đại đại”
“Hừ lục muội còn đang ngủ say, không thể nào làm đại tỷ”
“Được rồi…được rồi”
Nghe đến lục muội, năm tiểu nha đầu cũng không biết lấy đâu ra khí lực, nhao nhao như một cái chợ, để Khương Ly ong ong cả đầu.
“Im miệng!” Khương Ly lần thứ hai lớn tiếng, tựa hồ cảm thấy hắn giận thật, năm tiểu nha đầu đều thành thật ngậm miệng.
Khương Ly từ tốn nói: “Bổn tọa hiện tại liền thả các ngươi, từ nay các ngươi sẽ sống ở đây đi, nhưng nhất thiết không được phá hoại bất cứ thứ gì. Nếu không đừng trách ta vô tình”
Nói xong liền thu hồi màu đen kiếm khí, thả bọn chúng ra, lắc người rời khỏi Lạc Thần Giới.
Lật tay lấy ra kiếm chủng, hơi cau mày. Năm tiểu nha đầu gọi kiếm chủng là lục muội, nói như vậy, viên kiếm chủng này cũng là kiếm linh rồi. Nhưng tựa hồ nàng đang trong quá trình ngủ say.
Lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, khi nào kiếm linh bên trong kiếm chủng tỉnh lại, tự nhiên sẽ rõ.
………….
Quả nhiên giống như dự đoán, khi màn đêm vừa xuống, bên ngoài Đông Ly Thành vô cùng náo nhiệt.
Lão nhị Xích Hằng cùng với đồng minh là Yến Hồng, phó chưởng môn của Ly Hỏa Tông, dẫn đầu không ít cao thủ kéo tới trước Đông Ly Thành.
Bọn chúng còn chưa bắt đầu hành động, thì lão cửu Xích Diệp và Tiết gia lão tổ cũng kéo quân đến, đôi bên hòa nhã chào hỏi nhau, tất cả đều diễn ra trong bầu không khí im lặng, không nói một lời.
Đêm nay, bọn bọ đến đây là để tấn công thành trì của Xích Tuyết, không đáng trở thành kẻ địch của nhau, điều này tất cả bọn họ đều hiểu rõ.
Phía trên cổng thành, tất cả nhân viên của Đông Ly Thành đều có mặt đông đủ, sắc mặt mỗi người đều hơi trầm ngưng. Mặc dù có Lục chuyển đại trận bảo vệ, nhưng lúc chiến tranh thật sự nổ ra, mọi người ai cũng cảm thấy khẩn trương.
Khương Ly đứng ở trên mái ngói, một tay cầm rượu, ngửa đầu uống từng ngụm lớn, đưa mắt nhìn ra ngoài hai phe nhân mã, mang theo nụ cười châm chọc.
Lần này, Xích Hằng và Xích Diệp đều mang theo gần như toàn bộ lực lượng, muốn một lần liền quét sạch Xích Tuyết cái gai trong mắt này.
Đi bên cạnh Xích Hằng là Ly Hỏa Tông phó tông chủ Yến Hồng, một tay hoả kiếm nổi tiếng Loạn Ma Vực. Yến Hồng có dáng dấp là một ông lão thân hình cao lớn, bên hông dắt một cây đoản kiếm, vẻ mặt hung hãn, hằn lên nét tàn ác cay độc. Yến Hồng là người hiếu chiến nhất Ly Hỏa Tông, trước khi gia nhập tông môn, từng là một lão ma đầu khét tiếng. Vì vậy, lần đoạt đích chiến này, Ly Hỏa Tông liền cử ông ta đi tham chiến.
Phía sau Xích Hằng thì có thêm hai vị nhị phẩm cao thủ là Hàn Tín và Cao Nhượng, thêm mười ba vị nhất phẩm Chân Nhân, trong đó bốn người là trưởng lão của Ly Hỏa Tông, còn lại chín người là cao thủ ở trên Chân Vũ bảng mà gã mời chào được.
Cuối cùng là một đám Ngọc Mệnh cảnh võ giả do Vũ Lôi dẫn đầu, ước chừng tám mươi người.
Thế lực của Xích Hằng người đông thế mạnh, nhân số không ít, phía Xích Diệp thì kém hơn một chút.
Trợ lực cho Xích Diệp chủ yếu đến từ Tiết gia cũng là nhà ngoại của gã.
Tiết gia lần này có thể nói là tất tay ủng hộ cho cháu của mình, trừ Tiết gia gia chủ và các con cháu tuổi trẻ. Phần lớn cường giả đều bị Tiết gia lão tổ mang vào bí cảnh.
Hơn nữa Xích Diệp còn có sự gia nhập của Xích Mông, chính là con gái thứ sáu của Xích Hỏa Thần Vương. Xích Mộng trước đó cũng có thế lực riêng của mình, nhưng cũng chỉ có hai vị nhất phẩm Chân Nhân, cộng với ả nữa là ba vị, hoàn toàn không có tư cách tham dự tranh đoạt.
Vì vậy, ngay từ đầu ả liền mang người của mình đầu nhập vào đệ đệ ruột, dù sao những người khác đều là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Chỉ có Xích Diệp thực sự là đệ đệ ruột thịt của ả thôi.
Được Tiết gia và Xích Mộng hỗ trợ, trước đó cũng thu nạp không ít trợ thủ, cho nên nếu tính trong thời gian ngắn, Xích Diệp vẫn có thể đối kháng với Xích Hằng được.
Ngược lại, bên phía Xích Tuyết, thì nhân số cô đơn hơn nhiều.
Ngoài Khương Ly đang uống rượu ra, thì chỉ có Hà Túc Đạo và Vân Bất Kham, và cả Tiêu Chiến đang đứng như thiết tháp trước nghị sự đường, sừng sững bất động.
Tiêu Ảnh không rõ tung tích.
Nhưng tất cả những người có mặt đều rõ, vị cao thủ xuất quỷ nhập thần này nhất định là đang ẩn náu trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một chiêu chấn động lôi đình.
Xích Tuyết mặc một bộ áo giáp màu vàng, trong màn đêm cực kỳ chói mắt, chính là bộ Hoàng Long Chiến Giáp mà Khương Ly tặng cho nàng. Khí chất hiên ngang lẫm liệt, nàng lúc này đã tìm lại bóng dáng của một nữ phó tướng ngày nào.
Nàng tay cầm hồng anh thương, từ trên tường thành nhìn xuống, cùng Xích Hằng và Xích Diệp đối mặt, tràn đầy sự tự tin, lãnh đạm.
Cùng lúc đó, Hà Túc Đạo hơi dõi mắt nhìn về phía hai vị Chuẩn Vương là Lý Hồng và Tiết gia lão tổ, vuốt vuốt râu cười thâm ý.
“Lão cửu, về phần bát muội, đệ định xử lý sao đây?”
Xích Hằng đột nhiên mỉm cười hỏi.
Xích Diệp cũng cười lại:
“Nhị ca xơi thịt, tiểu đệ xin theo sau ăn canh thôi. Nhị ca không thể ăn mảnh một mình chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Xích Hằng lắc đầu, trầm ngâm một khoảng rồi nói tiếp:
“Nếu đã vậy, thì nhị ca sẽ lấy Xích Hỏa Lệnh, về phần tù nhân sẽ chia đôi.
“Nhị ca làm chủ là được rồi.”
Xích Diệp cười ha hả, khá là hài lòng với đề nghị của Xích Hằng
Lúc bọn Xích Hằng đang trò chuyện hứng khởi, thì chợt có một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
“Ta nói hai vị, đứng ở bên ngoài nói nói chuyện suốt có mệt không? Đánh thì cứ vào đây mà đánh, lề mà lề mề”
Hai phe nhân mã lập tức ngước đầu nhìn lên cổng thành, thấy Khương Ly mặc một bộ áo trắng, tay cầm rượu nhâm nhi, nhìn không giống như đang đánh trận.
Xích Hằng mở miệng mỉa mai.
“A là Bạch Phàm các hạ sao? quả nhiên không hổ là một vị nhân kiệt, đối mặt với bọn ta người đông thế mạnh, lại vẫn có nhã hứng uống rượu”
Khương Ly nghiêng đầu, nhìn lướt qua gần hai trăm tên võ giả, chợt cười lớn:
“Một đám gà đất c·h·ó sảnh mà thôi, đủ gì thành đạo”
“Ngươi!”
“Lớn mật”
“Bạch tiểu nhi, chớ có ngông cuồng”
Lời khiêu khích của Khương Ly, quả thật gây nên sự phẫn nộ của quần chúng, mà nhân mã của Xích Hằng và Xích Diệp cũng vì lời nói này, mà sục sôi tinh thần chiến đấu.
Xích Hằng hừ lạnh, cũng bị lời của Khương Ly chọc tức, ngẩng đầu nhìn lên cổng thành nói:
“Bát muội, nhị ca cho ngươi một cơ hội cuối cùng, buông tay đầu hàng, nhị ca sẽ khoan hồng độ lượng, nếu không…”
Chỉ là gã còn chưa kịp nói xong hết câu, đã bị Xích Tuyết cắt lời.
“Đánh thì đánh đi, ngươi nói quá nhiều!”
Nàng cầm hồng anh thương chỉa về phía Xích Hằng, trên người tỏa ra Nhất phẩm đỉnh cao khí thế, không nói được hào hùng.
“Tốt tốt tốt…Đã ngươi gian ngoan mất linh, vậy thì hãy nhận lấy hậu quả” Sắc mặt Xích Hằng vặn vẹo, quát lớn.
“Tấn công”
“Tấn công” Xích Diệp cũng vung tay.